Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 87

Trong đại sảnh, Mẫn Tuyết nhìn chằm chằm vào cốc đựng thuốc mà nữ y tá đưa tới, đứng bất động, cau mày.

Nữ y tá: "Uống thuốc đi."

Nhìn những viên thuốc không rõ thành phần, Mẫn Tuyết theo bản năng từ chối: "Tôi không uống."

Mặt nữ y tá sầm xuống, lạnh lùng nói: "Phải uống!"

Tiếng quát vang vọng khắp đại sảnh khiến Mẫn Tuyết giật mình, run rẩy hỏi: "Đây là thuốc gì?"

Cô đâu có bệnh, sao lại tùy tiện uống thuốc được.

"Tất nhiên là thuốc chữa bệnh cho cô rồi. Đừng nói nhảm nữa, uống mau!"

Mẫn Tuyết cắn môi, nhắm chặt mắt, miễn cưỡng nuốt mấy viên thuốc vào.

Nữ y tá: "Há miệng ra."

Mẫn Tuyết còn chưa kịp phản ứng thì y tá đã thô bạo bóp chặt hai bên má, ép cô há miệng để kiểm tra. Xác nhận không có vấn đề, cô ta hất tay một cái, coi như cho qua.

Khuôn mặt Mẫn Tuyết bị đẩy lệch sang một bên. Từ nhỏ tới giờ cô chưa từng chịu nhục như vậy, trong lòng vừa tủi vừa giận, nhưng chỉ biết siết chặt nắm tay, lặng lẽ bước ra khỏi đại sảnh.

Vừa ra ngoài, cô đã thấy Lý Hưng Dương vẫy tay ở cầu thang, ra hiệu cho cô đến.

Mẫn Tuyết nhìn quanh, thấy mọi người đều ở đó, cảm giác an toàn tăng lên, cô vội vàng chạy đến nhập bọn.

Khương Chi vốn định nhắc lại cho cô cách tránh phải uống thuốc mà mình đã dặn mọi người trước đó, nhưng chưa kịp nói thì đã thấy Mẫn Tuyết bất ngờ khẽ nôn một tiếng, rồi dễ dàng nhả ra mấy viên thuốc.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Mắt Tiền Ích sáng lên, vội vàng hỏi: "Cậu làm thế nào vậy?"

Lý Hưng Dương mừng rỡ khôn xiết, cho rằng cách này hay hơn cách của Khương Chi rất nhiều, rủi ro thấp hơn, ít nhất sẽ không bị phát hiện ngay tại chỗ. "Dạy chúng tôi đi, sau này không cần lo chuyện uống thuốc nữa!"

Mẫn Tuyết: "Đơn giản mà, chỉ cần ép lưỡi xuống phía sau, thuốc sẽ trào ra thôi"

Mọi người: ...

Khương Chi thử vài lần nhưng không làm được, đúng là không phải ai cũng có thể. Cách của cô vẫn đáng tin hơn.

Những người khác biết không thể làm theo nên đành từ bỏ. Chỉ có Tiền Ích hơi khó chịu, cho rằng Mẫn Tuyết cố tình giấu nghề, không nói ra bí quyết, vẫn không chịu bỏ cuộc mà tiếp tục hỏi.

Tường hành lang tầng hai được sơn một lớp sơn màu xanh nhạt. Màu xanh lá có tác dụng giảm áp lực, trấn tĩnh tinh thần. Hơn nữa, tường sơn dầu cũng dễ lau chùi hơn. Ai cũng biết các bệnh nhân ở đây có tình trạng đặc biệt, thích dùng đầu đập vào tường.

Ban ngày nhìn còn đỡ, nhưng đến đêm thì có vẻ u ám.

Cả hành lang phát ra một luồng sáng xanh mờ ảo, hai hàng cửa sắt lạnh lẽo, cứng nhắc dưới ánh đèn xanh càng trở nên méo mó và âm u. Như thể sau mỗi cánh cửa không phải là bệnh nhân, mà là những con quỷ đáng sợ bị giam cầm.

Bệnh viện về đêm như biến thành địa ngục, bầu không khí nặng nề đến mức khiến đôi chân bước đi cũng trở nên mềm nhũn.

Khương Chi một mình quay về phòng bệnh trước. Vừa bước vào, cô nghe “cạch” một tiếng, cánh cửa sau lưng đã bị hộ lý khóa trái từ bên ngoài.

