Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 50

Sau khi tắm rửa và thay đồ ngủ, Khương Chi nằm trên giường tiếp tục xem bộ phim dở dang lần trước.

Mắt cô tuy dán vào màn hình máy tính, nhưng đầu óc lại không tự chủ được mà suy nghĩ lung tung. Lúc thì nghĩ đến người phụ nữ chải tóc, lúc lại văng vẳng giọng hát ghê rợn kia trong đầu.

Đột nhiên, Khương Chi nghe thấy tiếng mèo kêu. Cô tạm dừng video, lắng tai nghe tiếng “meo meo” vọng từ bên ngoài truyền vào.

Là con mèo mướp nhỏ của Thôi Trì sao?

Thân hình mũm mĩm của con mèo mướp hiện lên trong đầu cô.

Khương Chi nghĩ một lát. Cô một mình cô đơn trong căn nhà này, có một con mèo bầu bạn có lẽ sẽ không quá sợ hãi.

Nghĩ vậy, cô vội vàng xỏ dép xuống giường, sợ ra trễ con mèo sẽ đi mất.

Vừa mở cửa, gió đêm ẩm ướt đã ùa vào, bốn phía tối đen như mực, không khí bao trùm một lớp sương mù mờ ảo.

Khương Chi hơi chùn bước, cô chưa từng ra ngoài vào buổi tối. Đứng trước cửa do dự một chút, rồi lấy điện thoại bật đèn pin, bước ra ngoài.

Tìm một vòng lớn trong sân, không thấy con mèo mướp nhỏ đâu. Tiếng mèo kêu lúc gần lúc xa, Khương Chi đi đến cạnh tường rào lắng nghe một lúc, phát hiện tiếng kêu phát ra từ bên ngoài.

Kéo lại áo khoác mỏng, Khương Chi nghĩ đã ra đến đây rồi, thôi thì tìm tiếp một chút, nếu không thấy ở ngoài tường thì cô sẽ quay vào.

Khương Chi men theo bức tường đi về phía trước. Đi được năm sáu mét, cô thấy con mèo béo nằm trên một tảng đá: "Thì ra mày ở đây."

Đúng lúc đó, một bàn tay trắng nhợt bất ngờ đặt lên vai Giang Chi, móng tay sơn đỏ thẫm từ từ tiến tới. Ngay khi bàn tay đó sắp chạm vào, Khương Chi như có cảm giác, quay đầu lại.

Chú Trần đứng sau lưng cô từ lúc nào.

"Á!" Khương Chi giật mình: "Chú Trần, là chú đấy à."

"Muộn thế này rồi, cô Liễu sao vẫn còn ở ngoài?" Trong bóng đêm, biểu cảm của chú Trần không rõ ràng.

"Cháu ra ngoài tìm mèo." Khương Chi chỉ về phía sau, nhưng lúc quay lại nhìn thì chẳng thấy con mèo đâu nữa, tảng đá trống không.

Lần này công cốc rồi. Đáng lẽ cô đã không nên ra ngoài tìm mèo, Khương Chi có chút bực bội.

"Chú Trần sao chú cũng chưa ngủ?" Khương Chi hỏi.

"Chú phải làm việc, tuần tra ban đêm." Chú Trần nói: "Cô Liễu mau về đi, ban đêm cẩn thận đụng phải thứ không sạch sẽ."

"Thứ không sạch sẽ gì ạ?" Lòng Khương Chi rung động, cảm thấy chú Trần có lẽ biết chuyện gì đó.

Chú Trần nhìn cô vài giây, chỉ nói: "Về đi."

Khó khăn lắm mới gặp được một người có vẻ biết chuyện, Khương Chi sao có thể dễ dàng bỏ qua cơ hội này.

Vẻ mặt cô thay đổi, tỏ ra đáng thương, ánh mắt u buồn, giọng nói khó khăn: "Chú Trần, chú không biết đâu, tối nào cháu cũng gặp ác mộng. Cháu mơ thấy một người phụ nữ, cháu cảm thấy cô ấy muốn hại cháu, cháu sợ lắm. Chú có biết chuyện gì không, có thể nói cho cháu biết không?"

