Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 88

Khương Chi và những người khác bị đưa lên phòng điều trị ở tầng ba, mỗi người được sắp xếp vào một căn phòng riêng.

Lúc này, Khương Chi đang ngồi trên một chiếc ghế dựa vào tường, không dám cử động lung tung. Ở cửa, hộ lý đang canh chừng, phòng trường hợp cô bỏ trốn.

Căn phòng vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tiếng trò chuyện bên trong vọng ra rõ mồn một.

Lão Hoàng: "... Bác sĩ, tôi đã cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Thật đấy, tôi đảm bảo với ông, tôi sẽ không còn nghe thấy những âm thanh kỳ lạ nữa!"

Tiếp đó là tiếng nuốt nước bọt.

Lão Hoàng: "Tôi nghĩ mình gần như đã khỏi bệnh rồi, hôm nay không cần phải trị liệu nữa đúng không? Bác sĩ, khi nào tôi có thể về nhà? Tôi đã ba năm rồi chưa về..."

Giọng Lão Hoàng dần trở nên gấp gáp, như thể đang cố gắng hết sức để chứng minh lời nói của mình: "Làm ơn đi, bác sĩ, tôi thực sự cảm thấy khá hơn nhiều rồi, không cần trị liệu nữa đâu!"

Cửa phòng bỗng bị đẩy ra. Khương Chi nhìn thấy Lão Hoàng bị hai người hộ lý túm lấy cánh tay lôi ra ngoài.

Lão Hoàng run bần bật, vẻ mặt hoảng sợ như sắp phải chịu hình phạt tàn khốc, loại tra tấn mà chưa chắc đã có thể sống sót.

"Người tiếp theo."

Mặt Khương Chi tái nhợt, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô đứng dậy bước vào văn phòng bên trong.

"Cảm thấy thế nào? Đã quen chưa?" Vị bác sĩ vừa cầm bút ghi chép, vừa hỏi.

Khương Chi thấy lạnh sống lưng, trong mắt cô, người trước mặt không phải là bác sĩ, mà là tên đao phủ khoác áo blouse trắng. Chỉ cần lỡ lời, cô sẽ bị hắn ta đẩy lên đoạn đầu đài.

"...Cũng tạm." Khương Chi thận trọng đáp.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cô một cái, lật hồ sơ ra: "Ừm, chứng mất trí nhớ tạm thời, không quá nghiêm trọng. Tạm thời điều trị bằng thuốc. Nếu bệnh tình nặng hơn, sẽ kết hợp các phương pháp điều trị khác."

Nghe thấy chỉ cần uống thuốc, Khương Chi lập tức thở phào nhẹ nhõm. Cô có cảm giác như một người chết đuối vừa lướt qua cửa tử, cuối cùng cũng leo được lên bờ.

Thần kinh thả lỏng vài phần, suy nghĩ cũng trở nên linh hoạt hơn. Khương Chi đưa mắt nhìn quanh, cô phát hiện trên tường phía sau bác sĩ có treo một bức chân dung tự họa. Nét vẽ rất giống bức tranh dưới tầng, là bức tranh đã đưa họ đến đây. Chắc hẳn là do cùng một người vẽ.

Chưa kịp nhìn kỹ, bác sĩ đã lấy từ ngăn kéo ra một tập tranh kiểm tra, yêu cầu cô nói xem trong tranh là gì. Trông có vẻ giống bài kiểm tra IQ.

Khương Chi không dám lơ là, nghiêm túc trả lời từng câu hỏi. May mắn là mọi chuyện đều suôn sẻ, cuộc trò chuyện kết thúc mà không có biến cố nào xảy ra.

Khi đứng dậy rời đi, Khương Chi vô tình chạm vào bức tượng gỗ trên bàn, khiến nó rơi xuống đất.

Cô vội cúi người nhặt lên.

Trong lúc nhặt bức tượng gỗ và đứng dậy, Khương Chi kinh hoàng nhận ra, đôi mắt trong bức chân dung trên tường đang chuyển động!

Con ngươi của vị bác sĩ trong tranh từ từ xoay chuyển, dõi theo mọi cử chỉ của cô.

