Mẹ Tống thích sự yên tĩnh nên chủ động kết thúc cuộc trò chuyện. Sau khi chào hỏi Khương Chi vài câu, bà bảo thím Vương - một người phụ nữ trung niên - đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Thái độ thờ ơ của mẹ Tống tuy đúng ý cô, nhưng thông thường, đối với đối tượng kết hôn mà con trai dẫn về, ít nhiều trên mặt cũng nên có chút vui mừng chứ?
Thật kỳ lạ.
Đang suy nghĩ, một cánh tay choàng qua vai cô.
Khương Chi ngước lên, lại thấy Tống Lương Niên nhìn cô với ánh mắt tràn đầy tình ý: "Chắc hôm nay em mệt lắm rồi đúng không? Để thím Vương đưa em về phòng nghỉ ngơi một lát, lát nữa anh qua với em, được không?"
Được cái đầu anh!
Khương Chi cố nhịn cơn bực bội, chỉ gật đầu.
"Ngoan."
Lý Chân Lị hừ lạnh một tiếng, kéo Tống Lương Niên đi.
Ban đầu, Khương Chi còn nghĩ do mình đã đọc nhật ký của Liễu Thiều nên có thành kiến với Tống Lương Niên.
Giờ thì cô thấy trực giác của mình thật sự rất chuẩn. Tình cảm của Tống Lương Niên dành cho Liễu Thiều quá hời hợt, không hề xuất phát từ trái tim.
Thím Vương đưa cô đến một khu biệt viện thanh nhã, sạch sẽ. Đẩy cửa phòng ra, Khương Chi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cách bài trí bên trong.
May là kiểu thiết kế hiện đại, không có giường gỗ chạm khắc hay bàn trang điểm cổ xưa gì đó, mấy món đồ cổ như vậy thật khiến người ta rợn người.
Cô chỉ sợ phòng cũng trang trí theo phong cách cổ điển, buổi tối sẽ âm u, lạnh lẽo, không dám ngủ.
Nhắc đến chuyện ngủ, Khương Chi hỏi thím Vương: "Chỗ này... là một mình tôi ở à?"
Thím Vương tưởng cô muốn ở chung với Tống Lương Niên, liền liếc cô một cái đầy vẻ không đồng tình, giọng nghiêm nghị: "Cô Liễu, phu nhân của chúng tôi khá truyền thống, trước khi kết hôn không được ở cùng phòng."
Khương Chi mỉm cười gật đầu. Ở một mình là tốt nhất. Với sự hiểu lầm của của thím Vương, cô cũng chẳng buồn giải thích thêm.
Sau khi giới thiệu sơ qua về căn phòng, thím Vương liền rời đi.
Hành lý của Liễu Thiều không nhiều, lát nữa sắp xếp cũng được. Khương Chi lấy điện thoại ra, việc đầu tiên là xem ngày.
Ngày 1 tháng 3.
Cũng may, ít ra vẫn còn hơn nửa tháng, tốt hơn nhiều so với câu chuyện trước.
Biết được thời gian còn lại, lòng cô bình tĩnh hơn vài phần. Ít nhất vấn đề đầu tiên đã được giải quyết.
Tiếp theo nên làm gì đây?
Cô rất muốn đi dạo quanh khu nhà, nhưng tiếc là bên ngoài trời mưa tầm tã, đành phải bỏ cuộc.
Quần áo trên người hơi ẩm ướt. Thay một bộ quần áo khô ráo, Khương Chi tự pha cho mình một ly trà nóng, thoải mái dựa vào ghế sofa lướt mạng.
Các bài báo về gia đình họ Tống chủ yếu liên quan đến kinh doanh, không có bất kỳ thông tin nào về đời sống cá nhân của Tống Lương Niên.
Đến tận tối, người nói sẽ đến tìm cô, Tống Lương Niên, vẫn chưa xuất hiện, thậm chí không gửi lấy một tin nhắn. Đến bữa tối cũng là người làm đến gọi, khiến Khương Chi không hiểu rốt cuộc anh ta đang có âm mưu gì.
Trời tối rất nhanh, khắp biệt viện sáng lên những ngọn đèn vàng mờ ảo. Dưới màn mưa, ánh đèn mông lung như phủ một lớp hào quang, cả không gian trở nên mơ hồ, mang theo cảm giác hoang đường khó tả.
