Đi qua hết khu vườn này đến khu vườn khác, càng đi, khung cảnh xung quanh càng yên tĩnh. Vậy mà Tống Lương Niên vẫn không có ý định dừng lại.
Nhìn những chiếc lá khô chất đống ở góc tường, rõ ràng đã lâu không ai quét dọn, Khương Chi theo bản năng trở nên cảnh giác: "Chúng ta rốt cuộc đi đâu vậy?"
Tống Lương Niên đi trước không quay đầu lại, vừa đi vừa nói: "Chỗ tốt."
"Chỗ tốt nào?"
"Đến nơi em sẽ biết."
Khương Chi dừng lại, không đi nữa: "Không thể nói bây giờ sao?"
"Nói bây giờ thì còn gì là bất ngờ." Tống Lương Niên quay người, đôi mắt đen lóe lên một tia sáng khó hiểu: "Em có đi không?"
Khương Chi nhìn chằm chằm vào anh ta, ngập ngừng vài giây, rồi vẫn gật đầu đồng ý.
Tống Lương Niên cong môi cười, lại quay người đi tiếp.
Họ đang đi về hướng ngược với cổng chính, Khương Chi bắt đầu thấp thỏm, không ngừng phân vân, không biết có nên quay về không.
Tống Lương Niên quay đầu lại nhìn cô, giọng điệu nửa đùa nửa thật: "Làm gì mà căng thẳng vậy? Trông như con mèo nhỏ xù lông. Sợ anh bán em đi à?"
Nghe vậy, Khương Chi đứng im, ánh mắt quét qua khuôn mặt anh ta, dường như đang phân biệt lời nói nào là thật.
Thấy phản ứng của cô, Tống Lương Niên nhướng mày, có vẻ khá thích thú: "Anh đùa với em thôi. Đi nào."
Nhìn bóng lưng Tống Lương Niên, Khương Chi cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn đi theo.
"Tại sao trong nhà lại vắng vẻ thế này?" Cô hỏi một cách tế nhị. Thực ra, cô muốn nói ở đây không có chút hơi người.
Tống Lương Niên đáp: "Mẹ anh thích yên tĩnh, đông người quá ồn ào."
Ra khỏi cửa sau, trước mặt là một khu rừng rậm cây cao tán lớn, ở giữa có một con đường nhỏ kéo dài, như chia đôi cánh rừng rậm rạp này.
Sương trắng mờ ảo lượn lờ trong không khí, hương cỏ cây tươi mát tràn ngập khắp nơi, cảm giác như đang bước vào một bức tranh thủy mặc mộng ảo.
Đi thêm một lúc, phía trước xuất hiện một nhà máy. Bức tường bê tông cao vài mét, bên trên còn quấn một lớp dây thép gai có điện. Lúc này, sự tò mò của Khương Chi đã được đẩy l*n đ*nh điểm.
Bảo vệ thấy Tống Lương Niên đến, chủ động mở cửa cho họ vào.
Bên trong có vài trạm gác. Khi người tuần tra đi ngang qua Khương Chi, cô liếc nhìn và kinh ngạc phát hiện họ được trang bị cả súng.
Được bảo vệ nghiêm ngặt như vậy, rốt cuộc nơi đây đang cất giấu bảo vật gì?
Tống Lương Niên biết Khương Chi tò mò, anh ta không vội giải thích, đưa cô đến tòa nhà lớn nhất rồi quẹt thẻ vào.
Vừa bước vào, một luồng hơi nóng ẩm ướt ập đến, giống như đi vào một nhà tắm hơi, vừa oi bức vừa nóng.
Hít hít mũi, cô ngửi thấy một mùi tanh, giống mùi đất ẩm, lại giống mùi máu, lại có cả mùi tanh của cá, trộn lẫn trong không khí ẩm ướt, rất khó chịu, khiến cô hơi khó thở.
Căn phòng có thể nhìn thấy hết từ đầu đến cuối. Bên trong có nhiều dãy kệ kim loại, trên mỗi tầng xếp ngay ngắn những chiếc chậu bằng gốm sứ.
Nhà kính trồng hoa?
Khương Chi nhanh chóng bác bỏ ý nghĩ này. Nếu là trồng hoa thì đâu cần bảo vệ nghiêm ngặt như vậy? Cô liền nghĩ đến việc Tống Lương Niên mở công ty dược phẩm. Vậy nên, nơi này chắc là trồng thảo dược?
