Ta Có Kỹ Năng Đặc Biệt Cao Lãnh

Chương 12

Trên giang hồ dường như luôn có truyền thuyết sống: có đáng sợ, có thú vị, có nói vì mối tình cảm động, mà cũng có ác mộng làm con nít khóc lóc nỉ non không ngừng vào đêm.

Sở Thiên Hoàng chính là một ác mộng truyền thuyết. Hắn sinh ra là mê, diện mạo là mê, võ công là mê, nhưng mà trên giang hồ lại có rất ít người chưa từng nghe nói đến hắn. Nghe nói người ta biết hắn tên là Sở Thiên Hoàng, nhưng có rất ít người gọi ba từ này mà chỉ dùng hai từ Quỷ quân để thay thế cái tên Sở Thiên Hoàng.

Quỷ quân… Quỷ quân… Trước điện Diêm La, biển máu bạch cốt, tiếng khóc không ngừng nỉ non.

Chuyện Sở Thiên Hoàng từng làm qua không nhiều lắm. Nhưng mỗi khi hắn nhúng tay vào làm chuyện gì đều làm cho cả giang hồ chấn động.

Ba năm trước, lần đầu tiên Sở Thiên Hoàng nổi tiếng trên giang hồ. Năm đó, chính xác là vào ngày mười bốn tháng bảy, chỉ với một mình hắn mà diệt sạch một trăm ba mươi sáu miệng ăn Cao gia, thậm chí ngay cả trẻ sơ sinh còn nằm trong tã lót cũng không may mắn thoát khỏi. Mà nguyên nhân hắn làm như vậy chỉ vì đại nhi tử Cao gia mắng hắn một tiếng ‘Đồ cờ hó’.

Nếu nhìn từ bề ngoài, Sở Thiên Hoàng có diện mạo tuấn mỹ, không hề có một chút liên quan nào với biến thái. Nhưng mà có một câu nói rất đúng: ngươi không thích hắn, là bởi vì không biết hắn; nếu ngươi biết hắn, liền hận không thể giết hắn.

Sở Thiên Hoàng, đại khái chính là một người như vậy.

Sở dĩ hắn gọi là Quỷ quân, chính là bởi vì hắn hỉ nộ vô thường, tâm ngoan thủ lạt, tâm tư ác độc so với ác quỷ chỉ có hơn chứ không kém.

Nói đến thì người trên giang hồ có mấy người tốt tính. Nhưng tính cách có thể kém được như Sở Thiên Hoàng, thật sự lại không có nhiều.

Nếu nói đến tính cách nguyên bản của Cố Thiên Thụ, đúng thật là cũng không khá hơn chút nào. Nhưng ít ra hắn còn không có tính tình không hài lòng một cái liền diệt cả nhà người khác.

Trừ giết người ra, Sở Thiên Hoàng còn làm không ít chuyện làm người người người oán trách. Ví dụ như hắn đốt lửa thiêu rụi tàng kinh các của Thiếu Lâm tự làm phương trượng Thiếu Lâm giận đến nỗi trực tiếp phun mấy ngụm máu.

Theo lý thuyết, tính cách như Sở Thiên Hoàng đã sớm không sống nổi trên giang hồ. Nhưng sự thật và hiện thực lại vừa lúc tương phản. Hắn chẳng những sống, mà còn sống đến không tồi.

Võ công Sở Thiên Hoàng rốt cuộc cao bao nhiêu, đến nay trên giang hồ còn không có người biết. Người duy nhất biết được chính là người đứng thứ năm trên giang hồ bảng – kiếm khách Bạch Nguyệt Hành chịu được mười chiêu của Sở Thiên Hoàng rồi bị một kiếm chém bay đầu. Trừ võ công là mê, thế lực phía sau Sở Thiên Hoàng cũng là một đại bí ẩn. Lúc trước trên giang hồ tổ chức rất nhiều võ lâm nhân sĩ bao vây diệt trừ Sở Thiên Hoàng, Sở Thiên Hoàng lại đột nhiên mất tích. Người trong giang hồ tìm khắp cả trung nguyên cũng không thể tìm được hắn. Cho đến khi qua đi, hắn mới lại bắt đầu ở trong chốn giang hồ xuất hiện.

Có thể nói, chỉ với thế lực một người lại có thể giấu được hành tung trên toàn bộ giang hồ, thế lực này không có khả năng nhỏ. Lại chính vì sự kiện ly kỳ này đã khiến cho Sở Thiên Hoàng càng trở nên sâu không lường được.

Đương nhiên, thần bí và sâu không lường được đều là cái nhìn của người trong giang hồ đối với Sở Thiên Hoàng. Làm một kiếm khách trường kỳ ở Tây Vực không hỏi thế sự, suy nghĩ của Cố Thiên Thụ đơn giản hơn nhiều — Hắn muốn giết tên thần kinh trước mắt ngay lập tức.

