Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 40

Mọi người mừng rỡ chạy về phía trước, nhưng khi nhìn rõ khung cảnh trước mắt, cả nhóm như rơi vào hầm băng, lạnh toát từ đầu đến chân.

Chiếc xe van quen thuộc, bên cạnh là đống lửa đang cháy, phía sau chính là khách sạn mà họ vừa rời đi. Dưới màn đêm u ám, nó trông như một nhà tù lạnh lẽo, thầm lặng nói với họ rằng: Các người không thoát được đâu.

Đã đi xa như vậy, nhưng cuối cùng họ lại quay trở về điểm xuất phát.

“Sao… sao lại thế này?!” Đào Oánh Oánh hoảng loạn hét lên.

"Chúng ta... quay lại rồi?" Chu Tiêu trừng mắt nhìn tòa khách sạn, đôi mắt ngập đầy sợ hãi, lẩm bẩm nói.

Sự việc quá đỗi kỳ quái, vượt quá sức chịu đựng của họ. Cả nhóm hoàn toàn mất phương hướng.

"Trần Lợi đâu?" Đào Oánh Oánh đột nhiên nhận ra Trần Lợi đã biến mất: "Anh ấy đi đâu rồi?"

"Trần Lợi... Trần Lợi..."

Họ cuống cuồng gọi to. Theo lý mà nói, Trần Lợi sẽ không đi xa, gọi lớn như vậy chắc chắn sẽ nghe thấy. Nhưng dù gọi mãi, vẫn không thấy bóng dáng anh ta xuất hiện.

"Anh ấy... không lẽ đã xảy ra chuyện gì rồi?" Thực ra, trong lòng mọi người đều đã có dự cảm xấu nhất, nhưng Chu Tiêu là người đầu tiên nói ra.

Đào Oánh Oánh lấy tay che miệng khóc.

Bành Tử Bình không đau buồn quá lâu vì sự biến mất của bạn mình. Trong tình cảnh này, với anh ta, giữ mạng sống quan trọng hơn bất cứ thứ gì.

"...Trần Lợi biến mất, điều đó càng chứng minh nơi này không an toàn!" Bành Tử Bình thúc giục mọi người: "Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"

"Nhưng, nhưng mà... Trần Lợi, nhỡ đâu anh ấy vẫn còn sống thì sao?" Dù gì cũng là bạn gái của Trần Lợi, tuy tình cảm chưa đến mức sẵn sàng chết vì nhau, nhưng Đào Oánh Oánh cũng có chút không nỡ, cô đứng im không nhúc nhích.

"Xin lỗi, bây giờ tôi chỉ muốn giữ mạng." Bành Tử Bình nhìn thoáng qua tòa khách sạn rùng rợn phía sau, toàn thân rùng mình. Anh ta không có gan quay lại tìm Trần Lợi.

Xin lỗi cậu, anh em.

Bành Tử Bình thầm nghĩ trong lòng.

Khương Chi cũng có suy nghĩ tương tự. Thứ nhất, cô và Trần Lợi vốn không thân. Thứ hai, những chuyện như thế này cần phải liệu sức mà làm. Cô không nghĩ mình có đủ năng lực để quay lại khách sạn ma quái đó mà toàn mạng trở ra.

Còn về Chu Tiêu thì không cần phải nói thêm, cô ấy càng không muốn quay lại.

Chỉ còn lại một mình Đào Oánh Oánh là còn do dự. Trong nhóm, cô ta là người thân thiết với Trần Lợi nhất.

Tuy nhiên, cô ta cũng không do dự quá lâu. Cuối cùng, nỗi sợ vẫn chiếm ưu thế.

Con đường họ vừa đi quá kỳ lạ, lo sợ chuyện quay lại điểm xuất phát sẽ lặp lại, cả nhóm quyết định thử một con đường khác.

Bóng tối như một làn sương mù dày đặc không thể xua tan, bao vây họ, khiến không khí ngột ngạt đến mức khó thở.

Ban đầu, Đào Oánh Oánh vừa đi vừa khóc thút thít, sau đó có lẽ do đi đường rừng quá tốn sức, tiếng khóc của cô ta nhỏ dần rồi tắt hẳn.

