Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 19

Trưởng làng thô bạo lôi Chu Xuân Chi vào phòng, vung tay tát một cái, đánh bà ta ngã xuống sàn.

“Cái mụ điên này, hại tôi chết thì có lợi gì cho bà?”

Chu Xuân Chi ngả nghiêng trên sàn, ôm mặt, lúc cười lúc khóc, không hề phản ứng với lời nói của trưởng làng.

Thằng ngốc không phải sinh ra đã ngốc. Lúc nhỏ, cậu ta cũng bình thường như bao đứa trẻ khác, cho đến năm tám tuổi thì mắc một trận bạo bệnh, sau đó đầu óc mới trở nên lú lẫn.

Khám ở mấy bệnh viện trong thành phố, các bác sĩ đều nói không chữa được. Chu Xuân Chi suốt ngày đứng ngồi không yên, xin trưởng làng đưa con trai đến bệnh viện lớn ở thành phố khác xem thử. Nhưng trưởng làng không đồng ý, nói đã khám nhiều lần rồi, bác sĩ đều nói không chữa được, vừa mất mặt lại vừa tốn tiền vô ích.

Đáng hận nhất là Lý Diễm Hương, được lợi lại còn khoe khoang. Bà ta suốt ngày quanh quẩn trước mặt Chu Xuân Chi, khoe khoang việc trưởng làng cho tiền tiêu vặt, còn trả tiền thuốc men cho Chu Vĩnh Khang. Đúng là không biết xấu hổ.

Chu Xuân Chi hận đến nỗi ruột gan như bị xé nát. Người đàn ông đó thà chi tiền thuốc thang cho thằng con bệnh tật kia, chứ không chịu đưa con trai bà đi bệnh viện lớn khám. Dù rất căm ghét mẹ con Lý Diễm Hương, nhưng bà chưa bao giờ có ý định giết người, cho đến tháng trước—

Chu Xuân Chi đi thăm họ hàng ở làng bên. Trên đường, bà ta gặp một thầy bói mù, tiện miệng hỏi về chuyện của Ngũ Bác Văn.

Không ngờ thầy bói lại hỏi: “Bà thật sự muốn biết sao?”

Câu nói này khiến Chu Xuân Chi giật mình. Bà ta chỉ hỏi vu vơ, nhưng nghe giọng thầy bói có vẻ như biết thật. Bà gật đầu: “Đương nhiên muốn biết.”

Thầy bói bóp ngón tay vài cái, rồi nhíu mày: “Con trai bà sở dĩ trở nên như vậy là vì đã gánh họa cho người khác.”

“Gánh họa?” Chu Xuân Chi thất kinh, vội vàng hỏi: “Nó gánh họa cho ai?”

Thầy bói vuốt râu cằm, nhìn bà đầy ẩn ý: “Ai trong nhà bà làm chuyện thất đức, thì chính là nó đã gánh họa cho người đó.”

Chu Xuân Chi sững sờ, nghĩ đến chồng mình, cơn giận bốc lên khiến lục phủ ngũ tạng đau nhói. Đều là do tên khốn đó làm chuyện thất đức hại con trai bà!

Bà ta vội vàng túm lấy tay áo thầy bói, khẩn thiết hỏi: “Thưa thầy, con trai tôi còn cứu được không?”

“Đây là nghiệt duyên.” Thầy bói lắc đầu: “Ý trời khó mà trái được.”

Chu Xuân Chi như bị sét đánh, bỗng chốc ngã khuỵu xuống đất.

Về đến nhà, Chu Xuân Chi tình cờ bắt gặp Lý Diễm Hương đến lấy tiền. Bà ta tươi cười rạng rỡ đi ngang qua, khiến Chu Xuân Chi căm hận đến nỗi móng tay găm sâu vào da thịt.

Nhìn bóng lưng Lý Diễm Hương khuất dần, một ý nghĩ điên rồ nảy ra trong lòng Chu Xuân Chi.

“Ha ha ha.”

Chu Xuân Chi đột nhiên ôm miệng cười khúc khích trên sàn.

“Bà cười một mình cái gì vậy?” Trưởng làng bị tiếng cười của Chu Xuân Chi làm cho nổi da gà.

