Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 8

Sau bữa tối, Phan Hồng Phương ở lại giúp rửa bát. Chu Kiến Cường và hai người anh em họ đứng ở sân hút thuốc, bảo Khương Chi và những người khác về trước.

Đêm nay, ánh trăng đặc biệt sáng, dịu dàng như dòng nước chảy tràn trên mặt đất. Tiếng dế kêu trong bụi cỏ và tiếng ếch nhái trong ruộng đồng hòa thành một bản nhạc du dương, cùng với hương thơm của lá cây thoảng trong gió. Cảnh thôn quê lúc này thật quyến rũ.

Bốn người họ im lặng đi trên con đường nhỏ.

Khương Chi hít một hơi thật sâu, phá vỡ sự im lặng: “Đêm nay trăng đẹp thật.”

Trình Tình Lan dường như cũng đã chán không khí ảm đạm lúc nãy, nhanh chóng đáp lại: “Đúng vậy.”

Sau đó, cô lấy máy ảnh từ ba lô ra, nói với Khương Chi: “Tiểu Mai, chị giúp bọn em chụp một tấm được không?”

Khương Chi không hiểu tại sao Trình Tình Lan lại muốn chụp ảnh vào ban đêm, nhưng vẫn không từ chối, cười nói: "Em đi ăn cơm cũng mang theo máy ảnh à?"

“Đương nhiên rồi. Em lúc nào cũng mang theo máy ảnh, tiện thể chụp lại những khoảnh khắc đẹp.” Trình Tình Lan nói: “Để em chỉ chị cách dùng.”

“Được thôi.”

Sau khi học xong, Khương Chi cầm máy ảnh Trình Tình Lan đưa, lùi lại vài bước, khụy gối xuống, chụp cho họ một tấm.

Chụp xong, Khương Chi định đứng dậy thì lại nghe Lý Tân Cương nói: “Hiếu Dũng, em cũng sang đây chụp chung một tấm đi.”

“Được ạ.” Hiếu Dũng vui vẻ đồng ý, đi đến đứng bên trái Lý Tân Cương. Ba người đứng sát vai nhau.

Khương Chi hô: "Chị chụp đây, đừng nhắm mắt nhé. 3, 2, 1."

Tách một tiếng, ngay khoảnh khắc đèn flash lóe lên, trong ống kính... bỗng dưng xuất hiện thêm một người bên cạnh Hiếu Dũng.

Khương Chi giật mình, mở to mắt nhìn lại bên cạnh Hiếu Dũng.

Không có gì cả.

Không đúng, cô vừa nhìn thấy một người mặc đồ đen, chắc chắn không thể nhầm được.

Khương Chi rời máy ảnh, dụi mắt vài cái, ngước lên nhìn, vẫn không thấy gì.

Bóng đen đó chỉ xuất hiện trong tích tắc rồi biến mất.

Ba người đứng đối diện nhận ra Khương Chi có vẻ bất thường, tiến lại hỏi: “Tiểu Mai, chị sao vậy?”

Khương Chi do dự một lúc: “Nói ra các người cũng không tin đâu.”

Nghe câu này, Trình Tình Lan lại càng tò mò: “Chị chưa nói làm sao biết bọn em không tin?”

“Lúc nãy chị chụp ảnh cho mọi người, bỗng nhiên thấy bên cạnh Hiếu Dũng có... một người đứng đó.”

Trình Tình Lan chưa kịp phản ứng, nhìn xung quanh rồi hỏi: “Đâu, có ai đâu?”

Khương Chi đáp: “Không phải người, là thứ đó.”

Trình Tình Lan sững sờ một chút, chợt hiểu ý cô.

Đúng như Khương Chi dự đoán, Trình Tình Lan không tin: “Trời tối như vậy, chắc là chị nhìn nhầm thôi.”

Nói xong, cô hỏi Lý Tân Cương bên cạnh: “Cậu có thấy không?”

Lý Tân Cương lắc đầu: “Không.”

“Đấy, bọn em có thấy gì đâu.” Trình Tình Lan bỗng nhận ra: “À, em biết rồi, chắc chị bị đèn flash làm lóa mắt nên mới tưởng đó là người.”

Thấy chưa, cô đã nói họ sẽ không tin mà.

