Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 18

Lý Tân Cương và Hiếu Dũng đợi mãi bên ngoài không thấy Khương Chi và Trình Tình Lan ra, lo lắng có chuyện chẳng lành nên đi vào xem. Vừa bước chân vào, họ đã thấy hai cô gái đứng chết trân tại chỗ như hai khúc gỗ, ánh mắt vô hồn.

Nỗi sợ hãi vẫn còn đọng lại trong tâm trí, Khương Chi cắn răng nói: “Ở đây không an toàn, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”

Tại nhà Tiểu Mai.

Khương Chi ngồi trên ghế, từ từ uống một ngụm nước. Vẻ mặt cô khá bình tĩnh nhưng trong lòng lại dậy sóng.

Cô cứ nghĩ trưởng làng chỉ là kẻ buôn người, nhưng không ngờ ông ta lại... ăn thịt người!

Ngay cả Tiểu Mai cũng bị ông ta...

Khoan đã, nếu bây giờ cô đã biết nguyên nhân cái chết của Tiểu Mai, có được thông tin quan trọng như vậy, cô nhất định phải ngăn chặn bi kịch này xảy ra.

Vậy tiếp theo phải làm gì?

Trong đầu Khương Chi bỗng nảy ra nhiều ý tưởng: Từ giờ trở đi tránh mặt trưởng làng?

Hay là... khiến trưởng làng biến mất vĩnh viễn khỏi thế giới này?

“Báo cảnh sát! Chúng ta mau báo cảnh sát đi!”

Khương Chi chợt nghe thấy Trình Tình Lan vội vã nói.

Lúc nãy, Khương Chi và Trình Tình Lan đã kể lại toàn bộ những gì họ thấy trong căn bếp cho Lý Tân Cương và Hiếu Dũng nghe.

“Nhưng đó chỉ là ảo giác mà hai người nhìn thấy...” Lý Tân Cương nghe xong câu chuyện bi thảm của Phương Thành, môi run run: “Cảnh sát sẽ tin sao?”

“Đừng nhưng nữa!” Trình Tình Lan nói: “Cứ báo cảnh sát trước đã, biết đâu họ tìm được bằng chứng gì thì sao?”

“Lần này tôi cũng đồng ý báo cảnh sát.” Khương Chi nói. Chắc chắn trong căn bếp đó vẫn còn sót lại nhiều bằng chứng chưa được dọn sạch, hy vọng có thể dùng chúng để bắt trưởng làng.

Kết quả khiến Khương Chi thất vọng.

Sáng hôm sau, Khương Chi cứ nghĩ sẽ thấy rất nhiều cảnh sát mang dụng cụ đến nhà trưởng làng thu thập bằng chứng. Nhưng cô chỉ thấy hai cán bộ thôn trẻ tuổi cùng trưởng làng cười nói vui vẻ đi ra.

“Mấy thanh niên này chắc xem phim kinh dị nhiều quá, đầu óc có vấn đề rồi. Còn bày trò báo cảnh sát linh tinh nữa.” Một người đàn ông nói: “Chú, có cần cháu đưa bọn nó về răn dạy một chút không?”

Trưởng làng xua tay cười, giọng đầy bất lực: “Không cần đâu, bọn trẻ chỉ thích đùa thôi mà, tôi không chấp nhặt đâu.”

Cả nhóm Khương Chi chìm sâu xuống đáy vực.

“Lần này hết hy vọng rồi.” Lý Tân Cương chán nản: “Trình Tình Lan, tôi nghĩ chúng ta nên đi thôi.” Ở lại đây có khi họ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

“Tôi không đi. Nếu cậu muốn đi thì cứ đi, tôi không ngăn cản.” Trình Tình Lan cứng rắn nói: “Chừng nào chưa bắt được trưởng làng, tôi sẽ không đi đâu cả.”

Lý Tân Cương mím môi, cúi đầu chần chừ một lúc. Cuối cùng, với vẻ mặt sẵn sàng xả thân, anh nói: “Tôi cũng sẽ ở lại.”

Sau cái chết của thằng ngốc, Chu Xuân Chi trở nên bất thường, trạng thái gần giống như Lý Diễm Hương phát điên trước đây.

Sau khi cười nói tiễn hai vị cảnh sát trẻ đi, mặt trưởng làng lập tức sầm lại. Về đến nhà, nhìn di ảnh con trai trong linh đường, ông ta không kìm được nhíu mày.