Cô nói là sự thật, nhưng cố tình tỏ ra đáng thương hơn một chút, hy vọng có thể nhận được sự đồng cảm của chú Trần.

Ánh mắt chú Trần khẽ lay động, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó xử.

Khương Chi mừng thầm trong lòng, nghĩ rằng có hy vọng rồi.

Chú Trần mấp máy môi vài cái, cuối cùng cũng chuẩn bị mở lời, thì một giọng nói vang lên từ phía xa.

"Thiều Thiều, em đang làm gì ở đây?"

Tống Lương Niên với vẻ mặt bình tĩnh đứng trên hành lang dài. Ánh mắt anh ta lướt qua hai người rồi dừng lại trên người Khương Chi.

Khương Chi tức muốn phát điên. Chỉ còn một chút nữa thôi là chú Trần sẽ nói ra rồi, ai ngờ lại có người nhảy vào phá đám, tức chết cô mất.

Chú Trần nghe vậy, cúi đầu xuống. Khương Chi đành lặp lại lời vừa nãy: "Em ra ngoài tìm mèo, tình cờ gặp chú Trần, nói chuyện vài câu thôi."

"Ồ, hai người nói chuyện gì vậy?" Tống Lương Niên cười nhạt hỏi.

"Không có gì, chỉ nói vài câu linh tinh thôi." Tống Lương Niên đang nhìn Khương Chi, mà Khương Chi cũng đang lặng lẽ quan sát anh ta.

Anh ta đến từ lúc nào, liệu có nghe thấy những gì cô vừa nói không?

Nhưng nghĩ lại, Tống Lương Niên có nghe thấy cũng không sao. Cô thậm chí còn có chút mong chờ phản ứng của anh ta.

Tống Lương Niên không hỏi thêm, chỉ nói: "Mau về đi. Ngủ sớm, ngày mai còn nhiều việc phải làm."

"Việc gì vậy?" Khương Chi hỏi.

"Trễ rồi, để mai nói tiếp. Ngủ ngon." Tống Lương Niên nói xong, liếc nhìn chú Trần rồi quay lưng rời đi.

Về đến phòng, Khương Chi mở máy tính tiếp tục xem video. Xem một lúc, mí mắt cô bắt đầu nặng trĩu, rồi mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Trong mơ hồ, Khương Chi dường như nghe thấy tiếng nước "rào rào".

Cô mở choàng mắt, sững sờ. Căn phòng như biến thành động nước, khắp nơi đều là nước. Nước trên sàn đã cao khoảng năm, sáu phân, còn cô thì ngồi trên giường, toàn thân ướt sũng

Bên tai vang lên tiếng “bõm bõm” của nước vỗ vào thứ gì đó.

Khương Chi quay đầu lại, hít một hơi lạnh.

Một bàn tay đang từ từ vươn tới giường cô…

"A--"

Cô choàng tỉnh, ngồi bật dậy, trán lấm tấm mồ hôi lạnh.

Ngoài cửa sổ, trời đã sáng rõ.

Hóa ra vừa nãy là mơ.

Sao cô lại mơ một giấc mơ kỳ lạ như vậy chứ.

Trái tim vẫn còn đập thình thịch, cô vẫn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng đó.

"Cốc cốc."

Tiếng gõ cửa vang lên.

Khương Chi bước xuống giường ra mở cửa, bên ngoài là hai cô gái trẻ, mỗi người đều xách theo hai túi lớn.

"Có chuyện gì không?" Khương Chi hỏi.

"Cô Liễu, chúng tôi đến để trang trí phòng của cô." Vừa nói, hai người vừa bước vào phòng.

Khương Chi thấy họ lấy ra nến đỏ, giấy cắt chữ hỷ và các loại đồ trang trí màu đỏ khác từ trong túi. Cả chăn ga trên giường cũng bị thay bằng bộ màu đỏ rực.

