Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 11

Ân Túy Mặc vốn tên là Lưu Lộ Nghi, là một trạch nữ bình thường đến không thể bình thường hơn. Đam mê thế giới 2D, yêu anime, manhua* và game. Một người như vậy, ngay khi cô cho rằng mình sẽ cứ như thế sống đến cuối đời, thì cô bỗng xuyên.

* Manhua: thể loại truyện tranh Trung Quốc.

Đúng vậy, là xuyên. Xuyên vào một cuốn manhua mình yêu thích, lại còn trở thành một nữ pháo hôi ở bên trong. Nếu dựa theo nguyên tác, Cố Lân Đường không hề cứu Ân Túy Mặc. Mà khi xuyên vào manhua, cô đã sớm chết bên trong khách điếm tràn ngập tay cụt chân tàn.

Nhưng mà ngoài dự liệu, cô lại không có chết. Chẳng những không chết, mà còn ôm đùi nam phụ có giá trị vũ lực bùng nổ. Phát triển như vậy làm Ân Túy Mặc bắt đầu hoài nghi ánh sáng nhân vật chính có tồn tại hay không — Đúng vậy, cô cảm thấy mình đại khái chính là nhân vật chính.

Là một trạch nữ kiêm hủ nữ, khi Ân Túy Mặc nhìn thấy Cố Lân Đường, tâm tình liền cực kỳ kích động. Thế giới 2D khác biệt với thế giới 3D, chưa bao giờ Ân Túy Mặc dám nghĩ trong hiện thực sẽ thật sự tồn tại nhân vật như vậy. Làm một fan cuồng manhua, Ân Túy Mặc đã khắc sâu nội dung manhua vào trong đầu mình.

Đây là một cuốn manhua võ hiệp có nét vẽ tao nhã hoa lệ. Nội dung kể về một thiếu niên bước lên con đường báo thù. Mà người cứu cô – Cố Lân Đường, trong manhua lại chính là một nam phụ vô cùng quan trọng.

Nếu là thế, Ân Túy Mặc đại khái sẽ không quá kích động. Nhưng mà làm cho cô vô cùng kích động chính là — cô lại có thể tận mắt chứng kiến cơ tình giữa Cố Lân Đường với Vân Đình!

Úc, đây chính là cơ tình nồng đậm nha! Trong nguyên tác, Vân Đình chính là một viên cờ mà nhân vật phản diện hạ xuống, cực kỳ trọng yếu. Hắn ở bên người Cố Lân Đường mấy chục năm, chính là để trong thời khắc mấu chốt phát huy tác dụng trọng yếu. Nhưng mà trong lúc chờ đợi vài chục năm, đến lúc cuối cùng, hắn do dự!

Đúng vậy, yêu sâu sắc Cố Lân Đường chính là sai lầm của Vân Đình. Lựa chọn giữa Cố Lân Đường và tính mạng, hắn lựa chọn cái chết. Cuối cùng chết trong ngực Cố Lân Đường!!!

Trên thế giới này còn có cảnh nào cảm động hơn cảnh này sao! Khi Ân Túy Mặc nhìn đến cảnh này trong manhua, liền không chút nào ngoài ý muốn khóc thành ngốc bức. Cô vừa khóc vừa nghĩ, nếu cô có thể thay đổi kết cục, nhất định sẽ làm cho Cố Lân Đường và Vân Đình hạnh phúc bên nhau… Bọn họ nhất định có thể có hạnh phúc…

Giờ thì tốt rồi, cô xuyên vào bên trong manhua, thậm chí còn gặp được Vân Đình và Cố Lân Đường. Chìm trong cơ tình mênh mông làm Ân Túy Mặc phát ra tiếng hét hạnh phúc — Cô muốn thay đổi kết cục! Muốn Vân Đình sống sót! Phải ở chung một chỗ với Cố Lân Đường!

Lý tưởng rộng lớn đến nhường nào! Ân Túy Mặc âm thầm nắm chặt tay, ánh mắt nhìn về phía Cố Lân Đường và Vân Đình tràn ngập ánh sáng thánh mẫu — Đại khái đó cũng chính là nguyên nhân khiến Vân Đình với Cố Lân Đường cứ luôn cảm thấy lành lạnh sống lưng.

Ân Túy Mặc xuyên đến thế giới này, ngay khi còn sống sót liền tin tưởng — Nàng nhất định có thể thay đổi nội dung vở kịch, cứu Vân Đình.

Đương nhiên, Ân Túy Mặc vĩnh viễn không bao giờ nghĩ đến — Nàng thật sự thành công, chẳng qua loại thành công này, lại lấy một loại phương thức khác thực hiện. Vẫn là cuốn manhua kia, nhưng Cố Lân Đường đã không còn là Cố Lân Đường.

Nếu đi theo nguyên tác thì vận mệnh của Ân Túy Mặc chính là bị đóng đinh lên cây cột, mà vận mệnh Vân Đình cũng chính là vì Cố Lân Đường mà chết đi.

