Đái Lam 7.1
“Bây giờ là 11 giờ 05 phút tối. Tôi đang trốn dưới gầm bàn và không dám ra ngoài. Tôi và bạn bè đến chơi trong nhà ma này. Sau khi vào, tôi cứ có cảm giác ngôi nhà ma này có gì đó không ổn. Tôi đã thấy con rối hề... cười với tôi. Nhưng bạn bè không tin, còn cười chê tôi nhát gan. Nó lại đến rồi! Cái thứ đó đang đến gần chúng tôi hơn!”
Chỉ thế thôi sao? Câu chuyện này quá ngắn.
Câu chuyện là của một người tên Đái Lam viết, rất ngắn, chỉ vài câu, không có thông tin hữu ích nào, chỉ biết nơi xảy ra sự việc là một ngôi nhà ma.
Vì không có gì để suy ngẫm trong câu chuyện, Khương Chi nhấn “Trang kế tiếp” trên máy tính.
Trong nhà vệ sinh.
Khương Chi cầm hai chiếc túi xách nữ, đứng chờ bên ngoài một buồng vệ sinh. Cô đang chờ người bên trong, mà túi xách cô cầm là giữ hộ giúp họ.
Nhìn quanh, người đứng chật cả. Mỗi buồng có ba bốn người đang xếp hàng, vô cùng náo nhiệt.
Qua cách trang trí của nhà vệ sinh, đây có lẽ là một trung tâm thương mại. Khương Chi liếc nhìn người phụ nữ bên cạnh, trên tay cô ta cũng đang xách túi mua sắm.
Khương Chi lấy điện thoại ra, quả nhiên, hôm nay là ngày 26 tháng 6, là cuối tuần. Chả trách lại đông người như vậy.
Sự cố của Đái Lam sẽ xảy ra vào ngày 1 tháng 7, còn 5 ngày nữa.
Cảm giác gấp gáp dâng lên.
“Ha ha ha.”
Từ trong buồng vang ra một tràng cười trong trẻo.
“Cái váy này có ngắn quá không? Hơi cúi xuống một chút là lộ hết.”
“Chính là phải có hiệu ứng này. Nếu không thì Trần Lợi bắt chúng ta thay đồ làm gì?”
“Á! Cô sờ ngực tôi làm gì? Cái con nhỏ mê gái này!”
“Hì hì hì, cảm giác tốt phết.”
“Đáng ghét, cho tôi sờ của cô nữa!”
“Ha ha ha, không... tránh ra...”
Bên trong không ngừng vang lên tiếng đùa giỡn của các cô gái.
Lúc này, một người phụ nữ đang xếp hàng ở một buồng khác không thể chịu nổi nữa, nhíu mày, mặt lạnh tanh đi đến trước cửa, “cộc cộc cộc” gõ mấy cái.
Cô ta khó chịu nói: “Làm ơn chú ý một chút được không? Đừng nói những lời thiếu văn minh như vậy, ở đây còn có trẻ con đấy!”
Khương Chi thấy người phụ nữ đang dắt một cậu bé khoảng bảy, tám tuổi.
Tiếng gõ cửa làm gián đoạn cuộc trò chuyện bên trong, hai cô gái mặc đồng phục bước ra. Họ mặc áo sơ mi trắng bó sát, mở ba cúc, vạt áo buộc thắt nút để lộ vòng eo thon gọn, kết hợp với cà vạt màu xanh đậm che đi một phần vòng một quyến rũ. Bên dưới là chiếc váy ca rô siêu ngắn. Đúng như họ nói, với độ dài này, chỉ cần một cơn gió thổi qua là có thể lộ "cảnh xuân".
Một cô gái tóc đen dài, đội chiếc tai thỏ bằng bông liếc nhìn người phụ nữ vừa nói, ánh mắt dừng lại ở cậu bé rồi cười khẩy. Cô ta liếc xéo người phụ nữ: “Rốt cuộc ai mới là người thiếu văn minh? Đây là nhà vệ sinh nữ, cô dắt con trai vào đây là ý gì?”
