Cho đến khi thời gian nghỉ ngơi kết thúc, người phụ nữ vẽ tranh vẫn không đưa ra bất kỳ câu trả lời nào.
Đồ ăn trong nhà ăn vẫn khó nuốt như mọi khi, mọi người ngồi quây quần bên nhau để chia sẻ những manh mối đã tìm thấy.
Nhưng theo Khương Chi, toàn là thông tin vô dụng.
Đồ ăn đã đủ khó nuốt rồi, để không làm ảnh hưởng đến khẩu vị của những người khác, Khương Chi đã không kể chuyện về thứ nước mũi màu xanh lá kia.
Sau bữa trưa, Khương Chi và mấy người định tranh thủ giờ nghỉ trưa để lên tầng trên thăm dò, nhưng lại bị thông báo rằng giờ nghỉ trưa là bắt buộc. Trong thời gian này, mỗi bệnh nhân phải ở trong phòng riêng, tuyệt đối không được ra ngoài.
Khương Chi trở về phòng, không có việc gì làm, chỉ đành nằm xuống, nhắm mắt định chợp mắt một lát.
Cô nhắm mắt lại, khi thị giác không còn hoạt động, khứu giác của cô dần trở nên nhạy bén hơn.
Giữ nguyên trạng thái nhắm mắt, Khương Chi hít hít mũi, ngửi thấy một mùi hương rất đặc biệt, không khó chịu nhưng hơi kỳ lạ, có chút quen thuộc, dường như đã ngửi thấy ở đâu đó, nhưng cô lại không thể nhớ ra.
Khương Chi chống tay ngồi dậy, lần theo mùi hương đó, từ từ tìm đến nguồn gốc.
Cô nằm sấp trên giường, di chuyển từng chút một, mùi hương dần trở nên nồng hơn... Khương Chi đột nhiên dừng lại, mở bừng mắt, nhìn chằm chằm vào tấm nệm dưới lưng.
Chính là ở đây!
Cô lột ga giường ra, để lộ tấm nệm bông bên trong. Mặt ngoài trừ vài vết mốc thì không có gì bất thường.
Khương Chi lật mặt đệm lại, một màu sắc quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt.
Chất nhầy màu xanh!!!
Cô đã bảo sao mùi này lại quen thuộc đến vậy. Hóa ra là đã ngửi thấy nó cách đây không lâu, nó có mùi giống hệt thứ nước mũi màu xanh lá cây của người phụ nữ vẽ tranh đó!
Nhìn vệt xanh lớn bám trên đệm bông, cảnh tượng người phụ nữ lén lút lau nước mũi vào quần lại hiện lên trong đầu cô. Chủ nhân trước của căn phòng này, chắc hẳn cũng đã lau nước mũi vào nệm.
Khương Chi càng nghĩ càng thấy ghê tởm.
Thực ra, thứ chất nhầy màu xanh đó không phải có mùi khó chịu hay đặc biệt, hơi giống mùi lưu huỳnh nhàn nhạt, dễ bị người ta bỏ qua. Nếu sáng nay người phụ nữ kia không hắt hơi ngay trước mặt, cô chắc chẳng bao giờ để ý trong phòng mình lại có mùi đó.
Nhưng suy cho cùng, cô cũng là người từng trải qua đủ chuyện kinh khủng. Khương Chi đặt tấm nệm về chỗ cũ, trải ga giường lại, rồi nằm xuống.
Sáng nay, Tiền Ích muốn đổi sang chăn dày hơn còn không được, huống hồ cô mà nhờ y tá đổi đệm thì càng không thể.
Giờ nghỉ trưa cuối cùng cũng kết thúc.
Vừa đến phòng sinh hoạt chung, Khương Chi đã lập tức kể chuyện về thứ nước mũi màu xanh cho những người khác.
Mặt Mẫn Tuyết nhăn lại như ăn phải mướp đắng: "Trời ơi, ghê quá đi mất!"
Lý Hưng Dương lo lắng nói: "Không phải là bệnh truyền nhiễm gì đó chứ?"
Hùng Nghị Dũng nắm chặt tay: "Cái nơi quỷ quái này tôi thật sự không thể ở thêm một ngày nào nữa!"
Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước thứ chất nhầy màu xanh ghê tởm này, chỉ có Tiền Ích cúi gằm mặt, thất thần, không nói lời nào.
Mặc dù theo lịch trình, thời gian này bệnh nhân chỉ được ở trong đại sảnh, đến bốn giờ rưỡi mới được ra sân cỏ, nhưng Khương Chi để ý thấy, hầu hết bệnh nhân đều ra sân cỏ, mà đám y tá cũng không có ý ngăn cản.
Nói cách khác, việc ra sân cỏ lúc này là hành vi được y tá ngầm cho phép.
Khương Chi và nhóm bạn của mình cũng rời khỏi sảnh lớn.
Một lần nữa đứng dưới ánh mặt trời, ai nấy đều có cảm giác như sống lại. Rõ ràng mới chỉ ở bệnh viện tâm thần này một ngày, vậy mà cảm giác lại dài lê thê như đã sống ở đây cả năm.
Hôm nay trời rất đẹp, không một gợn mây. Xa xa là một khu rừng xanh mướt. Tiếc là cô chỉ có thể đứng sau hàng rào sắt mà ngắm nhìn.
Khương Chi đứng trước hàng rào sắt, mắt dán vào cảnh sắc bên ngoài, bỗng cảm thấy có ai đó vỗ nhẹ vào lưng.
Khương Chi quay đầu lại, hóa ra là nữ y tá "một mắt" mà cô gặp sáng nay.
Miếng che mắt đen giờ căng phồng, thứ bên dưới dường như to gấp đôi lúc sáng. Làn da cô ta trắng bệch không chút máu, đứng dưới ánh mặt trời, trông như ma cà rồng đã chết cả trăm năm.
"Viện trưởng gọi cô lên tầng năm."
Viện trưởng?
Khương Chi sững sờ. Viện trưởng tìm cô làm gì?
Mang theo đầy bụng nghi vấn, cô theo chân y tá đi lên tầng năm.
Môi trường ở tầng năm khác biệt rõ rệt so với các tầng khác. Hành lang không chỉ được trải một tấm thảm dài, không có mùi hôi, mà ngay cả đèn treo tường ở hai bên cũng rất trang nhã.
Cách một mét lại có một cái đèn tường, tuy vị trí khá dày đặc nhưng ánh sáng không quá chói mắt.
Khương Chi đi dọc hành lang, bất ngờ phát hiện mỗi chiếc đèn lại có chút khác biệt. Quan sát kỹ, cô nhận ra các đường chỉ khâu trên chụp đèn màu vàng đều không giống nhau, chứng tỏ tất cả đều được làm thủ công.
Đang nhìn, cô bỗng thấy một chiếc đèn có hoa văn trông rất quen, dường như đã từng thấy ở đâu đó. Nhưng vì y tá đang đi trước dẫn đường, cô không tiện dừng lại, chỉ thoáng nghi hoặc rồi tiếp tục bước đi.
Bất chợt, một chiếc đèn khác thu hút ánh nhìn của cô.
Chụp đèn này không phẳng mịn như những cái còn lại, có một nếp gấp rất rõ ràng.
Đồng tử Khương Chi co lại. Cô nhận ra thứ này là gì...
Đây là da ở khuỷu tay!
Thảo nào hoa văn kia lại quen thuộc đến vậy, hóa ra là rốn!
Những chiếc đèn này... đều được làm từ da người!
Khương Chi kinh hãi, ngay lập tức cảm thấy khó thở.
Trước đó cô còn nói tầng năm không có mùi lạ, bây giờ bị bao quanh bởi những chiếc đèn lồng da người ghê rợn này, cô chỉ cảm thấy trong không khí đầy rẫy mùi hôi thối của xác chết.
Cô sợ chỉ cần hít thêm vài hơi nữa là sẽ trúng độc tử thi!
May mắn là trước khi cô chết ngạt, hai người cuối cùng cũng đi đến cuối hành lang - văn phòng của viện trưởng.
Y tá không vào ngay, mà gõ cửa bốn tiếng đều đặn.
Khương Chi vẫn nín thở, thầm ghi nhớ.
Bước vào phòng, cô lập tức bị một bức tranh chân dung khổng lồ làm cho choáng ngợp. Điều khiến cô kinh ngạc không phải là kích thước bức tranh gần như phủ kín cả bức tường, mà là... người trong tranh chính là gã béo mà cô thấy ở nhà ăn buổi sáng.