Cô thử vặn tay nắm vài lần, xác nhận sẽ không có ai bất ngờ xông vào, sau đó bước đến ô cửa sổ nhỏ, ném ra ngoài mấy viên thuốc mà lúc trước mình đã nhổ ra.

Từ trần nhà buông xuống một sợi dây điện, treo lơ lửng một cái bóng đèn kiểu cũ, tỏa ra ánh sáng vàng mờ ảo. Gió từ ngoài cửa sổ lùa vào, bóng đèn lắc lư trong không khí như một cái đầu người treo lửng giữa không trung.

Khương Chi chợt nhớ ra cô còn chưa rửa mặt. Vừa định gọi người mở cửa, đèn bỗng vụt tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.

Mò mẫm trong bóng tối đến bên cửa, Khương Chi gõ vài cái: "Có ai không? Có thể cho tôi ra ngoài đi vệ sinh được không?"

Đập cửa vài lần vẫn chẳng thấy ai đáp lại. Cô áp tai lên tấm cửa lắng nghe, bên ngoài vang lên những tiếng ồn ào hỗn loạn, tiếng gào khóc và la hét của những bệnh nhân bị nhốt trong phòng, nghe như tiếng kêu ai oán của ma quỷ.

"Cạch!"

Tấm sắt trên cửa được kéo ra. Khương Chi đang nằm úp vào cửa giật mình, lùi lại nửa bước.

Tấm sắt kéo ra để lộ một lỗ hổng vừa đủ bàn tay, một đôi mắt sắc lạnh trừng mắt nhìn vào: "La hét cái gì? Tắt đèn rồi không được tùy tiện ra ngoài, mau ngủ đi!"

Nói xong, tấm chắn sắt bị đóng sập lại.

Xem ra chuyện đi vệ sinh là không thể.

Khương Chi nằm xuống chiếc giường nhỏ cũ kỹ, trên giường chỉ có một tấm chăn mỏng. Mà thế giới này dường như là mùa thu, nhiệt độ buổi tối rõ ràng thấp hơn ban ngày rất nhiều, tấm chăn mỏng không đủ giữ ấm.

Vừa nằm xuống chưa được bao lâu, chân đã lạnh cóng.

Ánh trăng lọt qua ô cửa sổ nhỏ. Vốn là ánh sáng dịu dàng, nhưng trong căn phòng này lại trở nên trắng bệch, lạnh lẽo đến gai người.

Cô co người trong tấm chăn, càng lúc càng lạnh. Lúc này mới nhận ra cửa sổ vẫn đang mở, gió lạnh ùa vào từng đợt, bảo sao lại lạnh như vậy.

Đóng cửa sổ lại, cô quay về giường, cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Nhưng bên tai vẫn không ngừng vang lên tiếng la hét quái dị của các bệnh nhân, tiếng khóc thút thít, và cả những tiếng động kỳ quái khác.

Bóng tối khiến những cảm giác kỳ dị được phóng đại vô hạn, không khí khắp nơi tràn ngập mùi vị chết chóc.

Khoảng hai mươi phút một lần, Khương Chi lại nghe thấy tiếng bước chân nặng nề vang lên ngoài hành lang. Đó là nhân viên trực đêm đang đi tuần. Nếu phát hiện có gì bất thường, họ sẽ mở tấm sắt trên cửa, mắng chửi những bệnh nhân không nghe lời.

Cứ như vậy, giữa những âm thanh ồn ào đó, Khương Chi đã trải qua đêm đầu tiên trong bệnh viện tâm thần.

Khi mở mắt lần nữa, trời đã sáng. Bên ngoài hành lang vang lên tiếng ồn ào náo nhiệt, mọi người đều đã thức dậy.

Khương Chi dụi mắt, có chút ngạc nhiên. Tối qua cô lại không bị mất ngủ, ngủ rất ngon, nửa đêm cũng không tỉnh giấc lần nào.

Vừa ra khỏi phòng, Khương Chi đã nghe thấy giọng nói mỉa mai của một y tá: "Cô nghĩ đây là khách sạn à? Còn đòi hỏi này nọ? Cô phải hiểu rõ đây là bệnh viện tâm thần, tất cả mọi người ai cũng được đãi ngộ như nhau!"

