Đang chạy vẫn phải ăn cẩu lương hai người phát, cô gái đang bị phạt chạy hai hàm răng giận ken kén, cảm tưởng như sắp toé ra lửa tới nơi. Bất quá, nghe hai người xưng hô thân mật của hai người đủ biết nàng không thể tùy tiện xen vào, đành ráng nuốt cục tức xuống chạy tiếp.
" Không cho phép ngươi quan tâm đến hắn... Ta không chấp nhận kẻ ngu ngốc kia được... " Inugami mỉm cười nói, phải biết để hoá thành hình dạng nữ, nàng đã phải tốn rất nhiều yêu lực mới chuyển hoá sang dáng vẻ tuyệt hảo như hiện tại. Tại thế giới cũ, nàng là một trong số ít những yêu hồn có được khả năng này khi có thể tùy ý chọn được giới tính cho bản thân, vài trăm năm được tái sinh sang hình thái mới.
" Được rồi, theo lời ngươi nói là được... " Thiên Hồ bất đắc dĩ đáp ứng cô nàng hay ghen vặt, khổ nỗi không chiều theo ý nàng chính hắn không biết cô nàng sẽ làm ra chuyện điên khùng gì nữa. Hắn vẫn nhớ trong phòng Inugami có khoảng vài trăm con búp bê được chính tay nàng dệt, thêm vào đó còn lập cả giáo phái tôn thờ hắn, những kẻ không tuân theo phải chịu cái chết rất thê thảm...
" Thế mới là chủ nhân ngoan của ta... Ồ... Còn cô nàng này có phải có ý với ngươi không?? " Inugami hài lòng gật đầu, tiếp đó ánh mắt lại liếc sang cô gái đang giả vờ không để tâm hai người vùi đầu vào chạy, lơ đãng chạm phải ánh mắt như muốn giết người của Inugami liền lẩn tránh trước.
" Nàng được Murad giao cho ta huấn luyện, giữa chúng ta hoàn toàn trong sáng, không hề có gì hết... " Tránh cho việc cô nàng người bình thường bị giáo phái Inugami vùi dập, hắn đành phải giúp nàng một phen, phủ nhận chuyện mập mờ của hai người.
" Nha... Murad thì ta an tâm rồi. Nhớ lời ta đó, ngươi tuyệt đối đừng nên tiếp xúc với con hồ ly kia quá nhiều. " Xem ra mâu thuẫn giữa Inugami và Kokkuri đã không phải ngày một ngày hai giải quyết được, điển hình như việc hai người mới thấy nhau đã hận không thể đại chiến ngay tắp lự rồi
" Rồi rồi... Ngươi lát nữa có cuộc họp ở giáo phái ngươi đúng không?? "
" Đúng ha... Ngươi không nhắc ta cũng quên mất. Vậy ta đi trước... Chủ nhân ngươi cứ chậm rãi huấn luyện nàng... " Inugami hôn thêm một lần trên mặt hắn rồi mới rời đi đến giáo hội của mình.
" Huấn luyện viên, ngươi thả nàng đi như thế có gây nguy hại cho xã hội không?? " Chạy hết vài chục vòng, cô gái bị hắn trừng phạt bấy giờ mới thở có phần dứt quãng thắc mắc, theo nàng thấy thì cử chỉ và hành động biến chất kia của cô nàng chỉ sợ sẽ gây ảnh hưởng không nhỏ tới sự yên bình của quốc gia mất.
" Không sao. Inugami tự có chừng mực của bản thân mình. Mà phụ thân ngươi mới về ngày hôm qua, không đi thăm hỏi hắn sao?? " Thiên Hồ nhàn nhã vỏn vẹn mất vài chục giây đã làm ảo thuật biến ra đầy đủ các món ăn điểm tâm cho món trà chiều, đồ vật Inugami mang tới khi nãy thì đặt bên cạnh.
" Hắn lại đang bận chút chuyện với quốc vương rồi. Hầu như ta thấy bất kì lúc nào hắn thắng trận trở về thì người đầu tiên hắn gặp mặc định là quốc vương, bỏ bê cả con ruột của mình luôn... " Cô gái nhún vai, ăn một chiếc bánh, bắt đầu phàn nàn về người cha vô tâm của mình.
" Có khi ngươi chưa chắc được hắn cùng mẫu thân ngươi sinh ra cũng nên... " Hắn cười nói.
" Không ngoại trừ khả năng đó. Mà thôi, không bàn đến lão già khọm kia nữa. Ta vẫn đang có phần hơi tò mò về nơi ngươi sinh sống đó, không thể nào tự nhiên ngươi đùng một cái xuất hiện ở vương quốc chúng ta được... " Cô gái chăm chú nhìn hắn hỏi.
