Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 94

Nữ y tá một mắt đi tới trước một chiếc thùng kim loại, cúi người, đầu hơi nghiêng về phía trước. Cô ta thong thả tháo miếng bịt mắt bằng da màu đen ra, ngay lập tức một đám sinh vật kinh dị tuôn ra như thác đổ.

Khương Chi tập trung nhìn, kinh hãi bịt miệng lại.

Là côn trùng!

Thứ rơi ra từ hốc mắt của cô ta lại là côn trùng, những con sâu béo múp, đủ màu sắc, không ngừng ngọ nguậy!

...Một phút trôi qua, những con sâu kinh tởm đó vẫn không ngừng rơi xuống từ hốc mắt của cô ta.

Trời ơi, trong cơ thể cô ta rốt cuộc có bao nhiêu côn trùng?!

Cuối cùng, khi những con sâu đã lấp đầy toàn bộ chiếc hộp, nữ y tá một mắt mới đeo lại miếng bịt mắt, ôm cái thùng nặng trịch đi đến một cái máy đối diện.

Tấm bình phong che khuất tầm nhìn của Khương Chi, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng máy móc hoạt động ồn ào, kèm theo mùi hôi khó tả bay ra.

Khương Chi đứng nép sau kệ, không dám cử động. Mười phút sau, tiếng ồn dừng lại, cô nghe thấy nữ y tá một mắt dường như "ào ào" đổ ra một đống thứ từ trong máy.

Trong lúc cô đang băn khoăn, nữ y tá một mắt bước ra từ phía sau tấm bình phong, trên tay ôm một cái chậu lớn trong suốt.

Trong chậu chứa đầy những viên... thuốc đủ màu sắc.

Côn trùng... máy móc... thuốc viên...

Khương Chi đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, toàn thân run rẩy, dạ dày co thắt dữ dội mấy cái, suýt nữa thì nôn ra.

Những viên thuốc mà họ thường uống, hóa ra được làm từ sâu bọ!

Hơn nữa còn là sâu bọ từ cơ thể của y tá kia!

Mặc dù mỗi lần cô đều không nuốt thuốc, nhưng cũng đã ngậm trong miệng rồi.

Càng nghĩ càng thấy kinh tởm, may mắn là hôm nay cô chưa ăn gì, nếu không chắc đã nôn ngay tại chỗ.

Chờ nữ y tá một mắt rời đi, Khương Chi cũng vội vàng rút lui.

Cô lén lút vào phòng bên cạnh, bị một chiếc giường khổng lồ ở giữa phòng làm cho giật mình.

Chiếc giường này ít nhất có thể ngủ được năm người.

Chưa kịp làm gì, phía sau cô đã vang lên tiếng mở cửa.

Trời ơi!

Khương Chi hoảng loạn chui vào tủ quần áo sát tường.

Vừa đóng cửa tủ lại, bên ngoài đã vang lên tiếng bánh xe lăn, có vài người đang đẩy một thứ gì đó vào.

"Cẩn thận đấy, cậu giữ lấy chân anh ta, tôi giữ tay, cùng nhau khiêng lên."

Qua khe cửa tủ, Khương Chi nghe thấy tiếng họ gắng sức lắm mới khuân được vật nặng lên chiếc giường khổng lồ đó.

"Chúng tôi sẽ đợi ở ngoài, khi nào xong việc thì gọi bọn tôi."

"Ừ."

Nói xong, vài người rời khỏi phòng.

Khương Chi thận trọng mở hé một khe nhỏ, thấy em trai viện trưởng đang nằm ngửa trên giường. Rèm cửa trong phòng đã được kéo xuống, ánh sáng mờ ảo khiến không khí trở nên u ám và đáng sợ.

Họ định làm gì?

Qua khe hẹp, cô cố gắng quan sát tình hình bên ngoài.

Ngoài em trai của viện trưởng, trong phòng chỉ còn một nữ y tá, cô ta đang quay lưng lại để chuẩn bị thứ gì đó.

Chẳng mấy chốc, y tá hoàn tất công việc, quay lại nhìn.

