Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 48

Về đến sân, Khương Chi sợ cảm lạnh nên vội đi tắm nước nóng. Tắm xong, hai người phụ nữ kia lấy xong số đo thì cũng rời đi.

Khương Chi vốn đã rất khó chịu khi phải mặc hỷ phục, giờ lại biết có khả năng mình phải mặc bộ đồ mà vợ cũ của Tống Lương Niên đã từng mặc, trong lòng vừa ghê tởm vừa sợ hãi.

Cô rất muốn đi tìm Tống Lương Niên để hỏi cho ra lẽ, nhưng lại không muốn nhìn thấy khuôn mặt đạo đức giả của anh ta.

Thật phiền phức.

Khương Chi cứ đi qua đi lại trong phòng, phân vân không biết phải làm sao. Cuối cùng, cô cầm điện thoại lên gọi cho Tống Lương Niên, nhưng không ai nghe máy. Cô do dự một chút, thay giày rồi ra ngoài, định trực tiếp đến tìm anh ta.

Nói ra cũng nực cười, cô đến đây đã mấy ngày rồi mà đến bây giờ vẫn không biết chồng sắp cưới của mình sống ở đâu.

Đi được nửa đường, điện thoại rung hai cái. Khương Chi lấy ra xem, là tin nhắn WeChat của Tống Lương Niên: "Anh đang bận việc bên ngoài, vừa nãy không tiện nghe máy. Có chuyện gì không?"

Khương Chi nhíu mày, bận việc bên ngoài?

Đã vậy thì khỏi cần đi tìm nữa. Cô nhắn lại một câu “Anh về rồi nói”, rồi quay người trở lại. Nhưng lại chợt nhớ tới chuyện sáng nay Thôi Trì rủ đánh mạt chược, nghĩ ngợi một lúc, cô đổi hướng đi về phía chỗ ở của Thôi Trì.

Khương Chi không lạ đường, đi thẳng đến nơi. Từ xa đã thấy dì Trần và chú Vương, hai người vừa thấy cô đã nhiệt tình chào hỏi, miệng nói chờ cô nửa ngày rồi.

Thôi Trì nghe tiếng đi ra, cười nói: "Cô mà không đến nữa là họ sắp giục tôi đi bắt cóc cô rồi đấy."

"Trong nhà có nhiều người như vậy, không thể gom đủ một bàn sao?" Khương Chi có chút khó hiểu.

"Chẳng lẽ không cần làm việc à? Thời gian đâu có khớp nhau." Thôi Trì đáp.

Dì Trần sốt ruột xoa tay: "Được rồi, mọi người vào bàn rồi nói chuyện."

Do lần trước chơi mạt chược gặp chuyện kỳ quái, mà bản thân Khương Chi cũng không mấy hứng thú với trò này, nên hôm nay cô chơi có vẻ mất tập trung. Tuy nhiên, vận may lại rất tốt, chẳng mấy chốc cô đã bốc được quân bài để "ù" một hàng.

hơi được một lúc, có một nam một nữ từ bên ngoài bước vào, đứng bên cạnh xem. Thấy Khương Chi thắng, họ không ngừng khen cô may mắn. cả hai đều khen cô may mắn. Nhìn là biết họ cũng muốn chơi, mà cô thì cũng không muốn chơi nữa, liền chủ động nhường chỗ: "Mọi người chơi đi, tôi đi vệ sinh một lát."

"Gì vậy, thắng tiền xong là muốn chuồn à? Tưởng chúng tôi không dám chơi tiếp à?"

Khương Chi nghe thấy Thôi Trì la ầm lên phía sau. Mấy ngày nay quen nhau, cách nói chuyện cũng thoải mái hơn trước, cô bật cười: "Đừng lải nhải nữa. Thua tiền rồi mà vẫn còn vênh váo thế à."

Nhà vệ sinh ở chỗ Thôi Trì được thiết kế khá kỳ quặc, phải đi ra ngoài, vòng ra sau nhà. Cửa nhà vệ sinh lại mở riêng biệt, quay mặt về phía bức tường sân sau.