Ánh sáng trong phòng khá tối, đến khi cô tiến gần hơn mới phát hiện thứ được trồng trong chậu lại là nấm.
Nấm đỏ.
Những cây nấm màu đỏ, thoạt nhìn như một đóa hoa đỏ rực đang nở rộ, tươi tắn như sắp nhỏ nước.
Mỗi chậu chỉ có một cây nấm. Tán nấm to cỡ bàn tay, cuống dài khoảng sáu bảy phân, toàn thân có màu đỏ đậm như máu, bề mặt mịn màng như nhung, đẹp đẽ như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy loại nấm đẹp đến kỳ dị như vậy.
Cô nhìn đến ngẩn người, không kìm được đưa tay ra, muốn chạm vào nó.
Tay còn chưa chạm đến, đã bị Tống Lương Niên ngăn lại.
"Nấm chưa trưởng thành, không thể chạm vào." Dưới ánh đèn mờ, vẻ mặt Tống Lương Niên u ám, khó hiểu: "Không cẩn thận, có bán em đi cũng không đền nổi đâu."
Khương Chi ngạc nhiên: "Đắt vậy sao?"
"Người ta mở hàng ăn cả năm..." Tống Lương Niên chỉ vào cây nấm, giọng đầy ẩn ý: "Còn cái này đủ cho người thường ăn cả nửa đời."
Khương Chi tròn mắt, nuốt nước bọt: "Giá này đúng là... khiến người ta nghẹn họng."
Cô không tin nổi một cây nấm mà có giá trên trời như vậy. Tuy nhìn qua thì khác hẳn nấm thường, nhưng mà... giá này cũng quá điên rồ rồi!
Cô tiếp tục hỏi: "Tất cả nấm ở đây đều đắt như vậy sao?"
"Không, mỗi cây phẩm chất khác nhau, giá cũng khác. Cái em vừa nhìn trúng ấy, giá tương đương con số này." Tống Lương Niên giơ bảy ngón tay.
Khương Chi hít một hơi lạnh. Đúng là có bán cô đi cũng không đền nổi.
"Nếu đã có giá trị như vậy, sao không trồng nhiều hơn? Hay đang sử dụng chiêu trò khan hiếm??" Khương Chi nhận thấy toàn bộ nhà máy này chỉ có một tòa nhà này là trung tâm. "À, mà nấm này tên gì vậy? Trước giờ em chưa từng thấy."
"Nấm máu."
Tống Lương Niên cụp mắt nhìn cô, ánh mắt u tối khó đoán, giọng trầm nhẹ: "Thứ quý như thế này, em nghĩ bên ngoài không ai muốn trồng à? Ai lại từ chối tiền chứ?"
Anh ta cười lắc đầu: "Ngoài điều kiện sinh trưởng cực kỳ khắc nghiệt, thứ quan trọng nhất chính là... phân bón. Mà nguồn phân bón cực kỳ hiếm có, không có loại phân bón đặc biệt này, nấm máu không thể lớn được."
"Phân bón gì?"
Tống Lương Niên cười nửa miệng, đưa tay lên môi ra hiệu im lặng.
Khương Chi: "..."
Cứu tôi! Người đàn ông này buồn nôn thật sự!
"...Anh tự dưng đưa em đến đây, kể em nghe những chuyện này là có ý gì?" Khương Chi cố giữ vẻ mặt bình tĩnh.
"Đột ngột à?" Tống Lương Niên nói: "Em sắp thành bà chủ nơi này rồi, đưa em đến thăm quan không phải là chuyện bình thường sao?"
"Cũng phải." Khương Chi gật đầu như đã hiểu, nhưng trong lòng lại không nghĩ vậy.
Đứng trong căn phòng một lúc, mấy lọn tóc mái trước trán cô bắt đầu dính ướt, bám sát vào da mặt. Khương Chi cảm thấy hơi khó thở, lồng ngực bức bối, liền bảo Tống Lương Niên đưa cô ra ngoài.
Nhân lúc Tống Lương Niên đi trước, Khương Chi nhanh tay sờ vào lớp đất trong chậu nấm máu. Nó có vẻ như vừa được tưới bằng thứ chất lỏng sền sệt nào đó. Cô xoa xoa ngón tay, thấy dính nhớp, có mùi tanh lạ thường. Lau sạch xong, trên tay vẫn còn vết màu tím đỏ.