Mọi người không ai nói gì, nhưng ai nấy trong lòng đều thở phào. Trong bầu không khí âm u thế này, tiếng nức nở của phụ nữ thật sự khiến người ta sởn gai ốc.

Đột nhiên, trong rừng nổi sương mù. Một màn sương trắng dày đặc bao phủ khắp nơi.

Khương Chi chưa từng đi vào rừng lúc nửa đêm nên không biết đây có phải là hiện tượng tự nhiên bình thường hay không. Trong bóng tối, tầm nhìn vốn đã hạn chế, nay lại hoàn toàn bị sương mù che khuất.

Chưa kể, đi trong sương một lúc lâu, quần áo và tóc của họ đều bị ẩm ướt. Một cơn gió thổi qua cũng khiến họ rùng mình vì lạnh.

Trong ba lô của Khương Chi chỉ có một chiếc áo khoác mỏng, giờ thì nó rất hữu ích.

Cô thấy Đào Oánh Oánh đứng bên cạnh, mắt thèm thuồng nhìn vào ba lô của mình, lập tức đoán được cô ta đang nghĩ gì, liền áy náy nói: "Xin lỗi, tôi chỉ mang theo một cái áo thôi."

Đào Oánh Oánh nhìn xuống quần dài Khương Chi đang mặc, lại nhìn chiếc quần short trên người mình. Chân cô ta ẩm ướt, nổi hết da gà vì gió lạnh.

Cô ta chuyển ánh mắt sang Chu Tiêu, ai ngờ đối phương cũng lắc đầu, nói là không có quần áo dư.

Cuối cùng, Bành Tử Bình cho Đào Oánh Oánh mượn một chiếc quần bò. Chỉ có điều, kích cỡ quá rộng, Đào Oánh Oánh mặc vào cứ lỏng lẻo, đi vài bước là như muốn tụt xuống.

Đào Oánh Oánh nghiến răng chịu đựng. Lạnh quá, ai mà ngờ lại gặp phải chuyện này. Lúc đến cô ta hoàn toàn không mang theo quần dài, giờ cho dù có chê bai đến mấy, cô ta cũng chỉ có thể mặc vào.

"Các cậu đi chậm một chút!"

Khương Chi thấy trong mắt Chu Tiêu thoáng qua một tia bực bội. Từ lúc Đào Oánh Oánh mặc chiếc quần bò rộng thùng thình mà Bành Tử Bình đưa, cô ta cứ không ngừng kêu mọi người đi chậm lại vì bước đi không nhanh nổi, cứ hai bước lại phải kéo quần.

Càng phiền là Đào Oánh Oánh không tự biết, còn càu nhàu: "Rốt cuộc còn phải đi bao lâu nữa đây? Đi hơn một tiếng rồi. Hay là chúng ta nghỉ một lát."

Khương Chi suy nghĩ, nơi này cách khu nghỉ dưỡng đã khá xa, chắc là tạm an toàn rồi.

Sau khi rời khỏi khu nghỉ dưỡng, họ không dừng lại phút nào. Bành Tử Bình, người bình thường ít vận động, giờ đã thở hồng hộc, chống tay lên hông nói: "Phù phù... tôi cũng thấy nên nghỉ một lát."

Mọi người ngồi bệt xuống đất.

"Lạnh quá..." Đào Oánh Oánh xoa xoa cánh tay: "Bành Tử Bình, cậu đi nhóm lửa đi."

"Suốt ngày gọi tôi làm gì, cậu không tự đi được à?" Bành Tử Bình nghe Đào Oánh Oánh muốn sai vặt, liền bực bội. Mông anh ta còn chưa kịp nóng chỗ.

"Nói mới thấy, lạnh thật đấy..." Chu Tiêu kéo cao cổ áo: "Lúc đi thì không sao, giờ ngồi xuống thì lạnh run."

Nghe đến chữ “lửa”, tim Khương Chi đập mạnh.

