Ta Dựa Vào Chuyện Kỳ Quái Để Sống Sót

Chương 95

Trời tối hẳn, Khương Chi, Mẫn Tuyết và Lý Hưng Dương mới được thả ra.

Ba người đã bị nhốt cả ngày không ăn gì, bụng đã đói meo. Mẫn Tuyết vừa nhìn thấy họ, không nhịn được "oà" lên khóc.

"Tôi cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại mọi người nữa!"

Lý Hưng Dương cũng khóc theo: "Tôi cũng vậy!"

Khương Chi đẩy hai người đang ôm nhau khóc: "Đừng khóc nữa, chúng ta đi lên trước đã."

Nhà ăn tối đen như mực, giờ ăn đã qua từ lâu. Khương Chi cố ý vòng qua sảnh, đi xem bức chân dung kia.

Lần này, cô thấy bên trái Hùng Nghị Dũng lại có thêm một người.

Là Tiền Ích.

Không ngờ nhanh như vậy, lại có người chết.

"Đây là Tiền Ích sao?!" Mẫn Tuyết bịt miệng, không thể tin nổi: "Sao anh ta cũng... cũng lên đó rồi?"

Lý Hưng Dương kinh ngạc: "...Lẽ nào, tốc độ chết chóc đã tăng lên rồi sao? Có lẽ việc chúng ta bị nhốt một ngày, cũng không phải là chuyện xấu..."

Trở lại phòng sinh hoạt chung, họ gặp Khuông Văn Lộ và Nghiêm Minh. Mặc dù chỉ mới xa nhau một ngày, nhưng lại giống như đã trải qua sinh ly tử biệt.

Ở góc đối diện, người phụ nữ đã ngất xỉu ở phòng trị liệu tầng ba lần trước cuối cùng cũng xuất hiện. Khương Chi cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô ta nữa.

Kể từ khi biết mục đích của bệnh viện trong việc thu thập dịch mũi xanh, Khương Chi đã đoán rằng người phụ nữ này chắc chắn biết điều gì đó, nếu không lần trước cô ta sẽ không lén lút giấu đi nước mũi xanh không cho y tá phát hiện.

Người phụ nữ vẫn như trước, một mình ngồi quay lưng vào góc vẽ tranh. Chỉ là hai cánh tay cô ta quấn băng gạc, động tác vẽ tranh có chút cứng nhắc.

Khương Chi định đi tới, nhưng đột nhiên bị một người chặn lại.

"Xì xì xì xì..."

Là người đàn ông thích bắt chước zombie mà họ đã gặp vào ngày đầu tiên. Lúc thì hắn nhảy breakdance, lúc lại bắt chước zombie đi bộ.

Bệnh của hắn là gì nhỉ?

Khương Chi nghĩ một lát, ồ, là chứng mất ngủ. Chu Hải Hào đã nói với cô, dùng liệu pháp sốc điện để điều trị.

Cũng là một người đáng thương, bị hành hạ thành ra như vậy.

"Làm ơn cho tôi đi qua một chút, cảm ơn." Khương Chi nói.

Nghe thấy giọng nói của cô, người phụ nữ đang vẽ tranh dừng lại, quay đầu nhìn cô.

"Tỉnh táo chút, để cô ấy qua đây." Giọng người phụ nữ không cao, trên mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Người đàn ông ngoan ngoãn ngừng nhảy, nghiêng người để Khương Chi đi qua.

Khương Chi vừa đi vừa lén đánh giá người phụ nữ, không ngờ ý thức của cô ta lại khá tỉnh táo.

Người phụ nữ không để ý đến Khương Chi, tiếp tục hoàn thành bức tranh còn dang dở.

Từ giờ đến lúc đi ngủ còn rất lâu, Khương Chi không làm phiền cô ta, đợi cô ta vẽ xong rồi hỏi cũng không muộn.