Thiên Hồ trên mặt vẫn nở nụ cười, có lẽ đây là người đầu tiên không bị hắn dùng tiên pháp làm sao nhãng đi sự tồn tại của hắn, đồng thời mặc nhiên coi sự tồn tại Thiên Hồ đã mặc nhiên từ lâu, chỉ có hiện giờ mới xuất đầu lộ diện.
Khi hắn tới Helios cũng biến đổi không nhỏ, những công trình lớn bắt đầu được xây dựng, thậm chí có cả những toà cao tầng với thiết kế độc đáo phục vụ cho những người lao động cũng đã được thi công. Nhưng thay đổi nhiều nhất, dễ dàng nhận ra được chính là hoàng cung nhộn nhịp lên hẳn, ngoại trừ trước đã có đại hoàng tử Murad thì nay có thêm soái ca còn có dung mạo như thiên tiên làm động xuân tâm rất nhiều cung nữ, các nàng còn lén chụp cả ảnh hắn để ở đầu giường,..
" Ngươi cười là có ý gì?? Đừng nói ngươi không có nhà để về đó nhé?? " Cô gái thấy hắn chỉ cười không nói liền phán đoán bừa.
" Bốn bể là nhà của ta. Thiên hạ rộng lớn, hà cớ phải tự giam cầm mình trong định nghĩa của trần tục. Chỉ cần nơi ngươi thấy bình yên, tự khắc nơi đó sẽ thành nhà của ngươi. Không biết câu trả lời đã làm ngươi vừa lòng chưa?! " Hắn bỗng chốc hoá thân thành một nhà triết lý làm cô gái hơi ngỡ ngàng, bình thường toàn bị nàng đùa giỡn nên có hơi là lạ.
" Người vô gia cư?? Chỉ có người vô gia cư mới nói được như ngươi. Mà chắc ngươi cũng không cần tìm nhà làm gì cho mệt, với dung mạo của ngươi ta dám chắc sẽ có khá nhiều phú bà bao nuôi ngươi... " Cô nàng kết luận.
" Trong số đó có ngươi sao, Margaret?? " Đã mất công trở về quá khứ giúp Murad sửa sai thì tất nhiên có nhiều chuyện khác sẽ phát sinh, dù gì đi nữa thế giới hắn đang cư ngụ là chân thật tồn tại, vài ba truyền thuyết hay cốt truyện của từng vị tướng chỉ xem như đốm nhỏ trong bức tranh lớn thực tế. Bởi vậy, việc có thêm vài mỹ nữ trong hoàng tộc đã biến mất ở lịch sử tóm gọn vài dòng hắn sẽ không bỏ qua được rồi..
" Có nha... Ngươi có nguyện ý làm phu quân ta không?? " Margaret không lòng vòng, trực tiếp hỏi thẳng, tính nàng là như thế, thô bạo, thẳng thắn, thích ai thì nói rõ ràng, việc gì phải úp úp mở mở chi cho mệt.
" Ngươi chắc chứ?? Quyết định rồi không thay đổi được đâu... " Bị gái tỏ tình xem ra cũng khá mới lạ, hơn nữa cũng đâu phải tỏ tình bình thường đâu, hỏi cưới hắn luôn a.
" Chắc chắn... Nếu ngươi không tin ngày mai chúng ta thành thân luôn cũng được. À quên, tối nay đi cho nóng... " Margaret phấn khởi, đã không nhịn được nghĩ đến hôn lễ của hai người và ánh mắt ao ước khi người tình trong mộng họ thường khao khát bị nàng cưa được.
" Chuyện đại sự mà, không cần phải nóng vội như vậy... Ngươi cứ suy nghĩ thật kĩ đi đã rồi trả lời ta sau... " Hắn nhẹ nhàng khuyên can nàng, rất hiển nhiên hiện tại hắn cử hành hôn lễ với Margaret thì chuỗi ngày sau muốn bắt được cá lớn sẽ khó hơn, cứ tạm thời như giờ sẽ tốt hơn.
" Vậy... Được rồi. Ta sẽ cẩn trọng thật kĩ phục trang phù hợp hơn với ngươi trong buổi hôm đó... " Margaret ôm đầu, vẫn còn hơi chìm đắm trong tưởng tượng bước về nơi ở của nàng, còn Thiên Hồ dĩ nhiên kế tiếp phải dỗ dành tiểu loli nào đó và cùng hoàng tử đi ăn tối, tiện thể an ủi hầu cận ngốc kia của mình nữa.