Chính là y tá một mắt kia!

Khương Chi thấy cô ta cầm ống tiêm khổng lồ trên tay, to bằng cánh tay của người đàn ông trưởng thành.

Cô bất giác rùng mình, tiêm mũi này xuống không đau chết à?

Y tá thao tác thành thạo, nhọn kim chọc vào một cái lọ, hút chất lỏng trong đó. Dung dịch đặc quánh, quá trình rút chất lỏng rất chậm.

Khương Chi nhìn chất lỏng màu xanh lá cây, từng chút một lấp đầy ống tiêm.

Cô trợn tròn mắt không thể tin được, đây chẳng phải là dịch mũi xanh của những bệnh nhân kia sao?!

Khương Chi cau mày.

Nữ y tá cầm kim tiêm, cắm mạnh vào bụng của em trai viện trưởng, ngón tay từ từ ấn xuống, từng chút một tiêm thứ chất nhầy màu xanh từ trong ống tiêm vào cơ thể hắn.

Em trai viện trưởng như một quả bóng bay, dần dần phình to ra với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Trong phòng rất yên tĩnh, Khương Chi thậm chí có thể nghe thấy tiếng da thịt căng ra từng chút một.

Cơ thể của người đàn ông trên giường vẫn không ngừng to ra, da thịt toàn thân cũng căng lên, trở nên ngày càng mỏng.

Trước đây Khương Chi đã cảm thấy em trai của viện trưởng rất kỳ lạ, bây giờ cô cuối cùng cũng biết nguyên nhân rồi.

Toàn thân hắn ta mềm nhũn, như thể dưới da chẳng hề có chút cơ bắp nào, giống như một quả bóng bay chứa đầy chất lỏng.

Hắn ta căn bản là một cái thùng chứa "dịch mũi xanh" di động.

Làn da trên cơ thể người đàn ông gần như đã căng đến cực hạn, trong ánh đèn mờ ảo, cô còn thấy được ánh phản quang trên da hắn.

Đúng là khiến cô hiểu thế nào là "một chạm sẽ vỡ".

Nếu cứ tiếp tục tiêm như vậy, hắn ta sẽ không nổ tung chứ?

Khương Chi cảm thấy vô cùng ghê tởm, cô lặng lẽ đóng cửa tủ lại, chỉ mong bên ngoài nhanh chóng kết thúc để cô có thể rời khỏi đây.

Thời gian trôi từng giây từng phút, giữa không khí quái dị, Khương Chi kiên nhẫn chờ đợi đến khi mọi chuyện kết thúc.

Khi em trai của viện trưởng được khiêng ra ngoài, cô nghe thấy tiếng "đoàng đoàng", trong đầu tự động hiện lên hình ảnh một khối thạch xanh lá cây đang rung rinh.

Ọe—

Tiếng đóng cửa bên ngoài vang lên, Khương Chi vội vàng đẩy cửa tủ ra ngoài.

Cô thực sự không muốn ở lại căn phòng này thêm một giây nào nữa.

Chân vừa bước ra khỏi cửa, phía sau lập tức vang lên tiếng hét lớn.

"Ai đó? Đứng lại!"

Bị phát hiện rồi!!

Khương Chi tất nhiên sẽ không nghe lời, vội vã chạy thục mạng.

"Đứng lại! Đừng chạy!!"

Khương Chi chạy nhanh vào căn phòng mà cô đã rời đi trước đó, khóa cửa từ bên trong với tốc độ nhanh nhất, nhảy vào lỗ hổng, rồi kéo tấm ván trở lại vị trí cũ. Tất cả diễn ra liền mạch, không để lại dấu vết.

Vừa đặt tấm ván sàn về chỗ cũ, phía trên đầu cô đã vang lên tiếng phá cửa xông vào. Sau đó là một loạt tiếng bước chân đi khắp phòng, chắc là đang tìm cô.

Khương Chi nhìn chằm chằm vào trần nhà, lắng nghe mọi động tĩnh bên trên, không dám thở mạnh, tim cô đập thình thịch như muốn nhảy khỏi cổ họng.