Tiếng nói phát ra từ một nữ y tá có vẻ ngoài rất khác biệt so với những người khác. Các y tá ở đây cơ bản đều đi giày bệt, nhưng cô ta lại đi đôi giày cao gót màu trắng cao hơn mười phân. Điều quái dị nhất là, cô ta đeo một cái bịt mắt bằng da màu đen ở mắt trái, cả người tỏa ra một luồng khí tức tà ác và kỳ lạ.

Khi cô ta nói chuyện, bên dưới miếng che mắt dường như có thứ gì đó đang chuyển động mạnh mẽ, như thể muốn thoát ra ngoài.

Nhưng ngoài Khương Chi ra, những người khác dường như không để ý.

Ngoài ra, sợi dây chuyền đá thạch anh tím mà Mẫn Tuyết tháo ra hôm qua, cũng xuất hiện trên chiếc cổ trắng ngần của nữ y tá.

Tiền Ích tức giận nhưng không dám nói ra. Cầm cái chăn mỏng trên tay, hắn ta lắp bắp: "Nhưng buổi tối thực sự rất lạnh, một tấm chăn không đủ ấm." Anh ta vốn định nói thêm là hoa văn của chăn rất xấu, còn có mùi hôi chưa giặt sạch, nhưng bị thái độ thiếu kiên nhẫn của nữ y tá dọa sợ, không dám thốt ra, chỉ mong được đổi một chiếc chăn dày hơn.

"Lạnh không chết được đâu, yên tâm đi, nếu còn lải nhải nữa thì ngay cả chăn cũng không có đâu!" Nữ y tá hừ lạnh một tiếng, giẫm lên đôi giày cao gót rồi đi mất.

Toàn bộ hành lang tràn ngập mùi hôi thối khó chịu. Nhiều bệnh nhân vừa ra khỏi phòng đã xách theo chậu nhựa, bên trong đựng thứ gì thì không cần nói cũng biết.

Khương Chi suýt nôn, vội bịt mũi chạy nhanh khỏi cái nơi kinh khủng này.

Bảy giờ rưỡi, Khương Chi rửa mặt xong, đi tìm những người bạn của mình, rồi cùng nhau đến nhà ăn.

Bữa sáng là một cái bánh bao cứng đến mức có thể đập chết người kèm theo một bát cháo loãng đến mức có thể đếm từng hạt gạo.

Thấy bữa sáng như vậy, sắc mặt mọi người đều rất khó coi.

Lý Hưng Dương hỏi: "Tối qua mọi người ngủ thế nào?"

Tất cả đều buồn bã nói rằng ngủ cũng được, chỉ là hơi lạnh.

“Rầm” một tiếng, cánh cửa nhà ăn bị đẩy mạnh ra.

Một người đàn ông béo phì, ước chừng nặng hơn ba trăm cân, toàn thân mỡ xếp từng lớp, đang ngồi trên một chiếc xe lăn cỡ lớn, được hai hộ lý to khỏe đẩy vào.

Những bệnh nhân khác vừa thấy hắn ta, liền như gặp phải ôn dịch, kinh hãi tránh ra, không dám lại gần, thậm chí không dám liếc mắt nhìn sang đó.

Hắn ta từ xe lăn đứng dậy, mỗi bước đi đều thở hổn hển, trông như một con sâu thịt khổng lồ, ghê tởm đang ngọ nguậy. Hắn ta khó khăn ngồi xuống một chiếc ghế riêng, chiếc ghế rộng bằng ba chiếc ghế bình thường, rõ ràng là được đặt làm riêng. Chẳng bao lâu sau, hộ lý mang đến cho gã bữa sáng: một đĩa lớn bánh bao thịt bốc hơi nghi ngút và một bát mì bò thơm phức.

Trong lúc gã ăn, hai tên hộ lý đứng bên cạnh như vệ sĩ.

Tâm lý mọi người lập tức mất cân bằng, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?

Nhưng Lý Hưng Dương và Mẫn Tuyết lần này đã khôn ra, không bốc đồng lên tiếng.

Mẫn Tuyết thấy Khương Chi chỉ cúi đầu ăn, không tỏ vẻ than phiền, liền chọc nhẹ vào tay cô, khẽ hỏi: "Thủy Kiều, cậu nghĩ sao?"

Tiền Ích vừa định mở miệng than thở, nghe vậy lại nuốt lời xuống.

Mấy ánh mắt cùng lúc đổ dồn về phía Khương Chi, khiến cô có chút không thoải mái.

Hùng Nghị Dũng lại nóng nảy: "Cô mau nói đi chứ!"