Không ngờ người đàn ông vừa đóng giả zombie lại ngồi phịch xuống bên cạnh cô.

"Cô tìm đúng người rồi."

"Gì cơ?" Người đàn ông vừa rồi còn có vẻ thần trí không tỉnh táo đột nhiên nói chuyện, Khương Chi sững sờ, không hiểu ý hắn là gì.

“Cô muốn trốn thoát đúng không?" Người đàn ông nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường, nói với cô: "Cô ấy là người hiểu rõ nơi này nhất, tiếc là lúc tôi chạy trốn, vẫn chưa biết cô ấy."

Chẳng lẽ hắn ta đã khôi phục trạng thái bình thường?

À đúng rồi, Chu Hải Hào từng nói hắn ta thỉnh thoảng sẽ tỉnh táo trở lại.

"Khoan đã, anh cũng từng bỏ trốn sao?" Khương Chi hỏi.

"Phải, nhưng không thành công." Người đàn ông gật đầu nặng nề.

"Anh có thể kể lại tình hình lúc đó được không?" Cuối cùng cũng sắp tiếp cận được sự thật, Khương Chi trở nên căng thẳng.

"Tôi bị chứng mất ngủ." Vẻ mặt người đàn ông có chút ảm đạm: "Lúc mới vào đây, ban đêm không ngủ được. Vài ngày sau, tôi phát hiện mỗi đêm cứ qua 12 giờ, những người tuần tra bên ngoài sẽ biến mất."

"Biến mất?" Khương Chi ngạc nhiên, vậy đêm qua họ nên đợi sau 12 giờ rồi hẵng ra ngoài.

"Đúng vậy." Người đàn ông gật đầu: "Sau khi họ biến mất không lâu, trên hành lang sẽ phát ra một loại âm thanh kỳ lạ."

"Âm thanh gì?" Sao cô chưa bao giờ nghe thấy.

"Tiếng xì xì." Người đàn ông đột nhiên rùng mình, ôm lấy cánh tay: "Ban đầu, tôi cứ tưởng là tiếng của mấy cái bóng đèn trên hành lang. Có một đêm, tôi bị tiếng đó làm mất ngủ, xuống giường đi đến cửa phòng, thấy cửa không khóa.”

Người đàn ông nuốt nước bọt, tiếp tục nói: "Tôi nhớ đến quy định của bệnh viện là ban đêm không được rời khỏi phòng bệnh, nhưng vì quá tò mò, tôi vẫn liều bước ra ngoài. Đoán xem tôi nhìn thấy gì?"

"Gì vậy?" Tim Khương Chi cũng đập mạnh.

"Cả hành lang tầng ba như bị bao phủ bởi điện, giống như tia chớp, từ đầu này "xì xì" phóng đến đầu kia." Người đàn ông vô thức nắm chặt tay: "Nhưng ngay cả khi nguy hiểm như vậy, tôi vẫn muốn thử xem có thể trốn thoát được không..."

"Có thành công không?" Khương Chi vừa hỏi xong, lập tức nhận ra mình hỏi một câu ngốc nghếch.

Người đàn ông thở dài cười khổ: "Nếu thành công, bây giờ tôi đã không ngồi ở đây rồi."

“Cô vẫn còn cơ hội, miễn là chưa chảy dịch mũi xanh." Người phụ nữ cuối cùng cũng vẽ xong bức tranh, quay người lại: "Chúng tôi đã không còn cách nào để rời khỏi đây nữa rồi."

Khương Chi: "Tại sao?"

Người phụ nữ không nói nhiều, chỉ tiết lộ: "Có một lần tôi trốn ở tầng ba, đợi đến sau 12 giờ đêm rồi đi ra ngoài, thấy toàn bộ nhân viên bệnh viện biến mất. Lúc đó tôi rất vui, nhưng chạy xuống tầng một thì thấy cửa bị khóa, mà chìa khóa cổng chính lại ở phòng làm việc của viện trưởng ở tầng năm. Đúng rồi, sau 12 giờ bệnh viện sẽ bị mất điện, nên cô phải chuẩn bị đèn pin trước. Phòng đầu tiên bên trái ở tầng bốn là phòng dụng cụ, ở đó có đấy. Tầng năm là nơi nguy hiểm nhất, nhớ kỹ..."