Chu Xuân Chi từ từ ngẩng đầu lên, nhìn trưởng làng, khóe miệng nở một nụ cười quái dị: “Họ nói bọn họ trở về rồi, về tìm ông trả thù, ha ha....”

Không biết có phải do tâm lý không, trưởng làng cảm thấy nhiệt độ xung quanh đột nhiên giảm xuống. Cơn hoảng sợ dâng lên trong lòng, ông ta lùi lại mấy bước: “Câm mồm! Bà mà còn nói linh tinh tôi sẽ cắt lưỡi bà!”

“Á, họ đến rồi, họ đến rồi!” Chu Xuân Chi hét lên một tiếng rồi bỏ chạy, như thể thấy thứ gì đó kinh khủng lắm.

Trưởng làng đứng bên cạnh bị những hành động của bà ta dọa cho dựng tóc gáy. Ông ta sợ hãi liếc nhìn ra sau lưng, không dám ở lại đó nữa, vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Tất cả cảnh tượng này đều được Khương Chi nấp ngoài cửa sổ nhìn thấy.

Hóa ra trưởng làng sợ ma.

Khương Chi đảo mắt, quay sang thì thầm với ba người phía sau. Cả ba gật đầu.

Đêm xuống.

Trong nhà chỉ còn lại một mình trưởng làng. Chu Xuân Chi và con út không biết đã trốn đi đâu.

“Hai cái đồ vô dụng này, sợ đến mức không dám về nhà nữa.” Trưởng làng chửi thề một câu, uống cạn ly rượu trắng rồi lại rót đầy.

Nếu nhìn kỹ sẽ thấy bàn tay cầm ly rượu của ông ta đang run rẩy.

Thật ra trong lòng trưởng làng cũng sợ hãi. Ông ta uống rượu để lấy dũng khí, nếu không thì làm sao có thể vượt qua đêm nay.

Có điều hơi đáng tiếc, "mồi nhậu" của ông ta đã hết rồi.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt trưởng làng trở nên độc ác, trong mắt lóe lên sát ý nồng nặc. Ông ta biết người đến điều tra ban ngày là do Tiểu Mai gọi đến, điều đó chứng tỏ cô ta đã phát hiện ra bí mật của ông...

“Hừm.” Trưởng làng cười lạnh một tiếng. Vậy thì không thể trách ông ta được, là do cô ta tự tìm cái chết thôi. Đúng lúc để cô làm mồi nhậu cho ông ta!

“Cọt kẹt—” Cánh cửa trước mặt đột nhiên mở ra.

“Hu hu... tôi chết thảm quá...” Một giọng nói âm u từ bên ngoài truyền vào.

“Ai?” Trưởng làng giật mình: “Ai ở ngoài đó!”

“Là tôi... Diệp Tử. Ông không nhớ tôi sao?”

“Đừng hòng dọa tôi!” Trưởng làng lớn tiếng quát: “Mau cút ra đây!”

Bên ngoài im lặng như tờ.

“Đừng có giả thần giả quỷ!” Sắc mặt trưởng làng tái nhợt, những hạt mồ hôi lớn tuôn rơi trên mặt. “Choang” một tiếng, trong lúc hoảng loạn, ông ta ném ly rượu ra ngoài.

Đột nhiên, đèn tắt.

Căn phòng ngay lập tức chìm vào bóng tối.

Toàn thân trưởng làng căng cứng, hai tay ôm đầu, căng thẳng đến mức không dám thở mạnh.

“Phù—” Ông ta cảm giác như có người đang thổi một luồng khí lạnh vào tai mình.

“A a a a!” Trưởng làng đã bị lời nói điên rồ của Chu Xuân Chi tra tấn suốt cả ngày, cuối cùng cũng không nhịn được, hét lên một tiếng thảm thiết.

Ngoài nhà, Trình Tình Lan và những người khác đang ngồi xổm dưới cửa sổ. Mấy người thành công với mưu kế của mình, nhìn nhau cười. Những gì vừa xảy ra đều là do họ diễn, mục đích là để dọa trưởng làng. Riêng Khương Chi lại có vẻ hơi lơ đãng.

Ban ngày, sau khi biết trưởng làng sợ ma, Trình Tình Lan đã nghĩ ra một ý tưởng.