Người đàn ông vốn đã béo đến mức bất thường, nay được phóng đại lên hàng chục lần trong tranh, không chỉ phơi bày những chi tiết xấu xí, đáng sợ trên cơ thể mà còn toát ra một loại áp lực ngột ngạt, khiến người ta bất giác nảy sinh cảm giác hoảng loạn, muốn chạy trốn ngay lập tức.
Khương Chi chỉ nhìn vài giây đã thấy choáng váng, vội vàng quay mặt đi.
Trong đầu cô đồng thời dấy lên hàng loạt nghi vấn.
Gã béo này rốt cuộc là ai? Tại sao trong văn phòng lại treo tranh chân dung hắn?
"Cô Lâm, mời ngồi."
Ngồi dưới bức chân dung chính là viện trưởng. Ông ta đeo kính, gương mặt ôn hòa, toát lên vẻ thư sinh, nhìn qua chắc chưa quá ba mươi tuổi.
Viện trưởng của bệnh viện lại trẻ đến vậy?
Cô vốn nghĩ sẽ gặp một gã trung niên hói đầu, đeo cặp kính dày như đít chai. Nhưng không, người trước mặt lại trẻ trung đến bất ngờ, dù toàn thân ông ta vẫn tỏa ra một cảm giác... không đáng tin chút nào.
Mà ở cái thế giới này, không bình thường mới là bình thường.
Khương Chi ngồi xuống đối diện với viện trưởng, cố gắng giữ ánh mắt tập trung, nhưng khó tránh khỏi việc nhìn sang bức tranh kia. Chỉ cái liếc mắt cũng đủ khiến lưng cô căng cứng. Cô không biết viện trưởng ngày nào cũng ngồi dưới bức tranh xấu xí này thì cảm thấy thế nào.
"Không cần căng thẳng." Viện trưởng nhìn thấu sự bất an của cô, mỉm cười nhẹ nhàng: "Cứ coi buổi nói chuyện này như bạn bè ngồi tâm sự thôi."
Bên ngoài toàn là đèn lồng da người, bên trong lại có bức chân dung người khổng lồ kỳ dị. Không căng thẳng mới là lạ.
Khương Chi chỉ cười, không đáp lời.
"Cô Lâm có hiểu biết gì về hội họa không?"
Cô hơi sững lại. Trong đầu cô đã chuẩn bị sẵn tâm lý đối phó những câu hỏi về bệnh tâm thần, thậm chí đề phòng ông ta cố tình gài bẫy khiến cô nói hớ. Không ngờ, ông ta lại hỏi về hội họa.
Khương Chi ngừng lại một lát rồi trả lời là không.
"Không có cũng không sao." Viện trưởng cười khẽ, hai tay đan lại đặt trên bàn, ngón tay thon dài, các đốt xương rõ ràng cân đối.
"Thật ra..." Ánh mắt ông ta bỗng ánh lên chút ngượng ngùng, hơi cúi đầu, dừng một nhịp rồi nói tiếp: "Thực ra mời cô đến đây... là muốn nhờ cô làm mẫu. Tôi muốn vẽ một bức chân dung của cô."
Bề ngoài nói rất lịch sự và khách sáo, thậm chí còn dùng từ "mời", nhưng Khương Chi không nghĩ cô có cơ hội từ chối.
Cô bình tĩnh nhìn đối phương, không biết phải trả lời thế nào thì cánh cửa phía sau bị đẩy ra. Nữ y tá một mắt quay lại, tay bưng một cái khay, trên đó có một ấm trà nóng và hai tách trà.
Chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cô lại nghe viện trưởng nói: "Đây là trà hoa do chính các bệnh nhân của bệnh viện chúng tôi hái, rất thơm."
"...Bây giờ tôi chưa khát." Khương Chi nào dám uống, quỷ mới biết bên trong có độc hay không.
"Cô chắc là không muốn thử một chút sao?" Giọng điệu của ông ta đột ngột thay đổi, âm cuối kéo dài, the thé như tiếng mèo bị giẫm phải đuôi, mang theo cảm giác quái dị khó tả.