Người đứng đầu Kính thành rất ít khi động sát tâm, nhưng mà mỗi lần muốn giết người, mũi kiếm liền dính máu.

“Mỹ nhân xinh đẹp, kiếm pháp giết người.” Đối mặt với sát ý của Cố Thiên Thụ, Sở Thiên Hoàng vẫn duy trì nụ cười. Hắn lại không né không tránh, tùy ý để Cố Thiên Thụ dùng kiếm đâm vào lồng ngực hắn.

Cố Thiên Thụ không ngờ Sở Thiên Hoàng lại phản ứng như thế, trong lúc nhất thời hơi chút sửng sốt.

Thừa dịp Cố Thiên Thụ thất thần, Sở Thiên Hoàng liền nhích gần đến trước mặt Cố Thiên Thụ, cắn mạnh lên môi Cố Thiên Thụ!

Con ngươi Cố Thiên Thụ co rút lại, không chút do dự xoay chuôi kiếm — đâm vào tim Sở Thiên Hoàng tạo thành một lỗ hổng huyết nhục mơ hồ. Nếu là người thường bị thương như vậy, sợ là đã trực tiếp chết đi.

Nhưng Sở Thiên Hoàng chẳng những không chết, mà còn tiếp tục cười cợt. Hắn nhìn chằm chằm miệng vết thương trên môi Cố Thiên Thụ bị mình cắn, lộ ra một nụ cười quỷ mị: “Mỹ vị.”

Cố Thiên Thụ lộ ra biểu tình kinh ngạc. Hắn nghĩ sao cũng không ra, vì sao bị kiếm đâm trúng tim, Sở Thiên Hoàng lại không chết?! — Nhưng loại kinh ngạc này chỉ duy trì một khắc, lát sau, đã bị lửa giận đốt cháy khét.

Giờ phút này Cố Thiên Thụ đã cực kỳ giận dữ. Hắn không rút kiếm ra mà trực tiếp nắm chặt chuôi kiếm làm ra động tác chặt chém — Nếu Cố Thiên Thụ thành công, Sở Thiên Hoàng chắc là sẽ bị chém thành hai nửa.

Nhưng Cố Thiên Thụ không thành công, bởi vì Sở Thiên Hoàng không giống như trước, không để ý đến vết thương ngay ngực. Hắn nhanh chóng sau lùi lại mấy bước, né tránh một kích trí mệnh từ Cố Thiên Thụ.

“Hương vị thật dễ ngửi…” Sở Thiên Hoàng lộ ra biểu tình mê muội: “Thiên hạ này còn có hương vị nào so với máu còn mỹ vị hơn đây…”

Vị máu rất dễ chịu? Chẳng lẽ người nọ là một tên M? Thích bị người khác dùng roi quất hắn? Cố Thiên Thụ mặt không đổi sắc giơ kiếm lên, nhắm mũi kiếm vào Sở Thiên Hoàng. Nếu đâm vào tim lại không chết, vậy rơi đầu thì sao? Nếu rơi đầu còn không chết, vậy băm nhỏ thì sao?

Quỷ hút máu bị băm thành thịt nát còn không nhất định sẽ sống lại. Cố Thiên Thụ không tin người này so với quỷ hút máu còn đáng sợ hơn.

“Chậc chậc.” Sở Thiên Hoàng như thể biết Cố Thiên Thụ đang suy nghĩ cái gì. Hắn chậc lưỡi hai tiếng rồi lắc lắc đầu: “Mỹ nhân, nên hoa tiền nguyệt hạ*. Đôi tay xinh đẹp như vậy… Cớ gì phải dùng để cầm kiếm đây?”

* Hoa tiền nguyệt hạ: Bên hoa dưới trăng, chỉ nơi hẹn hò

“Ngươi nói đúng.” Nghe thấy lời đùa giỡn, Cố Thiên Thụ lại không có nổi giận, ngược lại bình tĩnh nói: “Chỉ là ngươi thật sự muốn cùng ta… Hoa tiền nguyệt hạ?”

Sở Thiên Hoàng nghe vậy lại lộ ra tia cười khổ: “Dưới ánh trăng cũng không tệ… Nhưng hoa thì, coi như khỏi đi.”

Người khác có lẽ không biết, nhưng Sở Thiên Hoàng lại rất rõ ràng. Cành hoa trong tay Cố Thiên Thụ so với một thanh kiếm càng đáng sợ hơn nhiều. Một kiếm chém con sông thành hai nửa, chính là từ cành hoa quế trong tay Cố Thiên Thụ mà ra.

Trên người Cố Thiên Thụ tản ra lệ khí càng dày đặc, đã nhìn ra kiên nhẫn của hắn đã bị Sở Thiên Hoàng mài mòn gần hết.

“Đáng thương, ôi đáng thương…” Sở Thiên Hoàng thở dài: “Ngươi còn muốn đánh với ta nữa sao?”

Cố Thiên Thụ không nói, cũng không biết Sở Thiên Hoàng vì cái gì lại nói thế.