Khương Chi lười tranh cãi với Trình Tình Lan. Trăm nghe không bằng mắt thấy, có lẽ họ chỉ tin khi tận mắt chứng kiến.

Nhưng mà, cô không nghi ngờ đôi mắt của mình. Cô chắc chắn không nhìn nhầm, hơn nữa... người đó trông có vẻ hơi quen.

“Chị, em tin chị.”

Hiếu Dũng đi tới bên cạnh Khương Chi, không hề sợ hãi mà còn ánh lên vẻ phấn khích, hào hứng hỏi: “Chị, anh ta có đáng sợ hay ghê tởm không?”

Khương Chi nhíu mày hồi tưởng, lắc đầu: “Không thấy rõ, tối quá. Nhưng... anh ta cao gần bằng em.”

Trình Tình Lan không thể chấp nhận được: “Hiếu Dũng, sao cả em cũng tin những chuyện này?”

Cô chống tay lên hông, đảo mắt một vòng, sau đó nảy ra một ý.

“Hay thế này đi Hiếu Dũng, em chụp một tấm cho bọn chị đi, xem em có thấy người đó không. Được không?”

“Được ạ.” Hiếu Dũng thấy ý kiến này hay.

Cậu cầm máy ảnh chạy sang phía đối diện, nhanh chóng chụp cho ba người một tấm, sau đó gãi đầu, vẻ mặt khó hiểu nhìn máy ảnh.

Trình Tình Lan với vẻ mặt "em đã bảo rồi" cười khúc khích: “Sao rồi, hết hy vọng chưa?”

Hiếu Dũng có chút không cam lòng, nghĩ một chút rồi nói: “Em có thể chụp thêm một tấm nữa không? Lúc nãy chị em cũng phải nhìn đến lần thứ hai mới thấy.”

Trình Tình Lan thản nhiên: “Được thôi, chụp đi, dù em có chụp bao nhiêu lần cũng vô ích thôi.”

“Tách” một tiếng, ngay lúc đó, Khương Chi cảm thấy nhiệt độ ở phía bên phải đột ngột giảm xuống, lạnh lẽo, gai ốc trên da tay cô dựng đứng cả lên.

Cô chưa kịp suy nghĩ gì thì nghe thấy tiếng kêu của Hiếu Dũng.

Tim Khương Chi thắt lại, cô vội nhìn sang. Hiếu Dũng mở to mắt, ngón tay chỉ thẳng vào phía bên phải của cô, run rẩy nói: “Chị, bên cạnh chị có một người.”

Khương Chi: “!!!”

Da đầu cô tê dại, suýt nữa thì hét lên. Như bị lửa đốt dưới chân, cô nhảy vội sang một bên, lòng vẫn còn sợ hãi. Cô nhìn vào khoảng đất trống bên phải, không có bóng người nào.

Một người nhìn nhầm có thể là do mắt mờ, nhưng hai người đều thấy, độ tin cậy lớn hơn nhiều.

Dù trong lòng không muốn tin vào những chuyện kỳ lạ này nhưng Trình Tình Lan vẫn cảm thấy hơi hoảng loạn trước lời nói của Hiếu Dũng. Cô giả vờ bình tĩnh, đưa tay vuốt tóc.

“Hứ, chắc chắn là hai người nói giỡn, tôi không chơi nữa.”

Nói xong, Trình Tình Lan cầm lại máy ảnh của mình, bước đi nhanh.

“Nơi này có vẻ không ổn.” Khương Chi cũng nghĩ tốt nhất là nên rời khỏi đây nhanh chóng. Cô nói với Hiếu Dũng: "Chúng ta về thôi."

Chín giờ tối, Khương Chi đã vệ sinh cá nhân xong chuẩn bị đi ngủ. Ở quê không có nhiều hoạt động giải trí vào buổi tối, cô vốn là một người quen thức khuya, đã buộc phải trở thành người đi ngủ sớm.

“Mẹ, mẹ có đi vệ sinh không? Không thì con tắt đèn nhé.”

Phan Hồng Phương: “Mẹ đi rồi, con tắt đi.”

Khương Chi tắt đèn, lên giường. Vừa mới có chút buồn ngủ thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng người phụ nữ la hét ngoài cửa.