"Có chuyện gì sao?" Vị bác sĩ hỏi.

Tim Khương Chi thót lại.

"Không có gì." Cô nắm chặt lòng bàn tay, giả vờ như không có chuyện gì, bình tĩnh đi về phía cửa.

Trên đường đi, Khương Chi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt đó vẫn dõi theo sau lưng cô. Cuối cùng, khi đến được cửa, cô lập tức kéo mạnh cửa bước ra, quay người đóng sập lại. Khoảnh khắc cuối cùng, cô phát hiện đôi mắt vô hồn kia vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô.

Hành lang yên tĩnh đến đáng sợ, hầu hết các cửa phòng đều đóng chặt. Khương Chi vừa bước ra đã nhận ra cánh cửa lớn nơi này dày hơn bình thường, chắc hẳn có lót bông cách âm. Nhưng ngay cả như vậy, tiếng kêu gào hoảng loạn vẫn len qua từng khe cửa, vang vọng khắp hành lang.

Đây không phải là địa ngục, nhưng còn hơn cả địa ngục.

Khương Chi bịt tai lại, bước nhanh rời khỏi tầng ba. Trong lòng chỉ mong những người khác cũng có thể trở về an toàn.

Trong văn phòng bác sĩ, Tiền Ích đang cố gắng tranh luận: "Bác sĩ, nhìn là biết ông là người biết lý lẽ. Chắc cũng thấy là các ông bắt nhầm người rồi chứ? Rõ ràng tôi không có bệnh gì, hoàn toàn bình thường, không nên ở lại đây. Các người thả tôi đi được không!"

Vị bác sĩ vẫn giữ nguyên nụ cười, nói: "Chúng tôi cũng rất muốn cho cậu về..."

Mắt Tiền Ích sáng lên, tràn đầy hy vọng chờ câu tiếp theo.

"Cho bệnh nhân xuất viện thuận lợi cũng là mục tiêu của bệnh viện chúng tôi. Nhưng..." Vị bác sĩ lật hồ sơ bệnh án trong tay, "Ở đây ghi chép cậu mắc chứng rối loạn nhận thức giới tính, tức là phải điều trị một thời gian. Chỉ khi nào khỏi bệnh mới có thể rời đi."

Nói xong, ông ta liếc Tiền Ích mấy lần, gật gù như thể hoàn toàn tin vào chẩn đoán ghi trong hồ sơ.

Nghe lại cái tên bệnh khiến mình tức điên, thái dương Tiền Ích giật liên hồi. Anh ta nghiến răng nói: "...Chắc đây chỉ là vấn đề nhỏ thôi đúng không? Tốt nhất là đừng lãng phí tài nguyên, hãy nhường vị trí của tôi cho những người cần giúp đỡ hơn!"

Tiền Ích thầm nghĩ: Các người đi bắt người khác đi!

Bác sĩ lắc đầu, tỏ vẻ không đồng tình, vẻ mặt kiên quyết không bỏ sót bất kỳ bệnh nhân nào: "Yên tâm đi, chờ cậu khỏi bệnh là sẽ được về nhà."

Yên tâm cái con khỉ!

Tiền Ích vừa tức vừa sợ, cảm giác như đang nói chuyện với một con trâu, hoàn toàn không thể giao tiếp được. Ánh mắt anh ta vô tình lướt qua bức tranh trên tường, sợ hãi bật dậy khỏi ghế, kinh hãi hét lên: "Chết tiệt!!"

"Sao vậy?" Bác sĩ vẫn mỉm cười, bình thản ngồi sau bàn làm việc.

Tiền Ích run rẩy chỉ vào bức tranh trên tường, mắt trợn tròn: " Mắt... mắt nó vừa động! Người trong tranh vừa cử động mắt!!"

Người bình thường nghe thấy chuyện quái dị thế này, dù thật hay giả, ít nhiều cũng sẽ bị dọa. Nhưng bác sĩ lại hết sức bình tĩnh, chậm rãi quay đầu nhìn một cái rồi nói: "Không có mà."