Ông ta thầm nghĩ: Bác Văn, con không thể trách bố được, phải trách mấy kẻ lo chuyện bao đồng kia, chính chúng đã hại chết con.

Bố sợ con nói linh tinh nên...

Tất cả là lỗi của chúng, con muốn trả thù thì hãy tìm chúng mà trả thù!

“Ông nhìn di ảnh con trai mà không thấy cắn rứt lương tâm sao?” Chu Xuân Chi đi tới, giọng nói lộ rõ sự căm ghét.

Trưởng làng nhíu mày sâu hơn, dạo này Chu Xuân Chi cứ nói những lời khó nghe.

Ông ta lo lắng nhìn xung quanh, sợ bị người khác nghe thấy, rồi hạ giọng: “Nói linh tinh gì đấy?”

“Haha, sao, sợ người khác nghe thấy à? Hay là ông còn muốn giết cả tôi?”

“Lười chấp nhặt với bà!” Trưởng làng trừng mắt nhìn bà ta một cái rồi bỏ đi.

Ánh mắt Chu Xuân Chi lóe lên tia lạnh lùng, bà nghiến răng kèn kẹt.

Trưởng làng đi đến bên cạnh tủ lạnh, lấy nốt chút nội tạng còn sót lại bên trong, nhanh chóng nhét vào miệng.

Trưởng làng mắc một căn bệnh kỳ lạ.

Mấy năm trước, ông ta đột nhiên thấy máu và nội tạng động vật là lại có cảm giác đói khát lạ thường. Sau khi ăn thử lần đầu tiên, ông ta không thể kiềm chế được nữa.

Khi người nhà phát hiện cũng bất lực. Hơn nữa, chuyện này không thể nói ra ngoài. Họ nghĩ đó chỉ là một sở thích kỳ quái, dù sao cũng không hại ai, nên mặc kệ ông ta.

Nào ngờ, sau này máu và nội tạng động vật không thể thỏa mãn ông ta nữa. Ông ta bắt đầu thèm khát cơ thể người sống và nảy ra ý định nhắm vào những người trong làng. Những tên vô công rỗi nghề là mục tiêu tốt nhất. Dùng cớ đi làm ăn xa, chúng có biến mất cũng chẳng ai quan tâm.

Đáng tiếc, ông ta không thể giết quá nhiều, nếu không sẽ bị phát hiện. Mỗi năm chỉ có thể thỏa mãn vài lần. Do năm nay "người đi làm" quá ít, nếu không ông ta đã không ra tay với Phương Thành, mà cũng không tự rước họa vào thân...

Buổi trưa ăn cơm xong, Chu Xuân Chi hớn hở chạy vào phòng, nói với trưởng làng: “Diệp Tử đến rồi, nó nói mua một chai rượu tặng ông!”

“Diệp Tử?” Trưởng làng nhất thời không nhớ ra đó là ai: “Nó đâu?”

“Nó đứng ngay bên cạnh ông đây này, ông không thấy à?” Chu Xuân Chi giơ tay chỉ.

Trưởng làng chợt nhớ ra. Diệp Tử... không phải bị ông ta giết cách đây ba năm rồi sao?

Tim ông ta giật nảy, vội vàng tránh sang một bên, bực tức nói: “Bà lên cơn gì vậy?”

“Tôi có lên cơn đâu.” Chu Xuân Chi nhìn ông ta một cách kỳ lạ, như thể ông ta mới là người không bình thường. Bỗng, bà ta lại vui vẻ chỉ ra ngoài cửa sổ: “Thằng Cường cũng đến kìa, nó nói muốn đưa ông ra ngoài đi dạo!”

Thằng Cường cũng chết rồi!

Trưởng làng vô thức nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài đó trống không, làm gì có ai. Ông ta thầm nghĩ, mụ đàn bà điên này cứ nói nhảm. Bọn họ chết rồi, làm sao có thể đến tìm ông ta được.

Chu Xuân Chi vẫn cười tươi vẫy tay ra ngoài: “Thằng Cường, có muốn vào nhà ngồi chơi không!”

Trưởng làng bị lời của Chu Xuân Chi dọa sợ. Người làm việc xấu, sợ nhất là phải nghe những chuyện thế này. Ông ta cuống cuồng chạy thục mạng ra khỏi phòng.