Đáng tiếc tất cả đều đã thay đổi, tương lai rốt cuộc ra sao, đã trở thành một bí mật không ai biết.

Ân Túy Mặc nói với Cố Lân Đường không nên đến Giang Nam, là vì nàng biết nếu Cố Lân Đường đến Giang Nam sẽ xảy ra cái gì — Tiểu thành xinh đẹp kia sẽ biến thành một tòa thành chết, mà Cố Lân Đường cũng ở đó lần đầu tiên nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung.

Đáng tiếc, Cố Lân Đường lại tự phụ cự tuyệt Ân Túy Mặc, điều này làm cho Ân Túy Mặc vừa cao hứng lại vừa khổ sở. Cao hứng chính là quả nhiên không hổ là Cố Lân Đường, vốn sẽ không vì người khác mà thay đổi quyết định. Khổ sở chính là, nàng muốn thay đổi nội dung vở kịch chỉ sợ sẽ trở nên vô cùng khó khăn.

Đoàn xe chậm rãi lăn bánh, hai mươi hai ngày sau, Cố Thiên Thụ tới Giang Nam.

Đầu mùa xuân mưa rơi lất phất, tựa như bức rèm liên miên không dứt. Đã ba ngày kể từ khi mưa bắt đầu rơi cho đến hôm nay mới dừng lại, biến thành trời trong nắng ấm. Bởi vì mưa rơi không ngừng nên con đường bùn đất trở nên lầy lội. Xe ngựa Cố Thiên Thụ ngồi lại cực kỳ nặng, lưu lại một vết lõm thật sâu.

Tiếng sáo du dương vang vọng sau xe, Cố Thiên Thụ ngồi ở trong xe lắc lắc, lắc lắc, nhìn qua giống như muốn mơ mơ màng màng ngủ đi… Thời đại không di động, không máy tính, ngoại trừ đọc sách ra thì thứ tiêu khiển duy nhất cũng chỉ có ngủ. Nghĩ như vậy, Cố Thiên Thụ bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài.

“Tôn thượng.” Giọng Vân Đình vang lên bên ngoài xe ngựa.

“Chuyện gì?” Cố Thiên Thụ ngủ không sâu giấc, chỉ cần có một chút động tĩnh sẽ lập tức giật mình tỉnh lại. Hắn mới vừa tỉnh, giọng nói trầm thấp biếng nhác tới cực điểm.

“Phía trước dường như có chút khác thường, thuộc hạ muốn đi kiểm tra một chút.” Dọc theo đường đi, trừ hái hoa tặc làm người chán ghét – Duẫn Thành Song ra thì không còn chuyện kỳ quái gì xảy ra nữa. Nhưng cũng không có nghĩa là Vân Đình sẽ thả lỏng cảnh giác. Khi gần đến tiểu thành ở Giang Nam, Vân Đình sắc bén phát hiện ra khác thường.

Dọc theo đường đi đều rất yên tĩnh, thậm chí ngay cả một người đi đường cũng không có. Trên ngọn cây ngẫu nhiên truyền ra tiếng chim hót, lại càng phụ trợ khung cảnh tĩnh mịch xung quanh.

“Đi đi.” Cố Thiên Thụ nghe vậy, lúc này mới thanh tỉnh lại. Hắn nghe thấy lời Vân Đình, nháy mắt nhớ tới lời Ân Túy Mặc đã từng nói với hắn.

“Tôn thượng… Nếu chúng ta đến Giang Nam, sẽ có không chuyện không hay xảy ra, hình như còn chết rất nhiều người…” Chết rất nhiều người? Cố Thiên Thụ nghĩ, chẳng lẽ Ân Túy Mặc thật sự có tiên đoán? Không… Về điểm này, hình như là còn có đáp án khác.

Được Cố Thiên Thụ đồng ý, Vân Đình liền rời đoàn xe, trực tiếp cưỡi một con ngựa tiến vào thành trước. Mà đoàn xe Cố Thiên Thụ lại đứng ở bên ngoài tiểu thành.

Cố Thiên Thụ còn tưởng nhiều nhất trong một nén nhang Vân Đình sẽ trở về. Lại không nghĩ rằng đã nửa ngày trôi qua, mặt trời đứng bóng mà vẫn không thấy bóng dáng Vân Đình.

Chẳng lẽ thuộc hạ vô cùng đáng yêu của hắn đã xảy ra chuyện gì?! Cố Thiên Thụ không chút do dự, trực tiếp phân phó: “Vào.”

“Vâng.” Vân Đình đi, thị nữ lại không dám phản đối lời Cố Thiên Thụ nói. Nàng nhìn người đánh xe gật gật đầu, đoàn xe lăn bánh lần nữa.

Sau khi Vân Đình đi, Cố Thiên Thụ cũng bước chân vào tòa tiểu thành này.

