Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 51

Khương Chi cảm thấy nắm đấm của mình cứng lại. Người này nói chuyện thật khiến người khác muốn đánh.

"Không phải... nhưng anh không thấy lạ sao? Nơi này chẳng có gì cả, người ta đến đó làm gì chứ?" Khương Chi thật ra rất muốn nói rằng bóng người cô vừa thấy không phải người, vì cái bóng đó đã trôi vào.

Nhưng cô biết nếu nói vậy, chắc chắn sẽ bị anh ta cười nhạo.

"Có gì lạ đâu, hai chúng ta chẳng phải cũng đến đây à?" Thôi Trì nói: "Cô đến được thì người khác cũng đến được thôi."

"Thôi, thôi được rồi." Nói chuyện với anh ta thật mệt tim. Khương Chi vẫn quyết định đi vào xem một chút.

Cỏ dại cao ngang nửa người, Khương Chi vạch cỏ, khó khăn bước đi, bên tai vang lên tiếng lá cọ xát sột soạt.

"Thật không hiểu cô. Có gì hay mà xem chứ." Thôi Trì lẩm bẩm tại chỗ.

Khương Chi cuối cùng cũng đi đến cạnh cửa. Bức tường nứt nhiều chỗ, mọc đầy rêu, cô thò đầu vào nhìn. Bên trong cũng tương tự như bên ngoài, cây cỏ khô héo, không có gì đặc biệt.

Cô quay lại, Thôi Trì khoanh tay, thản nhiên nhìn cô, miệng chê bai: "Bẩn chết đi được. Nếu lần này cô mà ngã nữa, tôi sẽ không dùng huyết nấm để xử lý vết thương cho cô đâu."

Đúng rồi, nếu anh ta không nhắc thì cô suýt quên mất. Khương Chi lập tức vén tay áo lên, rất mong chờ hiệu quả của loại thần dược mà họ nói đến.

Vết thương tối qua đã đóng vảy. Cô tò mò khẽ chạm vào, lớp vảy tự nhiên bong ra, lộ ra lớp da mới màu hồng nhạt.

Khương Chi mở to mắt. Đây đúng là thần dược rồi! Quá lợi hại!

Cô hoàn toàn cảm nhận được sức mạnh của huyết nấm.

Chỉ là mùi hơi kinh tởm chút… Nghĩ đến mùi tanh nồng nặc đó, cô nhăn mũi, lẩm bẩm: "Không biết thứ này được nuôi bằng loại phân bón gì mà lớn lên nhỉ? Anh có biết không?"

"Đó là bí mật quan trọng nhất trong việc nuôi cấy huyết nấm." Thôi Trì lắc đầu: "Nếu cô muốn biết, có thể đi hỏi Tống Lương Niên."

"Tôi hỏi rồi, anh ta không nói."

"Vậy thì hết cách rồi." Thôi Trì xòe tay ra.

Khương Chi trở về sân của mình, định bụng ngủ bù một giấc. Ai ngờ vừa mở cửa ra, cô đã bị màu đỏ chói mắt bên trong làm cho lóa mắt, suýt chút nữa tưởng mình đi nhầm phòng.

Trời ơi, quá đáng thật sự! Rèm cửa, thảm trải sàn, ly uống nước,... tất cả đều bị thay bằng màu đỏ rực, thôi thì cũng được đi. Nhưng đến cả dép đi trong nhà cũng bị đổi thành đôi giày thêu màu đỏ trông vô cùng kinh dị.

Cô vội vàng đá đôi giày thêu vào góc, lấy thứ gì đó che lại. Nhìn thêm một chút nữa thôi là buổi tối sẽ gặp ác mộng.

Nhìn sang giường, tấm trải đỏ rực khiến cô hoàn toàn mất luôn ý định ngủ bù. Với màu sắc này, đêm nay cô biết ngủ kiểu gì?

Đột nhiên, Khương Chi nghĩ đến một chuyện. Sau khi cưới, chẳng phải cô sẽ phải ngủ chung giường với Tống Lương Niên sao?