Khi Khương Chi đến phòng ăn, thức ăn đã được dọn lên, còn bốc khói nghi ngút. Những người khác đều đã ngồi vào bàn, đang chờ cô.
Tống Lương Niên mỉm cười đứng dậy, chu đáo kéo ghế cho cô, lại trở về làm người bạn trai hoàn hảo. Nhưng anh ta không hề có ý định giải thích vì sao buổi chiều lại thất hứa.
Khương Chi cũng như không có chuyện gì xảy ra, ngồi xuống.
Trên chiếc bàn gỗ lim hình vuông, ngoài cô ra còn có mẹ Tống, Tống Lương Niên và Lý Chân Lị. Sau khi người hầu dọn xong thức ăn thì lập tức rời đi, khiến phòng ăn rộng lớn càng thêm phần lạnh lẽo và trống trải.
Khương Chi nghĩ bụng, gia đình này ít người thật. Người đàn ông đeo kính hôm qua đâu rồi, sao không thấy anh ta?
Cô cũng để ý, món ăn trên bàn hầu hết đều thanh đạm, hầu như không có thịt cá gì cả. Trước mặt mẹ Tống hoàn toàn là đồ chay. Bà ấy không hề đụng đũa vào món mặn nào.
Sau bữa ăn, Tống Lương Niên nhìn cô với ánh mắt đầy vẻ áy náy, giải thích rằng buổi tối còn phải xử lý công việc nên không thể ở lại cùng cô, cũng hứa hẹn ngày mai sẽ đưa cô đi dạo một vòng, làm quen với nơi ở mới.
Khương Chi im lặng gật đầu, tỏ vẻ đồng ý, không ngờ lại khiến Tống Lương Niên nổi hứng nói ra một tràng lời sến sẩm, khen cô hiểu chuyện, ngoan ngoãn, thông cảm cho công việc bận rộn của anh ta, không dính người, không giận dỗi...
Nghe đến mức khiến răng Khương Chi sắp ê buốt vì nhức nhối.
Trên đường trở về phòng, mưa vẫn chưa tạnh, những hạt mưa xiên theo gió thổi vào người, lạnh buốt.
Căn biệt viện cổ kính yên ắng, từ trong ra ngoài đều toát lên vẻ âm u kỳ dị. Khương Chi chợt có cảm giác như mình đang bước vào một câu chuyện trong "Liêu Trai Chí Dị".
Cô kéo chặt áo khoác. Đây là một hòn đảo phía Nam, dù đã là tháng Ba, thời tiết cũng không quá lạnh, bình thường mặc hai lớp áo là đủ ấm. Lúc này không biết là do yếu tố tâm lý hay có thứ gì đó khác, toàn thân cô cứ lạnh lẽo.
Về đến biệt viện, bước chân Khương Chi khựng lại. Ban ngày, khung cảnh yên tĩnh ở đây còn mang theo dáng vẻ thanh nhã tĩnh mịch. Nhưng đêm xuống lại thực sự giống một ngôi nhà ma bị màn đêm bao phủ, tỏa ra một luồng khí lạnh lẽo, âm u.
Khương Chi nuốt nước bọt, cắn răng bước vào.
Vừa vào phòng, cô lập tức bật tất cả đèn lên. Nhìn căn phòng sáng trưng, lòng cô mới thấy yên tâm hơn một chút.
Sau khi tắm xong, Khương Chi lướt điện thoại đến tận khuya mới có chút buồn ngủ, cuối cùng cũng thiếp đi.
Tí tách...
Tí tách...
Nửa đêm, trong lúc mơ màng, Khương Chi cảm thấy có thứ gì đó đang nhỏ xuống mặt, ướt sũng. Cô vẫn nhắm mắt sờ mặt mình, đúng là ẩm ướt thật.
Sao trên mặt lại có nước?
Tí tách...
Lại một giọt nước nữa rơi xuống mặt cô.
Cơn buồn ngủ kéo đến như sóng dữ. Cô muốn mở mắt ra xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng mí mắt như bị dính keo, dù cố gắng thế nào cũng không mở ra được.
Tí tách...
Nước trên trần nhà vẫn tiếp tục nhỏ xuống. Khương Chi đành nhích người sang một bên.
Lần này cuối cùng cũng không có nước rơi trên mặt nữa, cô lại mơ màng thiếp đi.