“Đầu óc cô sao mà th* t*c vậy. Con tôi còn nhỏ đã biết gì đâu, tôi lười nói chuyện với cô!” Người phụ nữ đẩy họ ra, dắt cậu bé đi vào buồng phía sau rồi khóa cửa lại.
“Ơ, sao lại chen hàng!” Người phụ nữ xếp sau Khương Chi sực tỉnh, nhận ra mình đã bị hai mẹ con kia chen hàng.
“Hứ, đúng là loại người gì đâu.” Đào Oánh Oánh lấy lại túi từ tay Khương Chi, đeo lên vai.
“Oánh Oánh, thôi đi, đừng chấp nhặt với loại người đó, vô vị lắm.”
Một cô gái tóc ngắn khác tên Tào Lâm, tay xách chiếc túi đựng quần áo họ vừa thay. Cô vỗ vai Khương Chi: “Đái Lam, cậu có đi vệ sinh không? Nếu đi thì bọn tớ ra ngoài chờ cậu.”
“Không cần đâu.” Khương Chi lắc đầu.
“Vậy thì đi thôi.”
Đến bồn rửa tay, Khương Chi nhìn vào gương, thấy rõ dung mạo của Đái Lam.
Lúc nãy, cô còn thắc mắc tại sao Đái Lam không phải thay quần áo.
Giờ thì cô đã hiểu.
Trong gương, cô thấy mình có mái tóc ngắn chưa đầy năm phân, mặc áo phông trắng và quần bò xanh đậm, phong cách ăn mặc khá trung tính.
Khương Chi liếc nhìn bộ đồng phục trên người hai cô gái xinh đẹp bên cạnh. Với vẻ ngoài hiện tại của cô, nếu mặc một bộ quần áo vừa ngây thơ vừa gợi cảm như vậy, hình ảnh đó sẽ rất kỳ quặc. Hèn chi họ không bắt cô thay đồ.
Cô sờ sờ mái tóc ngắn của mình, thấy khá ổn.
Đào Oánh Oánh tô lại son, khẽ ngẩng cằm nói với hai người: “Đi thôi,” rồi quay lưng đi trước.
Tào Lâm đáp một tiếng rồi xách túi vội vàng đi theo.
Đào Oánh Oánh trông có vẻ kiêu ngạo, còn Tào Lâm thì cứ như cái bóng của cô ta. Khương Chi im lặng đi theo sau, không nói một lời, lặng lẽ nghe họ tíu tít trò chuyện.
Đi theo hai người ra khỏi trung tâm thương mại đến một con phố ít người hơn, Khương Chi thấy một chiếc xe bán tải màu bạc đang đậu bên đường.
Ba người đi đến bên xe. Trần Lợi nhoẻn miệng cười, thò đầu ra khỏi cửa sổ, huýt sáo một tiếng.
“Ghét!” Đào Oánh Oánh hờn dỗi lườm bạn trai một cái, cười rồi mở cửa xe bước vào.
Khương Chi là người cuối cùng lên xe. Sau khi cô đóng cửa, Trần Lợi nổ máy, phóng ra đường.
Trần Lợi nhìn những người ngồi ở hàng ghế sau qua gương chiếu hậu, cười híp mắt: “Tôi đã nói mà, hai cô mặc bộ này chắc chắn sẽ rất hợp. Video lần này chắc chắn sẽ thu hút nhiều lượt theo dõi cho mà xem.”
“Nếu quay xong mà không có ai xem, đừng có đổ lỗi cho tôi với Lâm Lâm đấy nhé.” Đào Oánh Oánh kéo kéo vạt váy, dựa vào ghế nói.
“Đúng vậy, nói trước nhé, mọi người đừng quá hy vọng. Đến lúc hiệu ứng không tốt thì không liên quan gì đến bọn tôi đâu.” Tào Lâm gật đầu đồng tình.