Khóe miệng viện trưởng từ từ nhếch lên, cong mãi, cong mãi... gần như muốn rách đến tận mang tai.
Có vẻ như chén trà này không uống không được rồi.
Một tay Khương Chi siết chặt vạt áo dưới bàn, tay kia cầm lấy tách trà còn đang bốc khói.
Nước trà rất nóng, Khương Chi không dám nhìn khuôn mặt vặn vẹo biến dạng của viện trưởng, hơi cúi đầu, nhấp một ngụm nhỏ.
Thực ra đây chỉ là một động tác giả, cô cố gắng lừa ông ta.
Vừa định đặt tách trà xuống...
"Sai rồi!!!"
Viện trưởng đột nhiên gầm lên một tiếng. Giọng nói sắc nhọn, chói tai, như hàng chục móng tay cùng lúc cào vào bảng đen, suýt nữa làm thủng màng nhĩ.
Ôi mẹ ơi! Tốc độ thay đổi sắc mặt quá nhanh, Khương Chi giật mình run rẩy, tách trà trong tay suýt rơi xuống đất.
"Phải uống hết!!!" Viện trưởng quát lớn, vẻ ôn hòa ban nãy biến mất không còn dấu vết, thay vào đó là vẻ hung tợn đến rợn người.
Khương Chi vừa bối rối vừa sợ hãi. Nước trà nóng như vậy, uống một hơi hết sạch, cổ họng chắc chắn sẽ bị bỏng rộp.
Nhưng Khương Chi không dám trái lời. Cái miệng đang ngoác to kia, hai hàm răng vốn đều tăm tắp giờ đã biến thành răng cưa, vừa nhọn vừa sắc, phát ra ánh sáng lạnh lẽo.
Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán, cô biết lần này không thể tránh được nữa, đành cầm tách trà chậm rãi đưa lên miệng.
Viện trưởng lúc này mới hài lòng gật đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào tách trà trong tay Khương Chi, thúc giục: "Uống hết đi!"
Khương Chi nghiến răng, ngẩng đầu uống cạn.
Nước trà nóng bỏng chảy dọc cổ họng xuống dạ dày, bỏng rát như có lửa đốt. Cảm giác đau đớn lập tức lan tỏa khắp lục phủ ngũ tạng. Khương Chi ôm ngực cúi người, cố gắng giảm bớt cơn đau. Cô cắn chặt môi, cố gắng không bật ra tiếng.
Trong trà chắc chắn có thêm thứ gì đó!
Thời gian dường như trở nên rất dài, cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, tóc mái trước trán đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Khương Chi ngồi thẳng dậy, thấy viện trưởng đã trở lại bình thường, nở nụ cười ôn hòa: "Nào, uống thêm một ly nữa."
Lại nữa?!
"...Không cần đâu." Khương Chi theo bản năng từ chối.
Gần như ngay lập tức, miệng viện trưởng lại nứt toạc ra thành hai nửa, để lộ hàng răng nhọn chi chít.
Ông ta giận dữ đập mạnh xuống bàn. Lực mạnh đến nỗi ấm trà và tách trà "leng keng" rung lên, nảy lên cao.
Nữ y tá một mắt bên cạnh nhanh tay, giữ chặt lấy ấm trà. Còn tách trà vừa được rót đã bị bật văng ra ngoài, nước trà đổ lênh láng trên bàn.
Sau đó, Khương Chi nghe thấy viện trưởng hét lớn vào mặt cô: "Tôi ghét số lẻ nhất, phải uống!"
Nói xong, viện trưởng cầm lấy tách trà đã vơi đi một nửa đưa cho cô.
Khuôn mặt ma quái cực kỳ đáng sợ của viện trưởng, kết hợp với thái độ nắng mưa thất thường của ông ta, thực sự khiến người ta rợn tóc gáy.
Khương Chi nhận lấy tách trà, nhìn qua. Cũng may nhờ viện trưởng quậy phá một trận, nước trà trong tách đã nguội đi nhiều.
Dưới cái nhìn chết chóc của viện trưởng, Khương Chi lại uống cạn.
Không còn cảm giác bỏng rát như ly đầu tiên, nhưng... ngay khi nước trà vừa chạm vào khoang miệng, , mùi vị đã biến đổi một cách quái dị...