Từ ngày đầu tiên tới giờ, mọi người đều có vẻ như cố tình phớt lờ những tấm bảng cấm lửa khắp nơi trong khách sạn, ngay cả cô cũng vậy.

Bỗng nhiên, cô cảm giác như mình đang chơi một trò vượt ải nào đó. Rõ ràng có những gợi ý được đưa ra, nhưng cô lại liên tục bỏ qua...

"Đái Lam, đừng đứng ngây ra nữa, lại đây gom củi đi."

Giọng của Bành Tử Bình cắt ngang suy nghĩ của cô.

Khương Chi quét mắt nhìn họ. Bình thường Đào Oánh Oánh là người kỹ tính sạch sẽ, giờ cũng chẳng màng bẩn, run rẩy ôm đống cành cây rơi vãi dưới đất, gom lại chuẩn bị nhóm lửa.

"Khoan đã, đừng đốt lửa!" Khương Chi vội vàng ngăn cô ta lại.

"Tại sao?"

Ba người đồng loạt nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc.

Khương Chi kể lại cho họ nghe về những chuyện kỳ lạ đã xảy ra với cô đêm nay.

Sau khi nghe xong, Chu Tiêu tin vào lời cô một cách tuyệt đối, co rúm người lại, run bần bật.

Bành Tử Bình bán tín bán nghi nhìn cô, vẫn cảm thấy chuyện này quá hoang đường...

Đào Oánh Oánh cúi đầu, lặng lẽ nhìn đống củi vừa nhặt. Cô ta đột ngột ngẩng đầu lên nhìn Khương Chi, giọng đầy trách móc: "Các người không lạnh nên nói gì cũng được. Đứng nói chuyện thì dễ lắm! Giờ còn không cho tôi nhóm lửa sưởi ấm, cô là kiểu người gì vậy!"

Đào Oánh Oánh gào xong, cảm giác hơi ấm trên người lại tiêu tan hơn phân nửa. Cô ta run rẩy nhìn đống củi trước mặt, cứ thế này thì cô ta sẽ bị ốm mất.

Không được, lời ma quỷ của Đái Lam chắc chắn chỉ là mơ, là cô ta không phân rõ thật giả thôi! Nhất định là như vậy!

Nghĩ vậy, Đào Oánh Oánh đưa tay ra lấy bật lửa.

Khương Chi thấy Đào Oánh Oánh cứ cố chấp đốt lửa, lòng cô trùng xuống. Cô đã nhắc nhở rồi, nếu đối phương không tin, cô cũng chẳng nói nữa.

Phải rời khỏi đây trước khi Đào Oánh Oánh nhóm lửa.

Giang Chi xách ba lô lên, liếc hai người còn lại, nói nhanh một câu "Đi thôi", rồi mặc kệ họ có đồng ý hay không, cô bước nhanh về phía trước.

Chu Tiêu "a" một tiếng rồi cũng vội đuổi theo.

Bành Tử Bình chỉ do dự một chút, nhưng nghĩ lại thì dù sao đi theo hai người kia cũng đáng tin hơn Đào Oánh Oánh, thế là cũng vội vã chạy theo.

Đào Oánh Oánh tức tối nhìn theo bóng lưng ba người, chẳng mấy chốc đã khuất trong làn sương dày. Cô ta nghiến răng nói: "Đi đi, tốt nhất là bị dã thú ăn thịt đi."

Không biết là vì sợ hay vì quá lạnh, hai tay Đào Oánh Oánh run đến mức gần như mất kiểm soát, bật lửa rơi xuống đất mấy lần.

"Phù..." Đào Oánh Oánh phấn khích nhìn ngọn lửa bùng lên trước mặt, nóng lòng đưa tay ra sưởi ấm: "Cuối cùng cũng nhóm được lửa rồi!"

Ngọn lửa bùng cháy dữ dội. Chỉ chưa đầy nửa phút, toàn bộ đống củi đã cháy rực.

Thế nhưng, đống củi họ nhặt đều là củi ẩm. Đừng nói là cháy nhanh như vậy, ngay cả việc bén lửa cũng đã rất khó.

Vậy mà Đào Oánh Oánh lại không nhận ra điều đó.