Trên đường về, Tống Lương Niên tiếp tục nói về nấm máu. Cô được biết loại nấm này có thể điều trị một số bệnh ung thư. Dù giá cả rất cao, nhưng vẫn rất hiếm.
Nghe vậy, những nghi ngờ trong lòng Khương Chi đã được giải đáp. Thảo nào Tống Lương Niên lại mở một công ty an ninh không hề liên quan đến ngành dược phẩm. Người ngoài chắc chắn đang nhăm nhe nấm máu. Có rất nhiều người muốn trộm nấm hoặc trộm bí quyết nuôi trồng. Thà tự mình mở một công ty an ninh, vừa để bảo vệ bản thân, vừa kiếm được tiền, quá hợp lý.
Về đến nhà, Tống Lương Niên nói có công việc cần xử lý, Khương Chi liền một mình đi về viện nhỏ của mình.
Đi ngang qua vườn hoa, cô nhìn thấy Thôi Trì đang lom khom giữa bụi cây như đang tìm kiếm gì đó.
"Bác sĩ Thôi." Khương Chi gọi: "Anh đang tìm gì vậy?"
Thôi Trì quay lại, vẻ mặt có chút bất lực: "Con mèo của tôi không biết lại chạy đi đâu rồi."
Khương Chi trò chuyện với anh ta vài câu rồi đi về sân của mình. Vừa vào đến nơi, cô đã thấy một con mèo mướp béo tròn đang nhàn nhã ngồi ở góc tường l**m chân. Thấy Khương Chi đi vào, nó lười biếng liếc cô một cái rồi tiếp tục l**m "trái măng cụt" của mình.
Khương Chi nhớ lại lúc nãy Thôi Trì đang tìm mèo, nghĩ bụng đây chắc là con mèo anh ta đang tìm. Cô quay người định ra ngoài gọi anh ta.
Ai ngờ cô vừa cử động, con mèo mướp liền cảnh giác. Cơ thể tưởng chừng nặng nề như quả bí đao, nhưng nó lại rất nhanh nhẹn, "xẹt" một cái đã chui vào bụi cây dưới mái hiên.
Khương Chi vội vàng chạy ra ngoài gọi Thôi Trì, nhưng anh ta đã không còn ở đó. Khi cô quay lại, con mèo cũng đã biến mất, cô đành bỏ cuộc.
Về phòng, vừa ngồi xuống thì thím Vương gõ cửa, nói mẹ Tống muốn gặp cô.
Khương Chi đành đi theo thím Vương. Rẽ trái, rẽ phải, họ đến một sân nhỏ thanh tịnh. Dưới một gốc cây cổ thụ to lớn, có một gian Phật đường.
Còn chưa bước vào, Khương Chi đã nghe thấy tiếng mõ gõ trầm thấp vang vọng.
Thím Vương dẫn cô tới trước cửa, nhẹ nhàng gõ hai cái vào cửa gỗ, rồi ra hiệu cho cô vào.
Đẩy cửa bước vào, mùi trầm hương xộc vào mũi, trong phòng khói hương lượn lờ. Mẹ Tống đang tĩnh lặng quỳ trên bồ đoàn, tay lần tràng hạt bằng gỗ đàn hương, miệng khẽ niệm kinh. Nghe thấy tiếng bước chân, bà vái lạy pho tượng Phật bằng vàng trước mặt, rồi đứng dậy.
Mẹ Tống vẫn giữ vẻ mặt bình thản, chỉ liếc nhìn Khương Chi một cái rồi không nói gì, vén rèm đi vào trong.
Khương Chi đảo mắt, phải nói là cái không gian tối mờ, kín bưng như thế này khiến cô hơi căng thẳng. Cô hít sâu vài hơi, rồi đành đi theo vào trong.
Trong phòng, đồ đạc được bài trí cổ kính, màu sắc trang nhã. Trên tường treo vài bức thư họa, kệ hoa đặt vài chiếc bình cổ. Mẹ Tống ngồi xuống bên bàn bát tiên bằng gỗ hoàng hoa lê. Theo lời bà ra hiệu, Khương Chi ngồi lên chiếc ghế thái sư đối diện.