Hai người bận rộn không ngừng, Khương Chi thấy ở đây không có việc gì của mình nên đi ra ngoài.

Bên ngoài có người đang treo lồng đèn đỏ.

Khương Chi nhìn những chiếc lồng đèn đỏ dưới mái hiên, trong đầu tưởng tượng khung cảnh ban đêm, không khỏi rùng mình.

Cả nhà họ Tống hôm nay ai nấy đều tất bật, người nào người nấy lo chuẩn bị cho lễ cưới ngày mai.

Sau khi ăn sáng xong, Khương Chi đi ngang qua đại sảnh thì thấy Tống Lương Niên đang đứng đó cùng vài người, dường như đang bàn luận chuyện gì đó.

Tống Lương Niên cũng nhìn thấy cô, vẫy tay ra hiệu cô đến.

"Ăn sáng chưa?" Tống Lương Niên cười hỏi.

Khương Chi gật đầu: "Anh gọi em có chuyện gì à?"

Tống Lương Niên cầm một tờ giấy trên tay, đưa cho cô: "Chúng ta đã bàn trước là sẽ tổ chức một đám cưới đơn giản. Mẹ cũng đồng ý không phô trương, chỉ có vài người trong nhà ăn mừng thôi. Đây là thực đơn tiệc cưới, em xem có yêu cầu gì không?"

Khương Chi lướt qua thực đơn trong tay. Cô nghĩ bụng giờ này mới hỏi cô, cho dù có muốn thay đổi cũng không kịp. Cô giả vờ xem xét.

"Em không có ý kiến gì, anh quyết định là được rồi." Khương Chi nói.

Dù nói là đám cưới nhỏ, mà nhà họ Tống cũng chẳng có bao nhiêu người. Bên phía Liễu Thiều lại không có người thân bạn bè. Vì vậy tổng cộng không có bao nhiêu người tham gia đám cưới. Khương Chi thầm bĩu môi, cảm thấy ấm ức thay cho Liễu Thiều.

Nhưng đối với cô thì đó lại là chuyện tốt. Khương Chi thăm dò hỏi: "Hay là em không cần thay lễ phục nữa nhé? Cả nhà vui vẻ ăn một bữa cơm là được rồi."

Bộ váy cưới kia cô thật sự không muốn mặc.

Tống Lương Niên lắc đầu từ chối đề nghị của cô: "Dù đám cưới đơn giản, nhưng những nghi thức cần thiết vẫn phải có. Không thì thiệt thòi cho em quá."

Khương Chi lập tức nói: "Không thiệt thòi đâu."

Một chút cũng không thiệt thòi.

Chưa đợi Tống Lương Niên nói gì, sau lưng họ bỗng vang lên tiếng “rầm” như có vật nặng bị đặt mạnh xuống đất.

"Cậu Tống, kiệu hoa đã được mang đến rồi." Có người gọi.

Nghe thấy hai chữ "kiệu hoa", mắt Khương Chi giật giật, linh cảm chẳng lành.

Cô vội quay đầu lại, thấy một chiếc kiệu hoa bằng gỗ sơn đỏ. Màu sơn không còn mới, có vẻ đã có tuổi đời. Mặc dù được sơn đỏ nhưng nó vẫn toát lên vẻ ảm đạm, u ám, nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ.

Khương Chi thầm kêu: Không phải chứ?

Cô nhất định không ngồi lên thứ này.

"Cậu Tống, kiệu hoa chúng tôi đã kiểm tra rồi, không có vấn đề gì."

Tống Lương Niên "ừ" một tiếng, đi lên kiểm tra một lượt.

"Kiệu hoa là dùng để đón dâu mà, em đâu cần dùng tới?" Khương Chi vội nói.

Một người đứng bên cạnh nói: "Không sao. Nhà họ Tống lớn thế này, từ Tây viện đi ra tiền viện cũng mất hơn mười phút đi bộ. Chúng tôi cũng muốn xem rước kiệu hoa."

Mấy người nói rôm rả, cô hoàn toàn không chen được vào. Nhìn biểu cảm của Tống Lương Niên, anh ta cũng đồng tình.