“Sao vẫn lạnh thế này?”

Lửa rõ ràng lớn như vậy, ánh lửa hắt lên người cô ta, đáng ra phải thấy ấm áp, vậy mà cô ta lại chẳng cảm thấy chút hơi ấm nào. Cô ta vẫn rất lạnh, nên lại nhích gần hơn về phía đống lửa.

Khuôn mặt Đào Oánh Oánh vô hồn, đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm vào ngọn lửa cách đó không xa. Cô ta như bị ma ám, từ từ đưa bàn tay vào trong lửa...

Ngọn lửa l**m qua da thịt, nhanh chóng tạo thành những vết bỏng.

Đào Oánh Oánh hoàn toàn không có cảm giác gì, cho đến khi ngửi thấy mùi thịt cháy khét mới giật mình bừng tỉnh. Cô ta giật mình tỉnh lại, kinh hãi nhận ra tay mình đang thò vào trong lửa, vậy mà cô ta lại chẳng thấy đau chút nào!

Giây tiếp theo, cảm giác nóng rát dữ dội ập đến. Cô ta hét thảm một tiếng, vội vàng rụt tay lại.

Lòng bàn tay cô ta đen đỏ, máu thịt lẫn lộn. Da mu bàn tay bị lửa thiêu cháy, nứt toác ra, lật ngược lên trông vô cùng ghê rợn.

"Aaaa!! Tay tôi, đau quá...!"

Đào Oánh Oánh đau đớn co quắp người, lăn lộn trên mặt đất, gương mặt méo mó vặn vẹo, miệng không ngừng gào thét thảm thiết.

"Khụ— khụ—."

Bành Tử Bình thở hổn hển, mỗi bước đi đều nặng nhọc như có hai bao cát buộc vào chân. Mồ hôi không ngừng chảy trên mặt, cổ họng khô khốc như có lửa đốt.

Mặc dù vậy, anh ta cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi.

Khương Chi liên tục cúi đầu nhìn đồng hồ. Kim phút quay hết vòng này đến vòng khác, tim cô cũng dần chìm xuống đáy.

Có gì đó không đúng.

Càng đi, cảm giác này càng rõ rệt.

Cô lại một lần nữa nhìn vào những lùm cây hai bên đường.

Nhìn qua, mắt thường không thể phân biệt được những cây này khác nhau thế nào, chúng đều giống hệt nhau.

Khương Chi nhìn chằm chằm vào từng cây lớn đang từ từ lướt qua phía sau.

Đột nhiên, đồng tử cô co lại.

Lại là cái cây cổ cong kia!

Chính là nó! Cô chắc chắn đã thấy nó cách đây vài chục phút.

Cô dám chắc mình không nhầm, cái cây cổ cong này có đặc điểm rất riêng, thân cây cong thành hình chữ S, vừa rồi lúc đi qua, cô chỉ liếc một cái đã nhớ ngay.

Nghĩa là... bọn họ đi nãy giờ, thật ra chỉ đang lòng vòng tại chỗ?

Một cảm giác bất lực mãnh liệt ập tới, toàn thân vừa lạnh vừa mệt. Những cảm xúc tiêu cực từ trong ra ngoài như đè nặng lên ngực cô, khiến cô gần như không thở nổi.

Chân tay rã rời, không còn chút sức lực nào nữa. Cô chỉ muốn nằm vật xuống đất.

Cứ đi thế này hoàn toàn vô nghĩa!

Đi mãi... cũng chỉ là đi lòng vòng mà thôi.

"...Mọi người, nhìn kìa!"

Trong cơn hoảng loạn mơ hồ, Khương Chi nghe thấy giọng của Chu Tiêu.

Nhìn cái gì cơ?

Dù là gì đi nữa, trước hết cô phải nói cho họ biết phát hiện của mình.

Khương Chi chạy lên, vừa định mở miệng thì vô tình liếc mắt nhìn về phía trước. Đôi mắt vốn ảm đạm của cô sáng lên một chút, nhưng rồi nhanh chóng vụt tắt.

Bình Luận (0)
Comment