Mắt Tiền Ích càng mở to hơn, con ngươi gần như muốn lồi ra. Không phải là ông ta đang nói dối sao?

Đôi mắt trong tranh cứ đảo qua đảo lại, anh ta không tin bác sĩ không nhìn thấy.

Anh ta chỉ vào bức tranh, kích động, gào lên: "Ông không thấy sao? Mắt nó cứ xoay chuyển liên tục!"

Bác sĩ lại liếc nhìn một cái, biểu cảm đột nhiên trở nên nghiêm túc. Ông ta gõ gõ lên mặt bàn, rồi cầm bút viết nhanh mấy dòng vào hồ sơ bệnh án: "Tôi thấy anh có dấu hiệu hoang tưởng, triệu chứng không nhẹ đâu. Từ ngày mai, anh cần phải tiếp nhận phương pháp điều trị khác."

Chân Tiền Ích mềm nhũn, ngã bệt xuống đất.

---

Trở lại phòng sinh hoạt chung, Khương Chi đảo mắt một vòng trong đám đông, tìm thấy những người bạn của mình.

Ngoại trừ Tiền Ích và Hùng Nghị Dũng, những người khác đều ở đây, ai nấy mang theo vẻ mặt như vừa thoát chết.

"Thế nào rồi, không sao chứ?" Mẫn Tuyết nhường chỗ cho Khương Chi ngồi.

"Không sao. Còn các cậu?" Khương Chi ngồi xuống giữa Mẫn Tuyết và Khuông Văn Lộ rồi hỏi.

Mọi người đều lắc đầu, nhưng vẻ mặt vẫn đầy lo lắng.

Lý Hưng Dương như đã kìm nén rất lâu, nhỏ giọng nói: "Để tôi kể cho mọi người nghe một chuyện cực kỳ quái dị. Lúc nãy trong phòng bác sĩ, tôi thấy một bức tranh, mắt của người trong tranh biết cử động!"

"Cậu cũng thấy sao?!"

"Tôi cũng vậy! Chẳng lẽ tất cả mọi người đều thấy?"

Khương Chi không ngờ là ai cũng nhìn thấy, liền do dự hỏi: "Mọi người... không ai nói ra chứ?"

Mẫn Tuyết lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt vẫn còn sợ hãi: "Sáng nay cậu đã nhắc chúng tôi không được nói nói lung tung, tôi cố nhịn lắm mới không bật ra."

Lý Hưng Dương vội vàng gật đầu: "Thủy Kiều, may là có cậu!"

Ngay cả Khuông Văn Lộ lạnh lùng cũng hiếm hoi ôm cô một cái.

Chiếc ghế đối diện bị kéo ra, Hùng Nghị Dũng im lặng ngồi phịch xuống.

Mấy vết thương mới trên mặt anh ta thu hút sự chú ý của mọi người.

Nghiêm Minh: "Lại bị đánh nữa à? Cậu không thể bớt cái tính nóng nảy đó đi sao?"

Hùng Nghị Dũng bối rối gãi cằm, lẩm bẩm: "Không kiềm chế được..."

Lý Hưng Dương lại hỏi: "Có gặp chuyện gì lạ không?"

"Có!" Hùng Nghị Dũng ngẩng mặt lên, vừa nói vừa nhăn nhó vì động vào chỗ bị thương: "Có một bức tranh, mắt của người trong đó cứ cử động liên tục. Tôi vừa định nói ra thì bị bọn họ đánh, không cho tôi cơ hội."

Mẫn Tuyết nhướng mày, vỗ vai anh ta: "Coi như cậu trong cái rủi có cái may vậy."

Khuông Văn Lộ: "Trận đòn này không uổng phí."

Đang nói chuyện thì Tiền Ích đến. Anh ta không nói một lời ngồi xuống, mặt trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn, như thể đã phải chịu cú sốc lớn.

Hỏi ra mới biết anh ta đã làm chuyện ngu ngốc. Là người duy nhất "lỡ lời", mọi người đều nhìn anh ta bằng ánh mắt đáng thương.