Từ sau khi chứng kiến sự khủng khiếp của nhà vệ sinh ở làng Mộc Sa, cứ nhìn thấy nhà vệ sinh là cô lại bị ám ảnh.

Khương Chi cẩn thận kéo cửa gỗ, cảnh giác nhìn vào trong. Bên trong khá sạch sẽ, trên bệ cửa sổ còn đốt hương, vừa để khử mùi vừa chống côn trùng. Nghĩ cũng đúng, Thôi Trì nhìn là biết người sạch sẽ, nhà vệ sinh không thể bừa bãi được.

Cô lại nhìn quanh sân sau, mọi thứ được sắp xếp gọn gàng, bãi cỏ trông có vẻ được chăm sóc cẩn thận.

Đi vào đóng cửa lại, vừa ngồi xuống không lâu, Khương Chi qua khe cửa phía dưới thấy có một cái bóng lay động. Dường như có thứ gì đó đang đứng ngoài cửa. Cô nghĩ đến con mèo mướp của Thôi Trì.

Đi vệ sinh xong, rửa tay sạch sẽ, cô nhìn vào gương treo trên tường. Đột nhiên, cửa nhà vệ sinh rung lên “rầm rầm rầm” dữ dội, giống như có người đang gấp gáp muốn vào, ra sức đập cửa.

Khương Chi giật nảy mình vì âm thanh bất ngờ. Cô nghĩ bụng người này vội đến mức nào mà dùng sức mạnh như vậy, cửa sắp bung rồi. Cô vội mở cửa, vừa nói: "Ra rồi đây, đừng đập nữa."

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, cảm giác chấn động bỗng biến mất. Bên ngoài trống trơn, chẳng có ai cả. Đừng nói người, đến con mèo cũng không thấy bóng.

Khương Chi sững người tại chỗ, đầu óc có phần mơ hồ. Đúng lúc đó, cô cảm thấy có một đôi tay đẩy mạnh từ sau lưng khiến người cô chúi về phía trước. Cỏ ngoài sân vừa bị mưa làm ướt, trơn trượt, cô loạng choạng suýt nữa thì ngã.

Sau khi đứng vững, cô quay đầu lại nhìn, nhưng không thấy ai.

Trong lòng nổi lên một cơn lạnh buốt, Khương Chi lập tức nhận ra mình lại đụng phải thứ gì đó không sạch sẽ. Cô không dám ở lại lâu, nhanh chóng rời khỏi đó.

Vừa vào nhà đã nghe thấy giọng Thôi Trì: "Mí mắt trái của tôi cứ giật liên hồi. Người ta nói mắt trái giật là sắp có tiền, xem ra ván này tôi thắng chắc rồi"

Khương Chi nghe vậy thì bật cười. Cô đi đến sau lưng Thôi Trì, vỗ nhẹ vào vai anh ta, định nói mình đi trước. Nhưng còn chưa kịp mở miệng thì Thôi Trì vội vàng lấy tay phủi phủi chỗ cô vừa đụng vào, miệng làu bàu: "Đừng có vỗ vai tôi, thấy tôi đang đánh bài không? Muốn tôi thua à?"

"Đúng đó, xui lắm."

"Haha, bác sĩ Thôi, xem ra mắt trái của anh không linh nghiệm rồi."

Mấy người khác cười ầm lên trêu chọc.

Thôi Trì liếc cô một cái, uể oải nói: "Nếu ván này tôi thua thì đều là tại cô đấy."

"Thua là do anh chơi dở, đừng hòng đổ tại tôi." Khương Chi cười mắng.

Lúc này, một giọng nói đột ngột vang lên ở cửa.

"Hay lắm, thì ra các người tụ tập hết ở đây chơi bài? Không cần làm việc nữa đúng không? Ngày kia là đám cưới rồi, bọn tôi ngoài kia bận tối mắt tối mũi, còn các người thì trốn trong này nhàn hạ, không muốn làm thì nói thẳng, tôi sẽ đi nói với phu nhân."

Thím Vương chống nạnh, cau mặt lườm những người trong phòng.

Không khí vui vẻ, náo nhiệt lập tức tắt ngúm. Ba người trên bàn cùng Thôi Trì lập tức luống cuống đứng dậy, gượng gạo giải thích.