Họ tìm kiếm khắp phòng nhưng mãi chẳng thấy ai, cuối cùng cũng bỏ đi.

Trong lúc hoảng sợ tột độ, cộng thêm việc chạy trối chết, ngay khi thần kinh căng thẳng vừa được thả lỏng, cô liền kiệt sức ngồi bệt xuống sàn.

Suýt nữa thì toi!

Chỉ chút nữa là bị bắt rồi.

Sau sự việc này, bên trên đã tăng cường tuần tra. Khương Chi nghe thấy thỉnh thoảng có người bước vào phòng kiểm tra.

Muốn lại chui qua cái lỗ kia thoát ra ngoài, chắc chắn không còn dễ dàng nữa.

Trong phòng trị liệu tầng ba, Tiền Ích thầm mừng vì hôm qua anh ta đã không trốn cùng bọn họ, nếu không bây giờ cũng bị nhốt lại, chẳng biết có bị phạt gì không.

Bác sĩ lật xem hồ sơ bệnh án của anh ta, cau mày: "Có vẻ mấy ngày điều trị vừa rồi không đạt hiệu quả mấy."

Lời nói này khiến Tiền Ích giật mình, vui mừng chưa được một phút đã bị dập tắt bởi nỗi sợ hãi.

"...Thế, thế thì phải làm sao?" Tiền Ích run rẩy hỏi.

Bác sĩ nhướn mắt, nhìn chằm chằm anh ta rồi đột nhiên hỏi: "Có một cách có thể chữa khỏi hoàn toàn cho anh, anh có muốn thử không?"

Tiền Ích mím môi, không dám trả lời.

Nhìn thấy vẻ lo lắng trong mắt anh ta, bác sĩ tiếp tục gợi ý: "Chỉ có một cơ hội này thôi, bỏ lỡ sẽ không còn nữa."

Nghe nói chỉ có một cơ hội, Tiền Ích vẫn không khỏi động lòng.

"Thế nào?" Bác sĩ giục.

Tiền Ích nhắm chặt mắt, hít một hơi thật sâu như quyết tâm rồi hỏi: "...Tôi phải làm gì?"

Bác sĩ nở một nụ cười khó lường: "Trước tiên hãy uống hết chỗ thuốc này đã."

Uống thuốc à, đơn giản thôi. Tiền Ích không nghĩ nhiều, cầm lấy cốc nhựa, đổ vào miệng. Những viên thuốc đủ màu sắc trôi xuống bụng.

"Tốt lắm." Bác sĩ gật đầu hài lòng, lấy ra một cây bút sáp màu: "Đây là phương pháp điều trị mới, rất linh hoạt. Anh hãy tìm ra chỗ nào trên cơ thể không vừa ý, lát nữa dùng cây bút này đánh dấu lên đó."

Mặc dù nghe có vẻ không đáng tin cậy, nhưng Tiền Ích vẫn cầm lấy cây bút sáp, hỏi với vẻ ngờ vực: "Tôi phải đánh dấu như thế nào?"

Bác sĩ: "Anh cứ vẽ 'X' là được."

Tiền Ích vẫn còn băn khoăn với cách chữa trị kỳ lạ này: "Thế sau khi vẽ xong thì sao?"

Nụ cười trên mặt bác sĩ càng sâu hơn: "Cứ chờ là được."

Tiền Ích còn muốn hỏi thêm, nhưng không dám, sợ hỏi nhiều sẽ làm đối phương bực mình, đành nuốt hết thắc mắc vào bụng, được y tá dẫn sang phòng bên cạnh.

Sau khi y tá rời đi, Tiền Ích một mình đứng trong phòng, nhìn bút sáp màu trong tay, vẻ mặt hoang mang.

Cái này, thật sự có tác dụng sao?

Thôi, dù sao nếu không có tác dụng thì buổi tối tắm kỹ hơn một chút là được, vẽ thì vẽ vậy.

Cầm bút sáp lên, anh ta lại lần nữa rơi vào thế khó xử.