Khương Chi vốn không muốn chỉ đường cho nhóm "học sinh" này, nhưng nghĩ nếu để họ liều mạng rồi bị “phát hộp cơm” hết thì phiền, đành nhắc khéo: "Mọi người chỉ cần nhớ ít nói ít sai là được. Lỡ miệng một cái, vô tình lại bị mấy tên lang băm kia gán thêm một căn bệnh nữa."

Sau bữa sáng, Khương Chi cùng mọi người đi sang phòng sinh hoạt chung ở hành lang bên kia.

Trên đường đi, họ lại gặp nữ y tá hôm qua đã tịch thu đồ dùng cá nhân của họ. Chiếc đồng hồ trên tay cô ta thu hút sự chú ý của Khương Chi.

Đó chính là chiếc đồng hồ mà cô đã tháo ra hôm qua.

Trong đại sảnh lại đang phát đi phát lại những bài nhạc hôm qua. Vừa vào là phải xếp hàng uống thuốc. Trừ Hùng Nghị Dũng, những người khác đều đã vượt qua thành công nhờ phương pháp mà Khương Chi đã chỉ cho họ ngày hôm qua.

Sau khi uống thuốc, cả nhóm tìm một góc ngồi xuống, chuẩn bị bàn bạc cách thoát khỏi bệnh viện này.

Đám đông bỗng xôn xao, một loạt tiếng bước chân dồn dập vang lên từ cửa ra vào.

Khương Chi quay đầu, thấy vị bác sĩ hôm qua đã tùy tiện chẩn đoán cho bọn họ dẫn đầu bước vào đại sảnh, phía sau là một nhóm bác sĩ và y tá.

Đám bệnh nhân lập tức như chuột gặp mèo, hét lên một tiếng rồi hoảng loạn bỏ chạy, nhưng nhanh chóng bị y tá tóm lại từng người một. Nỗi sợ hãi toát ra từ ánh mắt của các bệnh nhân cho thấy họ rất sợ hãi nhóm bác sĩ này, cơ thể run rẩy không ngừng.

Khương Chi trao đổi ánh mắt với mọi người, lặng lẽ cúi đầu, cố gắng giảm hết mức sự tồn tại của mình. Ngay cả Hùng Nghị Dũng, người có tính khí nóng nảy nhất, cũng cúi đầu. Sau trận đòn hôm qua, anh ta đã ngoan ngoãn hơn rất nhiều.

"Hôm nay mọi người cảm thấy thế nào?" Vị bác sĩ dẫn đầu lên tiếng hỏi.

Không một ai trả lời.

"Xem ra cũng không tệ." Bác sĩ đã quen với điều đó, tiếp tục hỏi, "Hôm nay đến lượt ai?"

Câu nói thứ hai, như tiếng gọi tử thần, lập tức khiến hơn nửa số bệnh nhân ngã gục vì sợ hãi.

Phần còn lại cũng phải nhờ y tá đỡ mới không ngồi bệt xuống đất.

Khương Chi thầm thấy bất ổn, phản ứng kinh hoàng của bọn họ cho cô biết, một chuyện kinh khủng sắp xảy ra.

Ánh mắt sắc lạnh của bác sĩ chậm rãi lướt qua từng người, tựa như một con báo lạnh lùng đang chọn con mồi kế tiếp. Nơi nào ánh mắt lướt qua, nơi đó lại run rẩy.

"Lão Hoàng." Sau một lúc quan sát, bác sĩ gọi một cái tên.

Một người đàn ông lưng hơi còng toàn thân run lên như bị sét đánh, liều mạng lắc đầu: "Tôi... tôi mới điều trị tuần trước... Không, không phải tôi, tôi không muốn đi!!"

Thái độ chống đối của bệnh nhân đối với việc điều trị, bác sĩ đã thấy quen. Mấy người hộ lý không nói hai lời, lập tức kẹp lấy người đàn ông tên Lão Hoàng đi ra khỏi đại sảnh.

Ngay sau đó, vài bác sĩ khác cũng gọi thêm một số bệnh nhân rời đi.

Khi Khương Chi nghĩ rằng mình đã thoát nạn, giọng nói của bác sĩ đột nhiên vang lên trên đầu cô.

Tim cô đập thình thịch, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của hắn.

"Suýt nữa thì quên, bệnh nhân mới đến hôm qua, các người cũng đi cùng đi."

Bình Luận (0)
Comment