Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 112

Quỷ nước số hai nói: "Hình như Đại Vương là vào lúc kết hôn bị ăn mất, cô gái tóc dài kia đặc biệt lợi hại, đập hai cái liền khiến hắn không còn sức phản kháng! Nghe nói cô có một cái miệng lớn đầy máu, há ra một cái, liền có thể đem cánh tay của ngươi xé rời! Cô còn có mười ngón tay màu đen vừa nhọn vừa dài, móng vuốt duỗi ra, liền ghim sâu vào đầu, đem não ngươi moi ra!"

"Lợi hại như vậy, nếu như chúng ta gặp phải, không chừng sẽ hồn phi phách tán!"

"Tôi nhớ tôi từng nghe cái một con quỷ khác từng nói qua, Đại Vương ước chừng là tám chín mươi năm trước đến núi Đại Long thì phải? Ít nhất cũng có hơn trăm năm tu hành, cực kì lợi hại, không nghĩ tới hiện tại còn bị bắt, đem bán lấy năm mươi tệ, thật đáng thương."

"Có điều muốn trách cũng phải trách chính Đại Vương tự làm tự chịu, trước kia kết hôn cô dâu vẫn là ma, tốt xấu gì cũng là đồng loại, có ma nào nói gì đâu. Nghe nói lần này hắn giam giữ mấy nhân loại trong lãnh địa của mình, ép người ta cùng hắn kết hôn. . . Này không phải, liền gặp báo ứng luôn rồi!"

"Ai bảo hắn đụng phải cô gái buôn quỷ đấy chứ, có điều cô gái buôn quỷ đó cũng thật đáng sợ, chúng ta sau này phải cẩn thận đó."

Quỷ nước thừ người ra một lát, nó nghi hoặc xoắn xoắn mái tóc dài xanh mượt của mình, nghĩ thao tác bán quỷ lấy năm mươi tệ này hắn sao lại có chút quen thuộc nhỉ? Huống chi còn nói đến cái gì cô gái tóc dài , cô gái buôn quỷ. . . Chẳng lẽ lại chính là cô gái tóc dài đang nô dịch hắn đấy chắc?

Quỷ nước lúc này càng muốn khóc, nếu ngay cả Trang Đại Vương cũng không làm gì được cô gái tóc dài, vậy hắn còn có đường sống sao?

Không được, nhất định phải nghĩ cách! "Các anh à, nhanh xuống biển giúp em bắt chút bào ngư hải sâm tôm tít linh tinh gì đó về đi! Có bao nhiêu em lấy bấy nhiêu, nếu không con ma tiếp theo bị bán chính là em trai bé nhỏ này của các anh đó!"

Quỷ nước số hai: ". . ."

Quỷ nước số ba: ". . ."

Hai con quỷ nước cảm giác chính mình cũng sắp trở thành quỷ buôn hải sản rồi!

Tôm hùm phải tìm hộ, sò biển sinh hàu cũng tìm hộ, cua đồng lớn cũng phải tìm hộ, hiện tại đến bào ngư hải sâm tôm tít cũng phải tìm? Khẩu vị này thật là càng lúc càng lớn.

. . .

Trương đạo trưởng cũng rất bận rộn, quỷ vương lấy vợ, không ít ma quỷ đều tụ tập đến thành phố D, dẫn đến thành phố D xảy ra không ít sự kiện ma quái. Ngay cả bên phía cảnh sát cũng phải tiếp nhận càng nhiều vụ án, bọn họ tự nhiên cũng không rảnh rỗi. Việc đi tới thành phố B đưa lợn, vì sợ người khác chậm trễ Cố đại sư, sợ bọn họ bị khí chất đặc biệt của Cố đại sư hù dọa, ông đành phải rút chút thời gian tự mình đi.

Ông buổi sáng đi giữa trưa liền trở về, buổi chiều còn phải tới điều tra một vụ án, là trong nhà một cặp vợ chồng xảy ra chuyện. Bọn họ nói vào buổi tối thường xuyên nghe thấy trong nhà có tiếng người đi lại, tưởng là có trộm, sau khi báo nguy cảnh sát đến, nhìn xem nói trong phòng căn bản không có người. Sự tình quỷ dị như vậy tự nhiên liền tìm đạo trưởng. Trương đạo trưởng qua xem mới biết, “tên trộm” kia chính là đứa con trai chết vì ung thư của vợ chồng họ. Cuối cùng hai người một ma khóc bù lu bù loa, gặp mặt lần cuối cùng xong, ông liền làm một hồi cúng bái hành lễ đưa con ma này đi.