"Chúng tôi đi ngay đây, không cần phải nói với phu nhân đâu."

Mấy người lủi thủi rời đi.

Chỉ còn lại Khương Chi và Thôi Trì, không khí trong phòng lập tức yên ắng trở lại.

Thôi Trì lười biếng vươn vai, liếc nhìn cô: "Tất cả mọi người trong nhà đều đang chuẩn bị lễ cưới cho cô đấy, cô dâu sắp cưới chắc đang hồi hộp lắm nhỉ? Quầng thâm dưới mắt đó không phải là vì quá phấn khích mà mất ngủ đấy chứ?"

Khương Chi thầm nghĩ: Hồi hộp cái gì chứ, cô sắp sợ chết khiếp rồi thì có!

Biết anh ta đang trêu mình, Khương Chi ngồi xuống ghế bên cạnh, tiến sát lại gần. Cô nhìn vào mắt anh ta rồi bất ngờ nói: "Bác sĩ Thôi, mắt phải của anh đang giật kìa. Mắt phải giật là có tai họa, gần đây nhớ cẩn thận chút nha."

Cô cũng muốn trêu lại anh ta.

Thôi Trì không bận tâm: "Chuyện vớ vẩn, toàn mấy cái mê tín cổ hủ, tôi không tin đâu."

"Anh không tin?" Khương Chi nhướn mày: "Thế ai là người vừa nãy nói mắt trái giật là có tiền, rồi ai là người bảo tôi đừng vỗ vai anh khi đang chơi bài nhỉ?"

Thôi Trì thản nhiên cười: "Cái gì có lợi cho tôi thì tôi tin, cái gì bất lợi... tất cả đều là mê tín."

Khóe miệng Khương Chi giật giật. Lần đầu tiên cô nghe thấy kiểu lập luận mới lạ này, không biết nên ngưỡng mộ hay chế giễu anh ta đây.

"Tôi nghe nói mọi người ở đây ai cũng có bùa hộ mệnh, anh thì sao?" Khương Chi nói: "Anh nói anh không tin chuyện xấu thì chắc là không có bùa đâu nhỉ?"

"Ý cô là cái này à?" Thôi Trì thản nhiên lấy ra lá bùa màu vàng từ trong áo, lắc lắc: "Tôi có chứ."

"...Anh không phải nói là không tin à?" Khương Chi nói từng chữ một, nhìn lá bùa trên tay anh ta: "Dù sao anh cũng không cần, chi bằng cho tôi đi."

"Cái này thì không thể tặng cô được." Thôi Trì tỏ vẻ tiếc nuối, nhưng trong ánh mắt lại lướt qua một tia gian xảo: "Là mẹ tôi đưa cho, ý nghĩa khác nhau. Bà dặn tôi phải luôn đeo bên người, nên không giúp cô được rồi."

"Bác sĩ Thôi, tôi thấy anh có vẻ bách độc bất xâm, chắc chắn không có ma quỷ nào hại được anh đâu. Hay anh cho tôi mượn vài ngày đi?" Khương Chi không bỏ cuộc.

"Sao cô lại hứng thú với nó vậy? Cô bị ma đuổi à?" Thôi Trì trêu chọc.

"Đúng vậy, không phải tôi đã nói với anh rồi sao? Là anh không tin thôi." Khương Chi chỉ vào quầng thâm dưới mắt mình.

Thôi Trì ngồi thẳng dậy, thu lại nụ cười, nghiêm mặt nói: "Đùa thì đùa thôi, trên đời làm gì có mấy thứ đó. Đừng tự hù dọa mình nữa, tôi thấy là do ngày cưới sắp đến, áp lực lớn, nên cô mới gặp ác mộng thôi."

Khương Chi cảm thấy vô cùng bất lực.  Nói chuyện mấy thứ này với anh ta đúng là đàn gảy tai trâu. Cô không muốn hỏi thêm nữa, bèn chuyển chủ đề: "Nơi tôi đang ở bây giờ có phải là chỗ ở cũ của vợ anh ta không?"