“Chắc chắn rồi.” Trần Lợi nghiêng đầu nói với Bành Tử Bình đang ngồi ở ghế phụ: “Bành Tử, nếu nhà ma đó dở tệ, thì cậu phải chịu trách nhiệm.”
Bành Tử Bình vỗ ngực, bảo đảm: “Yên tâm đi, nhà ma này gần đây nổi tiếng lắm, rất được quan tâm, chắc chắn sẽ thu hút được nhiều người xem.”
“Cậu nói đấy nhé.” Trần Lợi đưa một tay ra, đập tay với Bành Tử Bình.
Suốt quãng đường, Khương Chi không hề lên tiếng. Ban đầu, cô cẩn thận ngồi sát cửa sổ, cố gắng giảm sự hiện diện của mình, chỉ sợ họ sẽ chú ý đến cô.
Nhưng những người khác trong xe không cảm thấy lạ với sự im lặng của Khương Chi, như thể họ đã quen rồi.
Điều này khiến cô thầm thở phào nhẹ nhõm, đoán rằng Đái Lam vốn dĩ là một người ít nói.
Đái Lam và bốn người còn lại đều là sinh viên năm thứ ba. Trần Lợi là một người làm video nổi tiếng trên mạng, chuyên quay những video kinh dị. Anh ta nghe cậu bạn Bành Tử Bình nói rằng, gần đây ở ngoại ô có một công viên giải trí mới mở, bên trong có một ngôi nhà ma rất đáng sợ. Bành Tử Bình nói nó rất hợp với phong cách của Trần Lợi và đề nghị Trần Lợi đến quay một video khám phá.
Trần Lợi lên mạng tìm kiếm một vài video về ngôi nhà ma này. Số lượng video không nhiều nhưng hầu hết đều có lượt xem rất cao, việc này khiến anh ta động lòng ngay lập tức. Để tăng thêm phần hấp dẫn, anh ta rủ bạn gái cùng một vài người bạn trong lớp đi chung, thuê xe và chuẩn bị sẵn hai bộ quần áo gợi cảm cho các cô gái để thu hút sự chú ý.
Bốn mươi phút sau, xe dừng lại trước cổng công viên giải trí.
Khi bước vào trong, họ khá bất ngờ vì buổi tối mà vẫn có nhiều du khách đến vậy.
Bên trong đèn điện sáng trưng, người chen chúc nhau. Các cửa hàng hai bên đường rất đông khách, chật kín những người đang xếp hàng. Tiếng hét phấn khích của du khách thỉnh thoảng lại vang lên từ các trò chơi trên bãi cỏ tạo nên bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Họ len lỏi giữa đám đông ồn ào. Theo tiếng nhạc ngày càng lớn, cuối cùng cũng tìm thấy ngôi nhà ma.
Ngoài ngôi nhà ma, tiếng nhạc vang vọng điếc tai. Hai quầy bán vé xếp thành hàng dài, ước chừng gần một trăm người. Ai nấy đều tỏ vẻ mong chờ và hào hứng.
“Bành Tử, cậu lên hỏi xem phải đợi bao lâu.” Trần Lợi nói.
“Được rồi.”
Một lúc sau, Bành Tử Bình chen qua đám đông chạy về: “Họ nói phải xếp hàng ít nhất hai tiếng.”
“Cái gì?” Đào Oánh Oánh không vui, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán: “Nói đùa à, lâu quá vậy? Chân tôi sẽ tê cứng mất.”
“Đúng vậy, trời nóng thế này, tí nữa là lớp trang điểm cũng trôi hết.” Tào Lâm cũng không muốn đợi lâu như vậy.
“Đã đến đây rồi, đợi một chút cũng không sao.” Bành Tử Bình nói một cách thờ ơ.
“Cậu muốn đợi thì đợi một mình đi!” Đào Oánh Oánh bực bội hất tay Trần Lợi đang đặt trên vai mình ra, kiên quyết nói: “Tôi sẽ không đợi đâu.”
“Oánh Oánh, đừng thế mà.” Trần Lợi dỗ ngọt cô: “Vì anh, cố gắng đợi một chút nhé.”