Phương Thành có một chiếc máy quay phim ở chỗ cô. Cô định tối nay, họ sẽ đóng giả làm ma dọa trưởng làng, lợi dụng lúc ông ta hoảng loạn, lừa ông ta nói ra sự thật rồi dùng máy quay ghi lại. Như vậy sẽ có bằng chứng.

Họ đã chuẩn bị sẵn máu gà, bước tiếp theo là bôi máu gà lên người để hóa trang thành ma, vào dọa trưởng làng.

Nào ngờ, trưởng làng lại nhát gan đến vậy. Vừa thấy Hiếu Dũng giả ma xuất hiện, trưởng làng đã sợ mà bỏ chạy.

“Ma!!”

Trưởng làng trong phòng sợ đến mất hồn mất vía, cắm đầu cắm cổ bỏ chạy. Do uống nhiều rượu nên đầu óc choáng váng, ông ta chạy loạn xạ như ruồi không đầu, làm đổ vỡ đồ đạc, trông vô cùng thảm hại.

Không còn chút bình tĩnh, trầm ổn nào như thường ngày.

Trưởng làng dính đầy bụi bẩn, loạng choạng chạy về phía trước. Bỗng nhiên ông ta thấy cánh cửa nhà kho vốn phải được khóa lại, lại mở ra một cách kỳ lạ.

Không kịp nghĩ nhiều, trưởng làng chui tọt vào nhà kho, vội vàng chốt cửa lại từ bên trong.

Khương Chi im lặng nhìn tất cả. Cho đến khi ông ta chui vào căn phòng đó, khóe môi cô khẽ nhếch lên, đáy mắt lóe lên một tia ranh mãnh khó nhận thấy. Cô nhẹ nhàng đi theo.

“Chết tiệt, sao đèn không sáng!” Trưởng làng hoảng loạn mò mẫm trong nhà kho tối đen một lúc lâu. Vất vả lắm mới tìm thấy công tắc nhưng đèn lại hỏng. Ông ta tức giận chửi bới.

Những chuyện kinh khủng vừa rồi cứ không ngừng lặp lại trong đầu trưởng làng, tra tấn từng dây thần kinh của ông ta.

Nhà kho quá tối, ông ta luôn có cảm giác vô số đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ trong bóng tối và sẽ lao đến vồ lấy ông ta bất cứ lúc nào.

Dưới tác dụng của rượu, đầu óc ông ta càng lúc càng choáng váng, phải dựa vào tường mới có thể đứng vững.

Ngoài cửa, Khương Chi đứng trong bóng tối. Cách một cánh cửa, cô vẫn thấy được cảnh tượng bên trong— bóng đèn hỏng, trưởng làng run rẩy trong căn phòng tối đen, rất cần một chút ánh sáng để xua tan nỗi sợ hãi.

Vậy thì, cứ làm theo ý ông ta thôi.

Khương Chi đặt bật lửa xuống đất, dùng mũi chân khẽ đá.

Trưởng làng mồ hôi nhễ nhại. Đột nhiên dưới chân có tiếng động nhẹ. Ông ta cúi xuống, thấy có một chiếc bật lửa ở ngay khe cửa.

Trưởng làng mừng rỡ, vội vàng nhặt lên rồi bật sáng.

Cuối cùng cũng có chút ánh sáng, trưởng làng khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Ông ta dựa vào tường lấy lại bình tĩnh, bỗng ngửi thấy mùi khét. Có thứ gì đó đang cháy. Ông ta ngửi ngửi, dường như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt đột ngột thay đổi, toàn thân run rẩy dữ dội không thể kiểm soát.

Ông ta đã quên mất, ở cửa nhà kho treo đầy pháo nổ tích trữ từ năm ngoái, dưới đất còn chất đống pháo hoa.

Bật lửa đã châm ngòi nổ của pháo.

“Bùm bùm...”

Tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên trong nhà kho. Tia lửa b*n r* từ khe cửa, khói đen cuồn cuộn bay ra ngoài, cánh cửa va vào nhau “ầm ầm”.

Mùi khét lẹt nồng nặc trong không khí.

Dưới màn đêm đen kịt, một chùm pháo hoa bất ngờ bay lên, nở rộ những bông pháo sáng rực rỡ, chiếu sáng cả bầu trời làng Mộc Sa. Chỉ trong chốc lát, mọi thứ đều được nhuộm thành màu đỏ máu, như địa ngục trong ác mộng. May mắn thay, ánh sáng cuối cùng cũng tan biến, bầu trời trở lại yên tĩnh, chỉ còn lại mùi thuốc súng thoang thoảng kể lại câu chuyện của họ.