Cây xanh, hoa hồng, ánh nắng ấm áp, gió khẽ vờn quanh, hết thảy đều có vẻ tốt đẹp. Cố Thiên Thụ phun ra một chữ ‘Dừng’, sau đó chậm rãi xốc màn xe lên.

“Tôn thượng.” Thị nữ quỳ xuống trước mặt hắn, chờ đợi mệnh lệnh.

“Là ở đây.” Cố Thiên Thụ nhìn tòa thành tắm nắng dưới ánh mặt trời có vẻ vô cùng ấm cúng, nhưng trong cảnh tượng vô cùng say lòng người này, Cố Thiên Thụ lại cảm giác được một tia hàn ý.

Tựa như đi giữa thảo nguyên xinh đẹp lại đột nhiên phát hiện trong bụi cỏ ẩn dấu một con rắn độc.

“Tôn thượng, Vân Đình đại nhân gặp nguy hiểm!” Còn chưa chờ Cố Thiên Thụ lên tiếng, vẫn luôn trầm mặc – Ân Túy Mặc liền kêu lên. Nàng thật sự có chút sốt ruột, trên trán còn đổ mồ hôi lạnh: “… Ngài ấy… Như là bị thương rất nghiêm trọng.”

Cố Thiên Thụ trầm mặc nhìn Ân Túy Mặc, sau một lát mới lạnh lùng nói: “Các ngươi ở đây chờ.” Nói xong liền trực tiếp sử dụng khinh công bay lên — Cái mà gọi là lời tiên tri, quả thật đúng là có vài phần trọng lượng.

Mùi máu tươi tuy chỉ phảng phất, nhưng không quá khó để Cố Thiên Thụ tìm ra. Mấy phút sau, hắn liền đứng trước một khách điếm hoa lệ.

‘Khách điếm Duyệt Lai’ là một cái tên vô cùng phổ thông. Dường như cuốn tiểu thuyết võ hiệp nào cũng đều sẽ xuất hiện khách điếm này. Cố Thiên Thụ ngẩng đầu nhìn tấm bảng hiệu đỏ thắm, chậm rãi đẩy cánh cửa nhìn như vô cùng nặng trước mắt ra.

Vân Đình quả thực ở bên trong, lại còn giống như lời Ân Túy Mặc đã nói, bị trọng thương. Hắn đứng giữa khách điếm, tay phải giơ kiếm, bên vai trái lộ ra miệng vết thương cực kỳ dữ tợn.

Dòng máu đỏ nhiễm đầy y phục trên người hắn, sắc mặt Vân Đình trở nên cực kỳ tái nhợt. Dù là vậy, hắn cũng không có dấu hiệu buông cây kiếm trên tay một chút nào.

“Vân Đình.” Cố Thiên Thụ kêu lên.

“Tôn thượng, sao ngài lại đến đây!” Mặt Vân Đình bị che khuất, không rõ biểu tình, nhưng trong mắt lại lộ ra một tia kinh ngạc.

Cố Thiên Thụ không nói, chỉ là ánh mắt nhìn về phía nam nhân đứng trên lầu hai của khách điếm.

“Đứng đầu Kính thành… Cố Lân Đường.” Nam nhân mặc hắc y, tóc dài tới thắt lưng, vẫn chưa buộc lên, tùy ý để nó tán loạn sau lưng. Đôi mắt hẹp dài hơi cong lên, lộ ra một độ cung xinh đẹp.

Cố Thiên Thụ nhíu mày — Người nam nhân này, không đơn giản.

“Cố Lân Đường.” Nam nhân còn đang kêu tên Cố Thiên Thụ. Đôi môi hắn cực mỏng, giờ phút này cười lên, vô cùng xinh đẹp lại anh khí: “Nhớ kỹ tên của ta.”

Cố Thiên Thụ không đáp, chỉ tiến lên điểm vào huyệt đạo Vân Đình, giúp hắn cầm máu.

“Ta tên, Sở Thiên Hoàng.” Khuỷu tay nam nhân chống lên lan can lầu hai, đầy hứng thú nhìn mặt không đổi sắc – Cố Thiên Thụ: “Ngươi sẽ nhớ ta, cả đời.”

Cố Thiên Thụ nhìn Sở Thiên Hoàng một cách lạnh lùng.

“Ánh mắt thật xinh đẹp.” Sở Thiên Hoàng thở dài: “Ánh mắt này nếu khóc lên… Nhất định sẽ rất xinh đẹp.”

Nếu Cố Thiên Thụ ở hiện đại, thì đại khái hắn sẽ phun về phía nam nhân tên Sở Thiên Hoàng hai chữ: “Biến thái.” Chỉ là nếu không ở hiện đại — Hắn trực tiếp rút kiếm ra, đâm về phía Sở Thiên Hoàng!
Bình Luận (0)
Comment