Toàn thân cô cứng đờ, đứng bất động tại chỗ.

Chết tiệt, mấy ngày trước cô hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này. Đêm tân hôn thì làm gì có chuyện chỉ ngủ. Nghĩ đến đây, lông tơ cả người cô dựng đứng hết lên, da gà nổi khắp người.

Khương Chi bực bội vò đầu, càng nhìn căn phòng màu đỏ này càng thấy ngứa mắt.

Thứ chướng mắt nhất chính là giường ngủ. Cô nhớ trong tủ có bộ chăn ga mới, chẳng buồn nghĩ người khác sẽ nói gì, cô lập tức thay đổi.

Nhìn bộ ga giường màu kem nhã nhặn, tâm trạng của cô mới thấy khá hơn một chút.

Buổi tối, Khương Chi mở máy tính xem phim, nhưng tâm trí lại lơ đãng, thỉnh thoảng lại cúi đầu xem giờ.

Cuối cùng cũng đợi đến mười một giờ.

Mọi người ở đây có thói quen ngủ sớm dậy sớm, nhưng để chắc ăn, cô vẫn chờ đến giờ này mới hành động.

Để tiện hoạt động, Khương Chi cố ý thay một bộ đồ màu đen. Đóng cửa cẩn thận, cô bước ra khỏi sân.

Đêm ở nhà họ Tống tĩnh lặng đến mức đáng sợ. Cô vòng tay ôm lấy thân mình, bước nhanh về phía trước. Ngoài tiếng bước chân của chính mình, cô chỉ nghe thấy tiếng lá cây xào xạc trong gió.

Cô lén lút đến chỗ ban ngày để kiệu hoa.

Trốn sau bức tường, cô cẩn thận nhìn quanh, xác định không có ai mới lẻn vào.

Chiếc kiệu hoa sơn đỏ đứng yên lặng dưới bóng cây. Dù bên trong không có gì, nó vẫn toát ra luồng khí âm u lạnh lẽo, khiến người ta sởn gai ốc.

Khương Chi nuốt nước bọt, chân tay bắt đầu run lên. Nhưng cô vẫn cắn răng đi tới.

Cô cúi đầu, không dám nhìn kỹ chiếc kiệu, nhanh chóng lấy ra thứ đã chuẩn bị sẵn từ ban ngày.

Trong nhà có nuôi hai con chó lớn canh giữ. Sáng nay Khương Chi đã nảy ra ý dùng phân chó bôi lên kiệu hoa. Dù ngày mai họ có phát hiện ra, nhưng sau khi rửa sạch vẫn sẽ để lại mùi hôi. Như vậy cô sẽ không phải ngồi lên cái kiệu hoa đáng sợ đó nữa.

Tuy ý tưởng có hơi thối, nhưng lại hiệu quả.

Nhịn cơn buồn nôn, Khương Chi bịt chặt mũi, bôi phân chó khắp trong và ngoài kiệu hoa xong mới chịu thôi.

Sau khi làm xong chuyện xấu, cô vội vàng rời khỏi hiện trường bốc mùi hôi thối.

Kế hoạch thành công, trên đường quay về tâm trạng cô rõ ràng tốt lên không ít. Ngay cả mây đen giăng kín trời cũng bớt đáng ghét, cô bước nhẹ như bay về chỗ ở.

Chỉ là trên người có mùi hôi. Mùi phân chó còn vương lại trên quần áo, Khương Chi ngửi tóc, mùi hôi nồng nặc khiến cô nhăn mày.

Lập tức lao vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch rồi nằm lên giường, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi.

Không biết đã ngủ được bao lâu, Khương Chi bị tiếng động lạ làm tỉnh giấc.

"Cót két, cót két..."

Trong căn phòng yên tĩnh, âm thanh vang rõ mồn một trong tai cô.

Hình như... phát ra từ dưới gầm giường.

Phát hiện này khiến Khương Chi rùng mình, máu trong người cô dường như đông lại, cô nắm chặt chăn, không dám nhúc nhích.