Sáng hôm sau, Khương Chi bị tiếng chim hót ngoài cửa sổ đánh thức. Vừa mở mắt, cô đã thấy cổ họng khô rát, muốn xuống giường rót cốc nước uống. Nhưng cô phát hiện toàn thân không có chút sức lực, mềm nhũn. Đưa tay sờ trán, thấy nóng ran, cô phát sốt rồi. Cơ thể lúc nóng lúc lạnh, lúc thì như một quả cầu lửa, lúc lại như ngâm mình trong nước lạnh mùa đông, thay nhau hành hạ cô, vô cùng khó chịu.
Cô lại chìm vào giấc ngủ mê man.
Không biết đã qua bao lâu, hình như có người vào phòng, mơ hồ nói vài câu gì đó, cô sốt cao nên nghe không rõ. Sau đó, một chiếc khăn lạnh được đắp lên trán nóng hổi của cô, khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Cô hé mắt nhìn, thấy người đàn ông đeo kính hôm qua đang truyền dịch cho cô.
Một bên, Tống Lương Niên quay người, chuẩn bị rời đi.
Khương Chi nhìn theo bóng lưng anh ta, đồng tử đột nhiên co lại, cả người cô tỉnh táo ngay lập tức.
Cô thấy có một bóng đen đang đi sát theo sau Tống Lương Niên, lặng lẽ trôi ra ngoài cùng anh ta.
Mặc dù cái bóng đó mờ ảo đến không thể mờ ảo hơn, nhưng từ hình dáng có thể nhận định, đó là một người phụ nữ.
Chắc hẳn là người phụ nữ mà Liễu Thiều đã thấy trước đây.
"Cô tỉnh rồi à?"
Một giọng nói lười biếng vang lên.
Khương Chi quay đầu lại, thấy người đàn ông kia đang tựa hờ vào tủ gỗ, ánh mắt mang theo chút tò mò nhìn cô.
"Anh là?"
Người đàn ông tự giới thiệu: "Thôi Trì, bác sĩ gia đình ở đây."
Thì ra là bác sĩ gia đình, thảo nào hôm qua anh ta nói đã xem báo cáo khám sức khỏe của Lý Chân Lị.
Thôi Trì rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, ánh mắt vẫn mang theo sự hiếu kỳ, hỏi cô: "Lúc nãy tôi thấy mắt cô bỗng trợn to, như thể nhìn thấy thứ gì kinh khủng lắm?"
Có lẽ vì chưa hoàn toàn tỉnh táo, Khương Chi buột miệng hỏi: "Anh tin là có ma không"
Vừa nói xong, cô đã hối hận, sao lại nói chuyện này với một người lạ.
Quả nhiên, Thôi Trì như thể nghe được chuyện cười, ha hả cười lớn: "Ma? Cô không phải là bị sốt đến mê sảng rồi chứ?"
Khương Chi day trán, đành chuyển chủ đề: "Cơ thể tôi không sao chứ?"
Ngón tay thon dài của Thôi Trì đẩy gọng kính mỏng trên sống mũi. Anh ta thu lại nụ cười, trầm ngâm một chút rồi nói: "Bệnh của cô e là vượt quá khả năng của tôi, có lẽ cần phải đổi bác sĩ."
Khương Chi giật mình: "Nghiêm trọng vậy sao? Không phải chỉ là cảm cúm thôi à?"
Thôi Trì nhìn thẳng vào mắt cô, nghiêm túc nói: "Tôi đề nghị mời một bác sĩ tâm thần đến thì hợp lý hơn."
Khương Chi: "..."
Thôi Trì cười lăn lộn một hồi rồi mới dừng lại, nói: "Thôi được rồi, tôi đùa thôi. Ngày nào cũng ở trên đảo này chán muốn chết, không kìm được trêu cô một chút, cô đừng để ý. Cô kể lại xem đã nhìn thấy gì lúc nãy, tôi hứa lần này không đùa nữa đâu."
Khương Chi lườm anh ta một cái. Thôi Trì trông thì lịch sự, nho nhã, nhưng lời nói lại chẳng ăn nhập gì với vẻ ngoài.
Đột nhiên, cô nhớ ra một chuyện: "À đúng rồi, tối qua mái nhà bị dột nước, có lẽ vì thế mà tôi bị cảm lạnh. Có thể nhờ người đến sửa được không?"
"Dột nước? Chỗ nào? Để tôi xem." Vừa nói, Thôi Trì vừa đứng dậy kiểm tra trần nhà phía trên đầu cô. Anh ta nhìn ngang nhìn dọc: "Không có. Nếu dột thì ở đây phải có vết nước chứ."