Người phụ nữ chưa nói hết câu thì đột nhiên ngã xuống đất, cơ thể bắt đầu co giật dữ dội.

"Cô ấy bị sao vậy?!" Khương Chi hoảng hốt, chưa kịp phản ứng, y tá phía sau đã chạy tới.

"Bệnh nhân ngất xỉu! Nhanh, đưa đến tầng ba!" Mấy người phụ trách chạy đến, khiêng người phụ nữ đi.

Trước khi đi, người phụ nữ nhét vào tay Khương Chi một bức tranh, chính là bức cô ta vừa vẽ xong.

Mọi chuyện xảy ra quá đột ngột khiến đầu óc Khương Chi có chút hỗn loạn. Người phụ nữ vừa nói đến chỗ quan trọng nhất thì lại xảy ra chuyện.

"Tầng năm nguy hiểm nhất là cái gì nhỉ?" Khương Chi hỏi người đàn ông: "Anh có biết không?"

Người đàn ông lắc đầu: "Chỉ có cô ấy là người duy nhất từng lên tầng năm vào ban đêm."

Mới tìm được manh mối vậy mà đã bị đứt đoạn!

Khương Chi bực bội gãi gãi đầu, nhìn vào bức tranh mà người phụ nữ đã nhét vào tay cô.

Cô ta vẽ rất sơ sài. Trên tranh, một người nhỏ bé đang chạy phía trước, phía sau là một đám người đuổi theo. Người nhỏ bé ngoảnh lại, đám người đằng sau liền đứng im như đóng băng.

Trò chơi 123?

Khương Chi cầm bức tranh, suy nghĩ miên man.

Người phụ nữ muốn thông qua bức tranh này, nói cho cô biết điều gì?

"Được rồi, thời gian hoạt động kết thúc, mọi người đến uống thuốc nào."

Tiếng nhạc dừng lại, lại đến giờ uống thuốc.

"Đừng uống nước."

Người đàn ông trước khi đi đột nhiên nói với cô: "Buổi tối, họ sẽ cho thuốc ngủ vào nước. Nếu cô không muốn ngủ li bì đến sáng, hãy nhớ đừng uống nước."

Hóa ra là vậy!

Cô cứ thắc mắc tại sao mỗi đêm đều ngủ say như vậy, hóa ra là họ đã cho thuốc ngủ vào nước!

"Trong nước có thuốc ngủ?!" Lý Hưng Dương vừa đến tìm Khương Chi, đã nghe thấy lời của người đàn ông.

Mẫn Tuyết nói: "Uống thuốc còn có thể trốn được, uống nước thì làm sao bây giờ?"

Nghiêm Minh nghĩ một lát, nói: "Cũng không nhất thiết phải uống nước, cứ nói là tự nuốt. Nếu không được thì về phòng móc họng ra."

À đúng rồi, nhắc đến chuyện thuốc, Khương Chi nhắc nhở mọi người rằng y tá đã cảnh giác hơn, phương pháp trốn thuốc trước đây không còn hiệu quả nữa. Cô dạy cho bọn họ phương pháp mới.

Buổi tối, sau 12 giờ, bên ngoài hành lang tầng hai quả nhiên bắt đầu náo nhiệt.

Khương Chi ngồi trên giường, khó có thể tưởng tượng mấy đêm trước mình đã ngủ say đến mức nào, bên ngoài ồn ào như vậy mà cô lại không nghe thấy.

Lấy cây gỗ đã chuẩn bị sẵn, cô cạy cánh cửa sắt ra.