Tấm ván giường bên dưới vẫn đang kêu cót két. Cô có thể cảm nhận được ván gỗ đang rung lên nhè nhẹ, tim cô cũng run lên theo.

Âm thanh nghe giống như chuột gặm gỗ, nhưng cô biết mọi chuyện tuyệt đối không đơn giản như vậy.

Liên tưởng đến những trải nghiệm của mấy đêm trước, Khương Chi càng kinh hoàng hơn.

Cô ta muốn làm gì? Không phải muốn gặm thủng ván giường rồi làm gì cô chứ?

Khương Chi gào thét trong lòng: Tha cho tôi đi! Oan có đầu nợ có chủ, cô đi tìm Tống Lương Niên đi, tìm tôi làm gì!

Tiếng cót két ngày càng chói tai, tần suất càng lúc càng nhanh, dường như đang ở trên bờ vực của sự điên cuồng, không ngừng k*ch th*ch thần kinh của cô.

Khương Chi cuối cùng cũng không chịu nổi nữa. Cô kêu lên một tiếng, nhảy xuống giường, xỏ dép lộn xộn rồi chạy ra cửa.

"Bịch bịch bịch bịch..."

Nghe thấy tiếng động, Khương Chi như bị điểm huyệt, đứng chôn chân tại chỗ, một luồng khí lạnh từ sau lưng lan ra khắp toàn thân.

Tiếng bước chân quen thuộc này...

Da đầu tê dại, đầu óc Khương Chi trống rỗng, trong lòng chỉ có một chữ - chạy!

Ai ngờ vì quá hoảng loạn, bước chân cô loạng choạng, mất đà rồi ngã nhào, đầu đập mạnh vào cạnh bàn, lập tức ngất xỉu.

Ngày sáu tháng ba, ngày hoàng đạo, thích hợp cưới gả, kỵ phá nhà.

Trong màn mưa phùn lất phất, nhà họ Tống có hỷ sự.

"Lược đầu tiên chải đến cuối, đầu bạc răng long.

Lược thứ hai chải đến cuối, hạnh phúc..."

Một bà lão cầm lược gỗ, vừa chải tóc cho Khương Chi một cách nhẹ nhàng, vừa đọc những lời chúc tốt lành.

Khương Chi lặng lẽ nhìn người trong gương. Cô lại sờ trán mình, không có vết thương, cũng không đau.

Cô nhớ rõ tối qua trước khi ngất, trán cô đã va vào bàn. Nhưng điều kỳ lạ là khi tỉnh lại, cô thấy mình nằm trên giường, trán hoàn toàn không sao.

Mọi chuyện xảy ra tối qua dường như chỉ là một cơn ác mộng.

Nghĩ đến đây, Khương Chi quay đầu nhìn chiếc giường phía sau, da đầu đột nhiên đau nhói.

"Đừng động đậy"

Bà lão đang chải tóc cho cô kéo mạnh mái tóc trong tay, kéo đầu cô về lại chỗ cũ, mặt không cảm xúc tiếp tục chải tóc.

Lớp trang điểm cô dâu trên mặt Khương Chi đã được hoàn thành. Lớp phấn nền dày và trắng, kết hợp với má hồng màu hồng nước và đôi môi đỏ chót. Nhìn thế nào cũng giống như sắp lên sân khấu hát kinh kịch, rất đáng sợ.

"Này, bà có biết không, kiệu hoa để ở sân trước tối qua không biết bị ai bôi đầy phân chó, thối muốn chết, tôi đứng cách xa vẫn ngửi thấy."

"Ối, ghê quá."

"Thật không? Ai mà làm chuyện thất đức vậy chứ..."

Nghe những người bên ngoài xì xào bàn tán về "kiệt tác" tối qua của mình, Khương Chi mím môi nín cười. Tốt rồi, vậy là cô không phải ngồi lên cái kiệu cưới rùng rợn đó nữa.