Khương Chi ngước nhìn lên, quả nhiên như lời anh ta nói, trần nhà rất sạch sẽ, hoàn toàn không có dấu vết gì.
Cô không khỏi nhíu mày. Chẳng lẽ mình nằm mơ?
Lúc này, cửa phòng bị đẩy ra. Tống Lương Niên quay trở lại, thấy cô đã tỉnh thì lập tức nhíu mày, vẻ mặt nghiêm túc nhưng giọng điệu lại đầy lo lắng: "Thiều Thiều, sao em bị sốt mà không nói với anh, làm anh lo muốn chết."
Anh ta quay sang hỏi Thôi Trì: "Cô ấy sao rồi?"
Thôi Trì vừa khám xong cho Khương Chi, liếc nhìn người trên giường: "Hạ sốt rồi. Trông thì yếu ớt, ai ngờ sức khỏe dai như trâu."
Khương Chi: Phiền hai người biến đi cho tôi nhờ!
Tống Lương Niên dường như vẫn chưa yên tâm, lại sờ trán Khương Chi, xác định cô đã hạ sốt. Lúc này anh ta mới nói: "Nghỉ thêm buổi sáng nữa đi, chiều anh đưa em ra ngoài dạo."
"Thiều Thiều phiền bác sĩ Thôi chăm sóc nhé." Tống Lương Niên gật đầu với Thôi Trì rồi lại vội vã rời đi.
Lần này, cái bóng phía sau Tống Lương Niên không xuất hiện.
Truyền dịch xong, Thôi Trì cúi đầu rút kim cho Khương Chi, nói một câu: "Quan hệ của hai người tốt thật."
Khương Chi cười cười, không đáp. Chỉ có cô biết rõ Tống Lương Niên giả tạo thế nào.
Đợi Thôi Trì xong việc, Khương Chi xuống giường đi đến bên cửa sổ. Bên ngoài một màu trắng xóa, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cô chưa từng thấy sương mù dày đặc như vậy, tò mò đẩy cửa sổ ra.
Sương mù trắng xóa tràn vào như thủy triều.
Khương Chi kinh ngạc thốt lên: "Sương mù kìa!"
Thôi Trì đi đến, vẻ mặt bình thản, đóng cửa sổ lại. Sương mù trong phòng lập tức tan biến. Anh ta thản nhiên nói: "Mùa mưa ở đây là vậy. Hằng năm cứ đến lúc này, hoặc là mưa, hoặc là có sương mù. Quen rồi sẽ thấy bình thường thôi."
"Nghe anh nói có vẻ có kinh nghiệm lắm, chắc anh ở đây cũng lâu rồi nhỉ?" Khương Chi hỏi.
Thôi Trì cười cười: "Cũng vài năm rồi."
Sau đó, anh ta dọn đồ rồi rời khỏi phòng.
Ăn xong bữa trưa, sương mù bên ngoài đã hoàn toàn tan biến. Ánh nắng xuyên qua đám mây chiếu xuống, những giọt nước đọng trên lá cây dần dần bốc hơi.
Khương Chi đi ra khỏi phòng, đứng giữa sân vươn vai vận động một chút. Cô đang nghĩ không biết chiều nay Tống Lương Niên có lại cho cô leo cây không thì đã thấy anh ta mặc một bộ vest trắng tinh, tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực bước vào sân.
"Tặng em."
Khương Chi mỉm cười nhận lấy, nói: "Cảm ơn anh, đẹp lắm."
"Không đẹp bằng em." Ánh mắt Tống Lương Niên tràn đầy dịu dàng.
Khương Chi rùng mình, nghĩ thầm, chẳng qua là diễn kịch thôi, ai mà chẳng biết diễn.
Cô nở một nụ cười thẹn thùng, giậm chân nũng nịu: "Đáng ghét!"
Vừa nói vừa che mặt chạy vào nhà. Trước khi quay lưng đi, cô còn kịp thấy nụ cười trên mặt Tống Lương Niên cứng lại.
Nếu người đàn ông này không có vấn đề gì, cô sẽ viết ngược tên mình lại.
Khương Chi tiện tay ném bó hoa hồng lên bàn rồi ra khỏi phòng.
Một lúc sau khi cô đi, nh** h** hồng rỉ ra máu một cách kỳ dị.
Chảy dọc theo cánh hoa, từng giọt, từng giọt...