Ông ta thật sự sợ ma quỷ đến đòi mạng.

Chuyện chưa dừng lại ở đó. Bữa tối, Chu Xuân Chi đã bày bốn bộ bát đũa, trong khi nhà chỉ có ba người ăn là trưởng làng, bà và cậu con út làm kế toán.

Trưởng làng nhìn bộ bát đũa trên cái ghế trống bên cạnh: “Bà lại làm trò gì vậy? Mau dọn đi!”

“Dọn đi làm gì?” Chu Xuân Chi bực bội: “Bác Văn đang ăn cơm mà.”

Trưởng làng nghe xong toàn thân run rẩy, suýt chút nữa lật tung cả bàn. Cậu con út cũng sợ hãi. Hai người chẳng còn dám ăn nữa, vội vàng rời khỏi bàn.

Đến lúc đi ngủ, trưởng làng vừa lên giường thì Chu Xuân Chi đột nhiên đứng bên cạnh, nhìn ông ta một cách âm u: “Phương Thành đang ngủ bên cạnh ông đấy.”

Trưởng làng sợ mất mật, nhảy bật ra khỏi giường, không kịp xỏ dép, chạy thẳng sang phòng con út.

Ông ta thật sự sắp bị những lời nói nhảm của Chu Xuân Chi dọa cho suy nhược thần kinh rồi.

Đến ngày thứ ba là ngày đưa tang thằng ngốc.

Khương Chi vẫn đi cùng Phan Hồng Phương đến nhà trưởng làng. Cô nghĩ trốn tránh không phải là cách. Tốt hơn hết là đối mặt, vấn đề rồi sẽ có cách giải quyết.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi. Bốn người đàn ông cao lớn bước vào linh đường chuẩn bị khiêng quan tài thì Chu Xuân Chi đột nhiên lên cơn điên.

Dân làng nể mặt trưởng làng nên đến dự đám tang con trai ông ta rất đông. Chu Xuân Chi liếc mắt một cái đã thấy Lý Diễm Hương trong đám đông.

Sự oán hận đã kìm nén suốt hai mươi mấy năm cuối cùng cũng bùng nổ.

“Lý Diễm Hương, cô đến đây làm gì?” Chu Xuân Chi đột nhiên chỉ vào Lý Diễm Hương, gằn giọng.

Mọi người sững sờ, vẻ mặt ai cũng khó hiểu, không biết Lý Diễm Hương đã đắc tội với Chu Xuân Chi từ lúc nào.

“Cô đến để xem trò cười của tôi sao? Con cô chết rồi, giờ thấy con tôi chết, cô vui lắm đúng không?”

Sắc mặt Lý Diễm Hương rất khó coi, bà ta mím môi không nói.

“Ha ha ha, cô đừng mừng vội!” Chu Xuân Chi bỗng bật cười một cách kỳ quái, ánh mắt lộ vẻ đắc ý: “Tôi nói cho cô biết, con cô là do tôi g**t ch*t, ha ha ha...”

“Đêm hôm đó tôi lừa nó vào trong nhà xí. Thật ra tôi định tự tay đẩy nó xuống thùng phân đấy.” Chu Xuân Chi lấy tay che miệng cười khúc khích: “Ai mà ngờ, tôi còn chưa kịp ra tay thì nó đã tự ngã xuống rồi. Ha ha ha, là nó xui xẻo, không thể trách tôi được, ha ha ha..”

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều hít một hơi lạnh.

Lý Diễm Hương nổi trận lôi đình, lập tức xông lên đòi đánh nhau với Chu Xuân Chi, nhưng bị mọi người kịp thời giữ lại.

“Cái đồ tiện nhân này, tao phải giết mày!”

Chu Xuân Chi ngắm nhìn bộ dạng điên cuồng của Lý Diễm Hương, trong lòng thấy hả hê khó tả, cuối cùng cũng trút được nỗi uất ức bấy lâu.

Bà ta thấy trưởng làng mặt mày đen sầm đi tới, liền nói một cách châm chọc: “Sao, mới đó mà đã đau lòng rồi à? Đau lòng cho ả hồ ly tinh đó hay đau lòng cho con trai ông, Chu Vĩnh Khang? À không, phải gọi là Ngũ Vĩnh Khang chứ.”

“Thì ra Vĩnh Khang là...con trai trưởng làng?” Cả nhà họ Chu đều sững sờ.