Đêm xuống, trong khu nhà họ Tống đèn đuốc sáng trưng, lồng đèn đỏ treo khắp mái hiên. Ánh sáng đỏ như máu trong màn sương mờ mịt, chiếu sáng cả khu nhà như một bức tranh thủy mặc, vừa kỳ quái vừa âm u.

Ngày đại hỷ, vậy mà chẳng hề có chút không khí vui mừng. nào.

Khương Chi được đưa đến một căn phòng xa lạ, một mình ngồi trên mép giường, nhàm chán nghịch mấy hạt đậu phộng trên tay.

Trên giường rải đầy đậu phộng, hạt sen và táo đỏ. Khăn trùm đầu màu đỏ đã bị cô vứt sang một bên. Cô đội phượng quan, khoác khăn choàng thêu hoa, mặc hỷ phục thêu phượng hoàng đỏ, chân lại mang đôi giày da đen không hề ăn nhập. Đúng vậy, cô đã lén lút thay đôi giày thêu. Sau trải nghiệm kinh hoàng tối qua, làm sao cô còn dám đi giày thêu nữa.

Cô cúi đầu nhìn cặp gối uyên ương bên cạnh, cái mũ phượng đè lên cổ khiến cô mỏi nhừ. Cô xoay cổ, trong lòng có chút bực bội.

Một giờ trước, cô bị đưa đến đây, từ đó đến giờ chỉ ngồi đợi "chú rể" của mình. Đã qua bữa tối mà từ trưa đến giờ cô vẫn chưa ăn gì.

Trên bàn phía trước có vài đĩa bánh ngọt. Cô đi đến ăn vài miếng lót dạ, rồi rót một cốc nước từ bình sứ.

"Khụ khụ khụ." Khương Chi bất ngờ bị sặc. Cổ họng cay rát, hóa ra trong bình là rượu trắng!

Cô ho sặc sụa, vội chạy khắp phòng tìm nước uống, nhưng ngoài rượu ra thì chẳng có giọt nước nào.

Không được rồi, cô phải ra ngoài tìm nước uống.

Khu vực này cô chưa từng đến. Ra khỏi phòng, cô hoàn toàn không biết phương hướng, chỉ đành đi về phía nơi có nhiều ánh sáng nhất.

Gió đêm lạnh buốt thổi vù vù, lồng đèn đỏ lắc lư không ngừng, bóng đèn đổ xuống đất chập chờn, cứ như cô đã đi vào một bộ phim kinh dị.

Khi rẽ qua một góc tường, Khương Chi nghe thấy tiếng người nói chuyện từ phía bên kia bức tường.

"Sao nhà họ Tống giàu thế mà đám cưới lại vắng vẻ vậy? Sao không mời thêm người đến uống rượu mừng?"

"Chắc ngại đó mà, dù sao cũng là cưới lần thứ ba rồi, không tiện phô trương nữa."

"Xì, sao có thể. Mấy người có tiền mặt dày lắm. Ngoại tình công khai còn không sợ, kết hôn đàng hoàng thì có gì mà ngại."

"Tôi đoán là sợ người ngoài nói anh ta khắc vợ, nói lời gièm pha thôi. Phải biết rằng hai người vợ trước đều có kết cục không tốt. Người đầu tiên chết vì khó sinh, người thứ hai tuy nói là mất tích, nhưng tôi đoán cũng không còn nữa. Nên lần kết hôn này mới tổ chức kín đáo như vậy. Nếu lần này người... lại mất, người ngoài cũng khó mà biết được."

"Gì mà ghê vậy?? Bà nói mà tôi nổi cả da gà. Nói mới để ý, căn nhà này treo đầy lồng đèn đỏ nhìn thật đáng sợ, âm khí rợn người. Này, lần trước họ cưới cũng  im ắng thế này sao?"

"Chuyện đó tôi cũng không rõ. Tôi mới đến đầu năm nay thôi, đến sớm hơn bà nửa tháng."

"Đi nhanh đi, tôi thấy hơi rợn người rồi, chỗ này dọa người quá."

"Tôi cũng thấy vậy. Đi thôi, đi thôi!"

Bình Luận (0)
Comment