Khương Chi nghe mà nghẹn họng. Biết không thể thuyết phục được họ, nhưng kiệu hoa thì cô nhất định sẽ không ngồi.

Xem ra chỉ có thể tìm cách khác thôi.

Bắt đầu tính toán trong lòng nên làm thế nào, cô thì lo sốt vó, còn họ thì vui vẻ.

Rất nhanh, cô nghĩ ra một cách.

Sau khi có ý tưởng, Khương Chi bình tĩnh hơn nhiều, chỉ chờ buổi tối hành động.

Tất cả mọi người trong nhà họ Tống đều bận rộn chỉ có Khương Chi là nhàn rỗi. Sự đối lập này khiến cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.

Tới giờ phút này, cô vẫn chẳng có manh mối nào. Trong căn nhà này, cô cảm giác ai cũng có bí mật, người nào cũng có thể là nghi phạm.

Nghĩ đến cơn ác mộng đêm qua, trong đầu Khương Chi bỗng lóe lên một ý nghĩ mơ hồ, khá hỗn loạn.

Đêm đầu tiên, mái nhà bất ngờ dột nước. Sau đó cô phát hiện có người ngoài cửa sổ. Tiếp theo, ma nữ lặng lẽ xuất hiện bên giường cô, mà đêm qua ma nữ lại bò từ từ đến sát mép giường...

Cô giật mình nhận ra, con ma nữ đang ngày càng đến gần cô hơn. Mỗi lần, khoảng cách giữa họ lại rút ngắn lại.

Phát hiện này khiến Khương Chi lạnh sống lưng.

Cô không dám nghĩ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì kinh khủng.

Vừa nghĩ vừa bước đi vô định, đến khi hoàn hồn lại thì phát hiện mình đang đứng ở một sân nhỏ lạ hoắc.

Chỗ này có vẻ nằm sâu trong khu nhà, rất ít người lui tới. Cỏ dại mọc um tùm, lá khô rơi đầy đất, dây leo hoang dại bò kín tường, chẳng ai buồn dọn dẹp.

Khương Chi nhìn quanh một vòng, cảm thấy nơi này âm u rợn người, định rời đi. Lúc quay người, khóe mắt cô chợt lướt thấy một bóng người thoáng qua.

Khi cô quay lại nhìn, bóng dáng đó đã biến mất.

Ánh mắt Khương Chi dừng lại ở cánh cửa đối diện. Bóng người vừa rồi chính là lướt qua nơi đó. Cô mơ hồ cảm thấy sau bức tường ấy có gì đó, có lẽ... nên đến xem thử.

“Cô làm gì ở đây vậy?”

Một bàn tay bất ngờ vỗ vào vai cô từ phía sau. Khương Chi giật nảy mình, quay đầu lại thì thấy là Thôi Trì.

"Anh cũng đang làm gì ở đây?" Khương Chi hỏi ngược lại.

"Còn vì gì nữa, tìm mèo chứ sao." Thôi Trì nhún vai: "Con Mướp đã lang thang bên ngoài hai ngày rồi, cơm cũng chẳng thèm về ăn. Nếu còn không đi tìm thì nó sẽ thành mèo hoang mất."

"Vậy à." Khương Chi nói: "Tối qua tôi còn thấy nó."

Thôi Trì “ừ” một tiếng rồi nói: "Co vẫn chưa nói cô đến đây làm gì."

"Tôi đi dạo một mình, đi một lúc thì lạc đến đây." Khương Chi chỉ vào bức tường đối diện: "Anh có biết đằng sau bức tường đó là chỗ nào không?"

"Chắc cũng là một cái sân hoang không có người chăm sóc thôi." Thôi Trì nhìn cô với ánh mắt nghi ngờ: "Cô hỏi làm gì?"

"Tôi vừa nãy hình như thấy có người ở đó." Khương Chi nói.

Thôi Trì liếc cô: "Cô đâu có mù, thấy người thì có gì lạ?"

Bình Luận (0)
Comment