“Aaaa—!!!”

Mí mắt Khương Chi giật lên, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô bật thẳng dậy.

Lúc này, cô thực sự nghi ngờ rằng Tiểu Mai có thể đã bị dọa chết.

Phan Hồng Phương cũng giật mình. Trong bóng tối, bà hoảng hốt nắm lấy cánh tay Khương Chi hỏi: “Chuyện gì thế, ai đang kêu vậy?”

Khương Chi hít thở sâu vài lần để trấn tĩnh lại.

Trong nhà này, ngoài cô và Phan Hồng Phương chỉ còn lại Trình Tình Lan là phụ nữ. Chẳng lẽ cô ấy gặp chuyện?

Khương Chi đáp: “Hình như là Trình Tình Lan, con qua xem sao.”

“Mẹ đi cùng con.” Phan Hồng Phương không yên tâm.

Cả hai đi nhanh đến cửa phòng Trình Tình Lan. Tiếng la hét vẫn chưa dứt. Hai người nhìn nhau rồi đẩy cửa bước vào.

Trình Tình Lan đang đứng trên giường, người dán chặt vào tường, mặt tái mét, dường như vừa bị thứ gì đó dọa sợ.

Khương Chi hỏi: “Cô sao vậy?”

Trong lòng cô cũng dâng lên một sự bất an. Cô chợt nhớ lại người đàn ông mặc đồ đen đã chui xuống gầm giường vào chiều hôm qua.

Lại nhìn Trình Tình Lan đang run rẩy trên giường.

Lẽ nào... cô ấy cũng nhìn thấy rồi?

"Ai đang kêu vậy?"

"Có chuyện gì thế?"

Hiếu Dũng và Lý Tân Cương vừa nghe thấy tiếng động đã vội chạy đến. Lúc này, mọi người trong nhà đều đã có mặt đông đủ, trừ Chu Kiến Cường đến giờ vẫn chưa về.

“Chuột, có chuột!”

Trình Tình Lan co rúm trong chăn, run rẩy chỉ xuống đất, vô cùng sợ hãi.

Ôi, hóa ra là chuột. Khương Chi thầm thở phào nhẹ nhõm. Thấy Trình Tình Lan sợ hãi như vậy, cô còn tưởng cô ấy đã gặp ma.

Cuối cùng chỉ là một phen hoảng sợ vô cớ.

Hiếu Dũng nói: “Chị sợ chuột à?”

Trình Tình Lan mím môi: “Từ nhỏ chị đã sợ chuột rồi! Đừng nói nữa, mau đuổi nó đi!”

Hiếu Dũng đi vài bước vào phòng, kiểm tra cẩn thận, cả gầm giường cũng không bỏ qua. Cuối cùng, cậu nói một cách nghiêm túc: “Yên tâm đi, nó đi rồi. Chuột cũng sợ người, nó bị chị dọa chạy mất rồi.”

Trình Tình Lan: “Bị chị dọa chạy mất??”

Ngày hôm sau, trời âm u, vừa oi bức vừa ngột ngạt khiến người ta khó thở. Bầu trời đầy những đám mây đen, có vẻ sắp có một trận mưa lớn.

Sáng sớm, Trình Tình Lan và Lý Tân Cương đã đi tìm Phương Thành. Hàng ngày, ba người họ vẫn cứ lang thang khắp làng, thỉnh thoảng chụp vài tấm ảnh.

“Tiểu Mai, đi mua giúp mẹ ba con thỏ ở chỗ ông Hoàng nhé. Trưa nay chúng ta ăn thịt thỏ.”

Khương Chi hỏi: “Ba con ạ? Có nhiều quá không, chúng ta ăn hết không?”

Phan Hồng Phương nói: “Hôm qua nhà bác con mời chúng ta ăn cơm, hôm nay phải biếu lại họ chút quà. Cả nhà họ đều thích món thỏ xào sả ớt mẹ làm, nên mua nhiều một chút, lát nữa mẹ sẽ mang qua đó một bát.”

Khương Chi nhận tiền từ Phan Hồng Phương rồi cất vào túi, miệng thì "Vâng" một tiếng dứt khoát. Nhưng thực ra, cô không biết nhà ông Hoàng ở đâu. Tuy vậy, cô cũng không lo lắng, có thể nhờ Hiếu Dũng dẫn đường.