Một lúc lâu sau, đám cháy được dập tắt.

Toàn bộ nhà kho đã bị thiêu rụi thành than.

Dân làng xôn xao bàn tán. Khương Chi cảm thấy có người vỗ vai mình, cô quay đầu lại.

Cảnh tượng lập tức thay đổi.

Cô trở lại phòng của mình.

Ngồi trước máy tính, tay vẫn giữ nguyên tư thế cầm chuột.

Khương Chi vẫn còn hơi mơ màng. Cô nhìn đồng hồ trên máy tính.

23:40, đúng là thời điểm cô rời đi.

Xem ra, việc bước vào câu chuyện không hề chiếm thời gian trong thế giới thực của cô. Ban đầu cô còn lo lắng cơ thể mình ở thế giới thực không ăn không uống suốt nhiều ngày như vậy, sợ rằng sau khi thoát khỏi nguy hiểm trong câu chuyện, trở ra lại phát hiện mình đã chết đói.

Định cầm cốc nước bên cạnh máy tính để uống, cô bất ngờ phát hiện trên cổ tay mình có thêm một chiếc vòng tay.

Để nhìn rõ hơn, cô đưa tay ra dưới ánh đèn bàn. Vòng tay rất đơn giản, một sợi dây đỏ xâu năm viên hạt trong suốt như pha lê. Trong đó có một viên đã chuyển sang màu đỏ.

Khương Chi cầm hạt màu đỏ đưa ra ánh đèn, cẩn thận quan sát.

Nhìn xuyên qua ánh sáng, chất lỏng màu đỏ bên trong trông giống hệt máu tươi, như có sinh mệnh, còn có thể lưu chuyển.

Khương Chi nhìn chiếc vòng trên tay, không khỏi suy tư.

Hạt chuyển sang màu đỏ này có lẽ là biểu tượng cho việc cô đã hoàn thành câu chuyện của Tiểu Mai. Khi cả năm câu chuyện kết thúc, cả năm hạt trên vòng tay sẽ đều chuyển sang màu đỏ.

Đương nhiên, điều kiện là mỗi câu chuyện đều phải được hoàn thành một cách trọn vẹn.

Khương Chi nhẹ nhàng v**t v* vòng tay, thầm mong mọi chuyện đều suôn sẻ.

À, đúng rồi, cô còn phát hiện ra một chi tiết mà cô đã bỏ qua, một chi tiết vô cùng quan trọng. Câu đầu tiên của câu chuyện là: Tiểu Mai 8.19.

Ban đầu cô không hiểu ý nghĩa của những con số sau tên. Cô cũng không nghĩ sâu xa.

Hiện tại, sau khi trải qua toàn bộ câu chuyện, cô mới nhận ra những con số đó là ngày tháng.

Ngày chết của Tiểu Mai.

Cô đã ở trong đó chín ngày. Trưởng làng đã chết vào ngày 15 tháng 8, sớm hơn bốn ngày so với ngày 19 tháng 8. Kẻ sát nhân đã chết, vì thế Tiểu Mai cũng sẽ không còn gặp nguy hiểm.

Thành thật mà nói, khi biết ý nghĩa của những con số, Khương Chi đã thầm vui mừng. Cô tự hỏi, nếu nguy hiểm chỉ xảy ra vào ngày cuối cùng, có phải những ngày trước đó cô có thể đục nước béo cò không?

Cô nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ lười biếng của mình. Nếu không đi thu thập manh mối, cô sẽ không thể biết trưởng làng là kẻ xấu, càng không thể đề phòng ông ta. Cuối cùng, có khi chết rồi mà không biết nguyên nhân.

Nhưng, nếu hung thủ không phải là người mà là những hiện tượng siêu nhiên thì sao? Cô sẽ phải làm gì?

Khương Chi nghĩ mà đau đầu. Cô bực bội vò tóc.

Thôi kệ, binh đến thì tướng chắn, nước dâng thì đất chặn.

Cô liếc nhìn máy tính, do dự hai giây, sau đó quyết định không nghỉ ngơi nữa, tiếp tục công việc.

Bình Luận (0)
Comment