Mọi người ngồi nói chuyện một lát, nhìn đồng hồ mới thấy đã mười một giờ. Họ nhanh chóng đứng dậy, chia nhau đi tìm manh mối.

Khương Chi vẫn muốn tìm người đàn ông tên Chu Hải Hào hôm qua để dò hỏi thêm tin tức, nhưng tìm mãi không thấy. Có lẽ anh ta cũng bị lôi lên tầng ba để "chữa trị" rồi.

Không còn cách nào khác, cô đành phải tìm đối tượng khác.

Góc tường kia có một người phụ nữ luôn cắm cúi vẽ, khiến cô chú ý.

Từ đầu đến giờ, những sự kiện quái dị liên quan đến tranh vẽ xuất hiện với tần suất nhiều nhất, nên đầu mối này đáng để điều tra sâu hơn.

Góc tường này dường như là của riêng người phụ nữ này. Trên tường dán đầy tranh của cô ta, mỗi bức tranh đều kỳ quái, u ám, tỏa ra một khí tức lạnh lẽo.

Khương Chi nhìn một lúc lâu cũng không tìm ra manh mối, nên bèn tiến lại hỏi: "Chị, mấy bức tranh này có ý nghĩa gì không?"

Người phụ nữ ngồi khoanh chân trên sàn, tóc tai bù xù, trông như đã lâu không được chăm sóc. Cô ta cầm bút sáp màu liên tục vẽ nguệch ngoạc trên giấy trắng, hoàn toàn phớt lờ cô, như thể không hề nghe thấy.

Khương Chi đành ngồi xổm xuống, hỏi lại một lần nữa.

Bàn tay đang vẽ của người phụ nữ đột nhiên dừng lại. Khương Chi cứ tưởng cô ta chuẩn bị nói chuyện, chưa kịp vui mừng, thì thấy người phụ nữ hắt xì một tiếng.

Ngay sau đó, Khương Chi trông thấy bàn tay đang che mũi của người phụ nữ xuất hiện một vệt chất lỏng xanh lục, sền sệt như thạch hoặc keo dán.

...Eww!

Khương Chi bịt miệng theo phản xạ, suýt nôn.

Lần đầu tiên trong đời cô mới thấy thứ nước mũi xanh biếc và trong veo đến thế.

Người phụ nữ rõ ràng cũng giật mình. Nhìn chằm chằm vào thứ chất nhầy màu xanh kia, sắc mặt cô ta biến đổi, ánh mắt vốn bình tĩnh bỗng nhuốm đầy hoảng sợ, bất an.

Khương Chi tưởng cô ta sợ mình mắc bệnh lạ, ai ngờ đối phương bất ngờ hành động nhanh như chớp, lau chất nhầy đó vào lớp vải bên trong quần. Xong xuôi, cô ta còn cẩn thận nhìn xung quanh.

...Xem ra mạch suy nghĩ của bệnh nhân tâm thần quả nhiên khác với người bình thường.

Không thể dùng tư duy của người bình thường để hiểu suy nghĩ của họ.

Khương Chi đang suy nghĩ như vậy, chợt nghe thấy tiếng bước chân đi về phía mình.

Một y tá bước đến, ánh mắt nghi ngờ lướt qua lại giữa Khương Chi và người phụ nữ, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ.

Y tá không nói một lời, lập tức túm lấy tay người phụ nữ kia, lật ngửa lòng bàn tay ra xem, không tìm thấy gì, lại lật quần áo bệnh nhân của cô ta lên. Kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, thậm chí còn hít hít mũi như chó săn đánh hơi, cuối cùng vẫn không tìm thấy gì.

Y tá đứng dậy, có vẻ không cam tâm, cô ta nhìn chằm chằm hai người họ một lúc lâu mới chịu rời đi.

Khương Chi bị ánh mắt của nữ y tá làm cho sợ hãi, không dám cử động. Mãi đến khi cô ta đi khuất, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Cái bệnh viện tâm thần này... từ trên xuống dưới chẳng mấy ai bình thường cả!

"Chị, cái thứ chấy nhầy màu xanh đó rốt cuộc là gì vậy?"

Cô hỏi.

Bình Luận (0)
Comment