Cửa phòng Hiếu Dũng hé mở. Khương Chi đẩy cửa vào, thấy cậu đang đứng bên bàn, nửa người nằm sấp, đầu áp sát cửa kính, lén lút nhìn ra ngoài như đang rình mò thứ gì đó.

Khương Chi hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”

“A!”

Hiếu Dũng đang chăm chú nhìn ra ngoài, đột nhiên nghe thấy tiếng nói ở phía sau, cậu giật mình.

“Chị, sao chị đi không có tiếng động vậy? Người dọa người, dọa chết người đấy!” Hiếu Dũng ôm ngực, tức tối nhìn Khương Chi.

Khương Chi vỗ vai cậu như đang xoa dịu: “Lúc nãy em đang nhìn gì vậy?”

Vừa nghe câu này, Hiếu Dũng lại có tinh thần, quên luôn chuyện bị Khương Chi cố tình dọa cậu.

Cậu thần bí kéo Khương Chi lại gần cửa sổ, thì thầm: “Lúc nãy em thấy có một người trong rừng cây.”

Khương Chi nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại nhìn cậu, khó hiểu: “Có người thì sao? Lẽ nào người ta nhìn trộm em à?”

Cô lập tức nghĩ đến đứa con trai ngốc của trưởng làng.

“Không, không phải.” Hiếu Dũng vội vàng nói: “Đó chính là cái... cái thứ đó mà tối qua em chụp ảnh thấy!”

“Cái thứ đó tối qua à?”

“Quan trọng nhất là lần này em đã nhìn rõ mặt hắn.”

Nói đến đây, Hiếu Dũng dừng lại, vẻ mặt lộ ra sự khó hiểu, dường như có điều gì đó cậu không thể hiểu được.

Khương Chi hỏi: “Sao vậy, có gì không đúng à?”

“Không, chỉ là hơi lạ, người đó trông rất giống thằng Cường.”

“Cậu ta.... mất rồi à?”

“Không, đây chính là chỗ em thấy lạ. Cậu ta vẫn còn sống mà.” Hiếu Dũng do dự: “Lẽ nào em nhìn nhầm? Không thể nào...”

Khương Chi: “Thấy ma ban ngày à? Em chắc chắn đó là cậu ta chứ?”

Hiếu Dũng không đồng tình nhìn cô: “Chị, chiều hôm đó chị không phải cũng thấy sao? Em đã tin chị, sao chị lại không tin em?”

Khương Chi vỗ đầu. Cô nhất thời không nghĩ ra, quên mất hôm đó cô cũng gặp ma vào ban ngày.

Mà đó cũng là một ngày trời âm u.

Cô ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trời càng lúc càng tối, chắc chắn sẽ có một trận mưa lớn.

Khương Chi mơ hồ cảm thấy có một mối liên hệ giữa các sự việc này.

Trời mưa, màu đen, người đàn ông...

Cô đã nghĩ ra!

“Chị nghi ngờ ba lần chúng ta nhìn thấy là cùng một người.” Khương Chi trầm tư: “Chẳng trách tối qua chị thấy cậu ta có chút quen mắt, hóa ra cậu ta chính là người mặc đồ đen mà lần đầu chị thấy.”

“Sao cậu ta lại cứ đi theo chúng ta? Có mục đích gì không? Mà này, em không phải nói là quen cậu ta à?”

Hiếu Dũng rất bối rối. Cậu chắc chắn mình không nhìn nhầm, người mặc đồ đen ngoài cửa sổ chính là thằng Cường. Nhưng thằng Cường vẫn còn sống, sao lại có thể là ma được?

“Đúng là quen, nhưng thằng Cường là người sống sờ sờ mà.”

Khương Chi bị cậu nói đến mơ hồ: “Liệu có thật sự là thằng Cường đang đứng ngoài cửa sổ, tình cờ cậu ta mặc quần áo màu đen, làm em lầm tưởng là con ma mặc đồ đen tối qua không?”

“Không thể nào. Bởi vì em vừa nhìn thấy, cậu ta... cậu ta đã biến mất ngay trước mắt em.”

Bình Luận (0)
Comment