Thật lòng mà nói, anh ta cũng khá hài lòng với cơ thể mình, nên chẳng biết phải đánh dấu ở đâu cho hợp lý.

Tiền Ích bực mình gãi gãi đầu, rồi quyết định phải chọn chỗ nào đó, vậy thì lấy bụng đi.

Từ khi vào đây, anh ta chưa từng tập luyện gì, mỡ bụng chắc cũng nhiều hơn chút.

Tiền Ích vén áo lên, để lộ bụng, dùng bút sáp vẽ một chữ "X" nhỏ lên đó.

Vẽ xong, anh ta lại thấy chữ "X" quá nhỏ, sợ bác sĩ bảo anh ta làm cho có lệ, liền vẽ một mạch hơn chục chữ "X" nữa, cuối cùng còn bạo dạn vẽ một dấu “X” thật to.

Vẽ xong, anh ta mới yên tâm ngồi xuống ghế, lòng vừa hồi hộp vừa háo hức chờ đợi.

Một lát sau, cửa từ bên ngoài mở ra. Y tá đứng ở cửa, liếc nhìn anh rồi nói: “Hết giờ rồi, ra ngoài đi.”

Tiền Ích mừng thầm, chuyện lại đơn giản thế này sao? Anh ta nôn nóng muốn bác sĩ mau kiểm tra kết quả điều trị, biết đâu hôm nay anh ta đã có thể rời khỏi bệnh viện này rồi.

Bước chân nhẹ nhàng, cả người anh ta đắm chìm trong niềm vui sắp được rời đi, không hề nhận ra nụ cười kỳ lạ trên mặt những người khác trong phòng.

Bác sĩ hỏi: "Vẽ xong chưa?"

Tiền Ích vội vàng gật đầu: "Vẽ xong rồi!"

Anh ta vén áo lên: "Bác sĩ xem, tôi đã làm theo lời anh hướng dẫn, vẽ 'X' vào những chỗ trên cơ thể mà tôi không hài lòng."

Anh ta như cậu học sinh nhỏ vui vẻ, đang đợi lời khen ngợi của giáo viên.

Khóe miệng bác sĩ từ từ cong lên nụ cười quỷ dị, hỏi lại một câu: "Thật sự đã vẽ xong rồi sao?"

"Vẽ xong rồi mà..." Tiền Ích nhìn xuống, mắt trợn tròn.

Cái, cái gì thế này? Cây bút sáp trong tay anh ta sao lại biến thành một con dao?

Mũi dao lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trên lưỡi dao dính đầy máu tươi, chảy xuống theo con dao, dính vào tay anh ta.

Lòng bàn tay bỗng nhiên cảm thấy nhớp nháp.

Tiền Ích hoảng sợ, vết máu trên mu bàn tay anh ta đã khô lại. Nhưng máu này, rốt cuộc từ đâu mà ra?

Anh ta hét lên một tiếng, vứt con dao đi.

Nhìn xuống bụng, đầu óc anh ta như bị sét đánh, mặt trắng bệch.

Trên bụng anh ta gần như không còn mảng da thịt nào là nguyên vẹn. Những vết thương gớm ghiếc, khủng khiếp như bị một vật sắc nhọn nào đó rạch đi rạch lại hơn chục lần. Da thịt bị xé rách, máu vẫn không ngừng nhỏ xuống.

Một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi anh ta.

Tiền Ích run rẩy cất giọng: "Tôi, tôi đã làm gì?"

"Ha ha ha ha..." Bên tai vang lên tiếng cười nhạo chói tai, không chỉ một người cười.

Anh ta cứng đờ quay đầu lại, nhìn thấy vết máu loang lổ kéo dài vào cả phòng bên cạnh.

Hành động này như đã cạn kiệt hết sức lực cuối cùng của anh ta. Tiền Ích tuyệt vọng nhìn vũng máu đỏ đó, cuối cùng từ từ ngã ngửa ra sau.

"Lại ít đi một người."

"Lần tới, chọn ai đây?"

Bình Luận (0)
Comment