“Tôi muốn đi vệ sinh.” Khương Chi đột nhiên ngắt lời họ.
“Đi đi.” Trần Lợi phẩy tay, giờ anh ta không có tâm trí đâu mà để ý đến người khác.
Khương Chi đương nhiên không thật sự muốn đi vệ sinh.
Cô muốn chạy trốn.
Ngay vừa nãy, trong đầu cô bỗng nảy ra một ý tưởng mới lạ.
Nếu đi vào nhà ma sẽ gặp tai nạn mà chết, vậy cô sẽ không vào. Cô sẽ tìm một nơi nào đó trốn đi, đợi mọi chuyện kết thúc, chẳng phải cô sẽ an toàn sao?
Haizz, sao trước đây không nghĩ ra nhỉ?
Với ý nghĩ đó, Khương Chi sải bước ra khỏi cổng công viên giải trí.
Bên đường có mấy chiếc taxi đậu ở đó. Khương Chi tùy tiện chọn một chiếc rồi lên xe: “Chú ơi, đến đại học XX, cảm ơn chú.”
“Được rồi.” Bác tài nổ máy xe.
Khương Chi còn chưa kịp vui mừng, chiếc taxi chạy chưa đến mười mét thì đột nhiên dừng lại.
“Chú ơi, sao xe lại dừng rồi?” Khương Chi vội hỏi.
Bác tài có chút áy náy nói với cô: “Xin lỗi cháu, xe có chút vấn đề...”
Trong khoảnh khắc quan trọng này, Khương Chi không dám chậm trễ, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Cô dứt khoát xuống xe, nhanh chóng đi đến chỗ ban nãy, lên chiếc taxi thứ hai.
Tình huống tương tự lại xảy ra...
Khương Chi nghe bác tài nói: “Xe bị hỏng rồi.”
Cô giật mình, một linh cảm xấu ập đến.
Không sao, không sao. Chắc chỉ là... trùng hợp thôi.
Khương Chi không dễ dàng bỏ cuộc, cô xuống xe. Đã như vậy, tự mình đi bộ về chắc được chứ?
Đi dọc theo con đường, Khương Chi tự nhủ trong lòng, đi bộ thì đi bộ. Đường tuy dài, nhưng vì mạng sống, điều này không đáng là gì.
Nhưng mọi chuyện không hề đơn giản như cô nghĩ.
Tiếng sấm bất ngờ vang lên trên đầu, một tia chớp xé toạc màn đêm, đánh thẳng vào vị trí cách cô mười mét, một luồng khói đen bốc lên từ bãi cỏ.
Không thể nào.
Cô không tin. Cô cắn răng, tiếp tục đi về phía trước.
“Ầm ầm—”
Lần này tiếng sấm lớn hơn lần trước gấp mấy lần, ánh chớp gần như chiếu sáng cả bầu trời đêm.
Một tia sáng mạnh đánh thẳng xuống trước chân Khương Chi.
Viên gạch lát nền ngay lập tức nứt thành mấy mảnh, màu sắc cũng đen sạm lại, không hề nhân nhượng ngăn cản ý định bỏ trốn của cô.
Nhìn thấy cảnh này, Khương Chi hiểu ra kế hoạch trốn tránh của mình đã không thành công rồi.
Cô vẫn còn sợ hãi, liếc nhìn mặt đất bị sét đánh cháy đen. Chỉ thiếu một chút nữa là cô đã biến thành than rồi!
Cô sai rồi, không nên mơ tưởng đến việc gian lận!
Lần này Khương Chi hoàn toàn chấp nhận số phận, quay trở lại công viên giải trí.
Thật ra, ngẫm lại cũng phải. Nếu trốn tránh mà giải quyết được vấn đề, chẳng phải cô đã có thể nằm không hưởng lợi rồi sao?
Đâu có chuyện dễ dàng như vậy.
Tốt nhất là ngoan ngoãn quay lại đối phó.
Nhà ma chắc cũng không khó đâu.. nhỉ?