Sau bài học đêm qua, Khương Chi cảm thấy phương án cạy khóa quá mất thời gian. Lý Hưng Dương đã nghĩ ra giải pháp tốt hơn: nhét bông gòn vào ổ khóa, như vậy cửa sẽ không đóng hẳn lại, tiện hơn cạy khóa rất nhiều.

Vừa mở cửa, một tia điện sáng chói, mang theo tia lửa điện, vụt qua trước mặt cô.

"Suýt nữa thì bị điện giật!" Khương Chi giật mình, lùi lại nửa bước, lập tức né tránh.

Trợn mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài cửa, Khương Chi có chút nghi ngờ.

Cái này... thật sự có thể ra ngoài sao? Sẽ không bị điện giật cháy thành than đen chứ?

Cô đứng ở cửa hồi lâu, không dám bước ra.

Trên sàn hành lang nước đọng khắp nơi, nếu không cẩn thận giẫm phải, sẽ bị điện giật.

Sau một lúc quan sát, cô vui mừng nhận ra quy luật. Cứ khoảng năm phút một lần, tia điện bên ngoài lại bùng phát dữ dội một lần, những lúc còn lại hầu như không có tia chớp. Họ có thể lợi dụng khoảng thời gian này để trốn thoát.

Khi đợt điện bùng phát vừa kết thúc, Khương Chi thò nửa người trên ra ngoài xem xét tình hình, vừa hay gặp mặt những người khác.

Bốn người còn lại rõ ràng cũng đã phát hiện ra quy luật này.

Khương Chi hét lên với họ: "Tránh những chỗ có nước, tranh thủ thời gian, mau đi!"

Khương Chi bước một bước dài, đặt chân lên chỗ khô ráo giữa hành lang. Tiếng điện rít nhẹ từ khắp mọi phía vang lên.

Mẫn Tuyết thấy Khương Chi hành động, nghiến răng chuẩn bị đi theo. Nhưng khi cô nhấc chân lên, chân còn lại bỗng dưng mềm nhũn, không thể dùng sức được, cả mặt tái mét vì căng thẳng.

Khương Chi cũng gặp phải rắc rối. Chỗ đặt chân phía trước rất nhỏ, chỉ có thể đứng bằng một chân. Hai bên tường tuyệt đối không được chạm vào, chỉ cần mất thăng bằng một chút là sẽ ngã.

Một hơi dồn sức, Khương Chi nhảy liên tiếp hai cái. Chân trái giẫm lên khoảng trống phía trước, gót chân phải dùng lực đẩy mạnh, nhảy sang chỗ trống tiếp theo.

Xong hết chuỗi động tác đó, lưng Khương Chi đã ướt đẫm mồ hôi.

Mẫn Tuyết nhìn Khương Chi nhảy qua nhảy lại, hai mắt trợn tròn, vẻ mặt kinh hãi cùng bất an.

"Đừng sợ, cứ coi như đang chơi nhảy lò cò ngày xưa." Khương Chi đưa tay ra với Mẫn Tuyết: "Nhảy qua đây, tôi sẽ đỡ cậu."

"Không sao đâu, cậu đi trước đi, tôi có thể đi theo đường của cậu." Khi nói, Mẫn Tuyết có thể nghe thấy giọng mình đang run rẩy.

"Vậy được." Đoạn đường phía trước vẫn tương đối dễ đi, Khương Chi lại nhảy thêm một bước, chừa lại khoảng trống để Mẫn Tuyết đi qua.

Mẫn Tuyết l**m đôi môi khô khốc, hít một hơi thật sâu, dũng cảm nhảy ra khỏi phòng.

Ai ngờ cô dùng quá nhiều lực, không kiểm soát được, đà theo quán tính khiến cô không kịp dừng lại, cả người đổ về phía trước.

"Cẩn thận!!"

Bình Luận (0)
Comment