“Nếu tiếp tục đánh, ngươi thật sự có thể giết chết ta. Chỉ là thuộc hạ đáng thương kia của ngươi… Cũng phải bồi táng theo ta rồi.” Ánh mắt Sở Thiên Hoàng lộ ra ý cười trào phúng: “Thế nào?”

Cố Thiên Thụ lạnh lùng trừng mắt Sở Thiên Hoàng một cái, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Vân Đình ở bên dưới.

Sở Thiên Hoàng nói không sai. Thương thế Vân Đình rất nghiêm trọng, mới vừa rồi còn đứng, bây giờ đã quỳ một gối trên mặt đất, hiển nhiên là đã lâm vào trạng thái hôn mê. Cố Thiên Thụ nhìn Vân Đình suy yếu như thế, trong lòng hơi căng thẳng.

“Tôn thượng thân mến, ngài sẽ lựa chọn thế nào đây.” Giọng Sở Thiên Hoàng vang lên phía sau Cố Thiên Thụ.

“… Cút.” Sau một lát, Cố Thiên Thụ rốt cục quyết định. Sở Thiên Hoàng quả thật rất đáng ghét, mình rất muốn giết chết hắn, nhưng nếu trả giá bằng sinh mạng Vân Đình để giết chết Sở Thiên Hoàng, thật sự Cố Thiên Thụ sẽ không lựa chọn như vậy. Ít nhất bây giờ hắn vẫn rất thích thuộc hạ thiện giải nhân ý này.

“Ha hả…” Sở Thiên Hoàng nghe thấy lời Cố Thiên Thụ nói, phát ra một tiếng cười khẽ. Sau đó không chút do dự rời đi, xem ra không hề lo lắng Cố Thiên Thụ sẽ lật lọng.

Mà ở lầu hai, Cố Thiên Thụ bước xuống lầu, ôm Vân Đình vào trong ngực.

“Aiz, ngươi đừng có chết.” Nhìn thấy Vân Đình đã hôn mê, Cố Thiên Thụ không tự chủ được thốt lên. Hắn nói xong liền câm miệng — số lượng từ rất quý giá, không thể dùng để lầm bầm lầu bầu, hơn nữa lỡ như bị Vân Đình nghe được thì thảm…

Cố Thiên Thụ rốt cuộc không phải là Cố Lân Đường. Lúc này nếu đứng ở lầu hai là người đứng đầu Kính thành – Cố Lân Đường trong nguyên tác, hắn sẽ không có bất cứ do dự gì — sẽ ra tay giết chết Sở Thiên Hoàng, cho dù Vân Đình có bị mất mạng đi chăng nữa.

Ở Kính thành, Kính vệ đều là nô. Cố Lân Đường chưa bao giờ cho rằng một nô tỳ thân phận thấp kém chết đi là chuyện gì quan trọng. Nhưng Cố Thiên Thụ thì không như thế, hắn cảm thấy sinh mệnh thực quý giá, đặc biệt là sinh mệnh của người mà mình quan tâm… Càng thêm quý giá.

Quỹ đạo trong tương lai bất tri bất giác lặng lẽ chuyển hướng, không ai phát hiện ra.

Sau khi Cố Thiên Thụ ôm Vân Đình trở về xe ngựa, lập tức sai thị nữ nhanh chóng mời đại phu đến giúp hắn xem xét vết thương. Cho ra kết luận: ngoại thương vô cùng nghiêm trọng, còn bị nội thương không nhẹ. Nếu như không có gì ngoài ý muốn thì phải mất một thời gian dài mới có thể khôi phục lại… Hơn nữa, nếu Cố Thiên Thụ mang hắn về muộn một chút nữa, Vân Đình có thể sẽ thật sự mất mạng.

Nghe kết quả, Cố Thiên Thụ trầm mặc gật gật đầu, hồi lâu mới nói: “Giúp hắn lau chùi thân thể, đổi một bộ y phục sạch sẽ.”

“Vâng, tôn thượng.” Thị nữ ôn nhu đáp.

Cố Thiên Thụ nhìn Vân Đình chìm vào giấc ngủ say nhưng vẫn hiện lên vẻ chật vật. Xem ra Ân Túy Mặc nói đúng… Chuyến đi Giang Nam lần này có không ít phiền toái. Không nói đến dân chúng cả thành này đi đâu, chỉ cần một tên Sở Thiên Hoàng thôi cũng là nhân vật không dễ dây vào.

Chỉ là việc đã đến nước này, có rối rắm nữa cũng vô ích, chi bằng ngẫm lại kế tiếp đi đường nào… Còn tên Sở Thiên Hoàng kia nữa, nên làm sao mới có thể giết được tên điên đó đây.

Cố Thiên Thụ ngồi bên cạnh Vân Đình đang hôn mê bất tỉnh, phát ra tiếng thở dài trầm thấp.
Bình Luận (0)
Comment