Liên tiếp mấy đêm xảy ra chuyện rùng rợn như vậy, cô không thể không nghi ngờ nơi đó từng có vấn đề.

"Không phải." Thôi Trì đáp: "Sao cô lại hỏi vậy?"

"Không phải thì tốt." Khương Chi không giải thích, đứng dậy chào tạm biệt rồi đi về phía cửa.

"Cô còn chưa nói lý do."

Khương Chi chỉ khoát tay sau lưng, ý bảo, anh tự mà đoán đi.

Rời khỏi chỗ Thôi Trì, Khương Chi không muốn về biệt viện của mình ngay nhưng cũng chẳng biết đi đâu. Vừa hay ngang qua một khu vườn yên tĩnh, cô bèn đi vào.

Xung quanh không có ghế, Khương Chi đành ngồi xuống bậc đá. đành ngồi tạm xuống bậc đá. Đá hơi lạnh, khe gạch ẩm ướt mọc đầy rêu xanh. Khung cảnh nơi này giống hệt khu nhà họ Tống, nơi đâu cũng ẩn chứa những bí mật đen tối.

Điện thoại đột nhiên reo lên, Khương Chi lấy ra xem, là Tống Lương Niên gọi đến.

Khương Chi theo bản năng nhíu mày. Vài giây sau cô mới nhấn nút nghe, giọng Tống Lương Niên vang lên từ điện thoại: "Thiều Thiều, em đang ở đâu? Anh vừa đến tìm em, nhưng em không có nhà."

"Có chuyện gì không?"

Trong điện thoại, Tống Lương Niên cười khẽ hai tiếng: "Anh đã chuẩn bị một bất ngờ cho em."

"Thật sao?" Giọng Khương Chi tràn ngập niềm vui, nhưng vẻ mặt lại bình thản.

"Ừm, bây giờ em đến đại sảnh đi, anh đang đợi ở đó."

"Được." Khương Chi cúp điện thoại, đứng dậy khỏi bậc đá, phủi bụi trên quần áo, rồi đi về phía đại sảnh.

Không biết là bất ngờ gì, cô lại có một dự cảm không lành.

Trong đại sảnh chật kín người, đây là lần đầu tiên Khương Chi thấy nơi này đông đúc như vậy. Ai nấy đều tươi cười rạng rỡ. Khoảnh khắc cô bước vào, tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, dường như đang chờ đợi.

Khương Chi hơi sững lại. Có chuyện gì vậy?

Giữa đám người, Tống Lương Niên mặc bộ vest tím bước ra, mỉm cười dịu dàng, trên tay anh ta là một chiếc hộp nhung nhỏ màu đỏ.

Khương Chi trợn mắt, bị dáng vẻ ăn mặc trịnh trọng của anh ta làm cho ngạc nhiên

Anh ta ăn diện lòe loẹt thế này là định làm gì?

Tống Lương Niên lịch thiệp mở chiếc hộp trong tay ra, một chiếc nhẫn kim cương xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

"Tôi thấy cô Liễu xúc động đến mức không biết nói gì nữa rồi!"

"Đúng vậy, nhẫn kim cương to thế kia mà."

"Đeo vào đi!"

Mười mấy cặp mắt cùng lúc nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt nóng bỏng. Thì ra đây là điều bất ngờ mà Tống Lương Niên nói. Khương Chi bắt đầu thấy không thoải mái, trong khi Tống Lương Niên vẫn tỏ vẻ bình thản như không.

Khung cảnh náo nhiệt đột ngột này lại toát lên một vẻ kỳ lạ, giống như một bông hoa bất ngờ mọc lên giữa vùng đầm lầy chết chóc lâu năm, quá mức chói mắt, quá mức bất thường.

Dưới ánh mắt của mọi người, Tống Lương Niên lấy nhẫn ra, đưa đến trước mặt Khương Chi, chuẩn bị đeo cho cô.

Những ánh mắt đầy nhiệt tình đó, trong mắt Khương Chi, lại là sự ép buộc khiến cô rất khó chịu. Một cảm giác áp lực vô hình bao trùm lấy cô từ mọi phía.

Bình Luận (0)
Comment