Mẹ Tống cầm chén trà nóng trên bàn, dùng nắp khẽ gạt vài cái, nhấp một ngụm, rồi từ từ lên tiếng.
"Liễu Thiều, chuyện trước đây của cô hãy kết thúc ở đây. Ta không quan tâm trước đây cô sống như thế nào, nhưng sau khi gả vào nhà họ Tống thì phải thu tâm lại, lấy gia đình làm trọng, vợ phải theo chồng."
Nói đến đây, mẹ Tống dừng lại, nhìn Khương Chi.
Khương Chi lập tức hiểu ý, vội giả vờ gật đầu đồng tình, tỏ vẻ cực kỳ ngoan ngoãn.
Mẹ Tống hài lòng, tiếp tục nói: "Trong ba điều bất hiếu, không có con nối dõi là lớn nhất. Lương Niên là con trai một trong nhà, sau khi kết hôn, các con nên sớm sinh con, càng nhiều càng tốt. Con cháu đầy đàn, gia tộc mới hưng thịnh..."
Rời khỏi Phật đường, Khương Chi xoa xoa khóe miệng. Vì phải giả vờ ngoan ngoãn trước mặt mẹ chồng tương lai nên cô cười suốt đến mức miệng tê rần.
Cứ tưởng sẽ nghe được vài thông tin hữu ích, ai ngờ gọi cô đến chỉ để giáo huấn. Con dâu còn chưa cưới mà mẹ chồng đã sốt sắng giục sinh con. Cái gì mà "tề gia nội trợ" rồi "con cháu đầy đàn", nghe còn mệt hơn cả giờ toán ở trường, khiến cô đầu đau như búa bổ.
Thím Vương định tiễn cô về. Khương Chi vội xua tay, nói cô nhớ đường.
Cô chỉ muốn ở một mình yên tĩnh một chút.
Nhưng tiếc là, mọi chuyện không diễn ra theo ý muốn.
Trên đường về phải đi qua một con đường nhỏ rải đá, uốn lượn sâu hút. Bên trái là hàng cây râm mát, bên phải là hàng rào tre. Sau hàng rào là một cái đình năm góc và hồ cá chép, đây là một nơi khá lý tưởng để thư giãn.
Khương Chi bước đi trên nền đá, dưới chân vang lên những tiếng sột soạt nhỏ. Rẽ qua một khúc cua, không ngờ lại gặp người quen.
Thôi Trì đang ôm con mèo mướp béo tròn mà cô thấy lúc nãy. Tóc anh ta có hơi rối, trên mặt có vài vết trầy nhẹ, ống quần dính một chút bùn đất.
Ừm, có vẻ anh ta đã tốn không ít công sức để bắt con mèo này.
Hai người chạm mắt. Thôi Trì dù hơi thảm hại nhưng vẫn bình thản mỉm cười với cô. Cả hai định khách sáo chào hỏi xã giao rồi rời đi, thì đột nhiên một giọng phụ nữ vang lên từ sau bức tường tre.
Khương Chi và Thôi Trì đồng thời im lặng một cách đầy ăn ý.
"Anh họ, con nhỏ đó có gì hơn em chứ? Tại sao anh thà chọn nó mà không chọn em?"
Là giọng của Lý Chân Lị.
Thôi Trì lẳng lặng nhìn Khương Chi.
Khương Chi nhướng mày, có gian tình!
Giọng Tống Lương Niên vang lên.
"Lị Lị, anh đã nói rất nhiều lần rồi, giữa chúng ta là không thể."
"Tại sao không thể? Quan hệ họ hàng của chúng ta xa như vậy, đâu có ảnh hưởng gì... Anh họ, con nhỏ đó vừa xấu vừa nghèo, căn bản không xứng với anh!"
"Đừng nói nữa."
"Em không! Em phải nói. Em còn muốn đi tìm nó, hỏi thẳng mặt nó sao lại trơ trẽn bám lấy anh..."
"Đủ rồi!"
"Anh mắng em? Anh dám mắng em vì con nhỏ hám tiền đó sao? Anh... anh không phải là thích nó thật đấy chứ? Anh họ đừng đi mà, em vẫn chưa nói xong. Đợi em với..."
Tiếng bước chân dần xa.
Bên kia lại trở về yên tĩnh.
Khương Chi và Thôi Trì nhìn nhau.