Trưởng làng mặt mày tái mét, chỉ muốn tóm lấy Chu Xuân Chi, đánh bà ta bất tỉnh ngay lập tức. Nhưng trong linh đường lại có quá nhiều người dân nên không tiện ra tay.

Chu Xuân Chi không để ông ta tóm được, bà ta trèo lên quan tài.

“Ông quan tâm đến thằng con ốm yếu của ả hồ ly tinh đó, sao không quan tâm đến con trai tôi? Lẽ nào Bác Văn không phải con ông?” Chu Xuân Chi giận dữ trừng mắt nhìn trưởng làng, đau đớn tố cáo: “Năm nào ông cũng cho thằng con ốm yếu đó rất nhiều tiền chữa bệnh, sao lại không chịu đưa Bác Văn đến bệnh viện lớn khám?”

“Bà lại lên cơn gì vậy?” Trưởng làng chỉ vào Chu Xuân Chi, trừng mắt giận dữ, ra lệnh: “Mau xuống đây!”

Chu Xuân Chi né bàn tay đang vươn tới của ông ta, hét lên: “Cái Đ* c*m th*! Là ông đã giết Bác Văn! Ngay cả con ruột của mình ông cũng không tha!”

Một lần nữa, tất cả mọi người lại kinh ngạc.

Giờ con trai bà ta đã chết, còn gì để mà giữ kẽ nữa. Bà ta muốn nói hết những chuyện thất đức mà ông ta đã làm.

“Cả những người trong làng nữa, đều là ông... ưm...”

Trưởng làng giật mình, vẻ mặt suýt không giữ nổi. Ông ta đoán được Chu Xuân Chi định nói gì, dồn hết sức lực nhảy lên, cuối cùng cũng kéo được bà ta xuống khỏi quan tài, lấy tay bịt miệng bà ta lại, không cho bà ta nói nữa.

Trưởng làng nén cơn giận, quay sang nhìn mọi người. Khuôn mặt ông ta ngay lập tức trở về với nụ cười quen thuộc, lại biến thành một người trưởng làng hiền lành, chất phác: “Cái chết của Bác Văn là một cú sốc lớn với bà ấy, nên đầu óc có chút không tỉnh táo, mọi người đừng để tâm lời bà ấy nói.”

Nói xong, ông ta không đợi mọi người phản ứng, liền kéo Chu Xuân Chi vào trong phòng.

Trưởng làng vừa đi, linh đường lập tức náo loạn. Mọi người xì xào bàn tán.

“Thật hay giả vậy?”

“Không ngờ trưởng làng lại là người như vậy, không thể nhìn ra được chút nào.”

“Chậc chậc chậc, đàn ông ai mà chả thế, cứ thích ra ngoài tìm phụ nữ.” Nói rồi, người đó liếc nhìn Lý Diễm Hương một cái đầy vẻ khinh bỉ.

“Mọi người nói xem, có thật là trưởng làng đã giết thằng ngốc không?”

“Không thể nào, dù sao cũng là con ruột mà...”

Có người "xì" một tiếng rồi nói: “Lời Chu Xuân Chi nói chưa chắc đã là thật. Có khi bà ấy điên thật rồi, nói lung tung thôi.”

Khương Chi thì bình tĩnh hơn, ngoại trừ việc không biết Chu Vĩnh Khang bị Chu Xuân Chi giết, còn lại những tin tức khác cô đều đã đoán được từ trước nên không quá bất ngờ.

Chỉ là cô cảm thấy vô cùng tiếc nuối. Vừa nãy chỉ thiếu một chút nữa thôi, Chu Xuân Chi đã có thể vạch trần tội ác của trưởng làng rồi.

Cậu con út làm kế toán của trưởng làng mồ hôi nhễ nhại trên mặt. Những chuyện vừa xảy ra suýt khiến anh ta lên cơn đau tim. Nếu bố anh ta bị bại lộ, anh ta cũng sẽ bị vạ lây.

Anh ta lau mồ hôi trên mặt, cố nặn ra một nụ cười: “Thôi, mọi người đừng nói nữa. Giờ đưa tang đến rồi, chúng ta mau đi thôi!”

Mọi người vẫn còn bàn tán chưa dứt, nhưng cũng theo anh ta ra khỏi linh đường.

Bình Luận (0)
Comment