Bận việc cả ngày, buổi tối khi trở lại sở sự vụ cơ quan đặc bộ thành phố D, liền thấy phần lớn người trong cơ quan đều không có mặt, hỏi một thực tập sinh mới tới sau mới biết được, là xảy ra chuyện rồi.

Trong lòng ông hẫng một cái, nhanh chóng tới đàn tràng, mới biết được là quỷ vương chạy rồi.

Hiện giờ cán sự chủ yếu cơ quan đặc biệt đều ở chỗ này, Lý bộ trưởng nổi giận đùng đùng, "Tên họ Trang kia đã bị dằn vặt thảm đến như vậy, vẫn là Cố đại sư người ta bắt lấy đưa đến trên tay các cậu, vậy mà cũng có thể để hắn chạy mất? Ngày hôm qua chúng ta vừa mới ổn ổn thỏa thỏa đem quỷ vương giao đến tay các cậu, hiện tại các cậu lại nói tên họ Trang chạy? Chạy mất? !"

". . ."

Đã đến nước này cũng không ai dám giải thích gì thêm nữa, dù sao chuyện này đúng là sai lầm của bọn họ, hiện tại cũng không có gì để nói.

Trương đạo trưởng nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Lúc này ông mới biết được, quỷ vương kia không biết là dùng biện pháp gì, khi bọn họ chuẩn bị làm phép đưa hắn xuống địa giới cầm tù, hắn đột nhiên liền tránh thoát chuỗi tiền đồng, đột ngột từ dưới đất bật dậy, chạy trốn ra ngoài, trong nháy mắt không còn bóng dáng, chỉ để lại một chuỗi tiền đồng rơi tại chỗ.

Trương đạo trưởng không dám tin: "Điều này sao có thể? Đàn tràng của chúng ta cài đặt nhiều cấm chế như vậy, ma quỷ bình thường cho dù tiến vào được cũng không ra nổi, tên họ Trang đó làm sao có thể chạy thoát được?"

Triệu đạo trưởng nói: "Việc này chúng tôi cũng không biết, tôi nghi ngờ trên người hắn khả năng có pháp khí lợi hại nào đó? Nếu không làm sao hắn có thể chạy trốn dưới tình huống đó?"

"Vậy bây giờ nên làm cái gì? Quỷ vương này vừa chạy, muốn bắt hắn lại liền càng khó khăn, chúng ta còn đắc tội hắn như vậy, hắn khẳng định sẽ quay lại báo thù! Đến lúc đó nếu như hắn triệu tập bách quỷ làm loạn nhân gian, vậy thì thảm rồi! Đúng rồi, đám quỷ nô không chạy trốn chứ?"

"Để tránh xảy ra chuyện, vừa rồi chúng tôi đã đưa tất cả quỷ nô đi rồi."

"Vậy là tốt rồi."

Chuyện này rắc rối to rồi, tên họ Trang kia bị bọn họ chỉnh tới thảm như vậy, chờ hắn vùng dậy, sợ là không chỉ bọn họ gặp nạn, có khả năng hắn còn muốn đi tìm Cố đại sư báo thù.

Trương đạo trưởng nhanh chóng gọi điện thoại cho Cố đại sư, nói cho cô tin xấu này: "Tên họ Trang đó chạy mất rồi, xin lỗi, thời gian này cô nên cẩn thận một chút, để phòng bất trắc, chúng tôi sợ rằng tên họ Trang đó quay lại tìm cô báo thù."

Cố Phi Âm không nghĩ tới tên họ Trang đó còn có thể chạy. Cô đột nhiên nhớ tới hình như cô cũng từng ăn một con quỷ nhỏ đặc biệt giỏi chạy trốn. Lúc ấy cô mới vừa tỉnh ngủ, đói bụng sắp chết, đang lượn khắp núi tìm đồ ăn, vừa lúc ngay tại đỉnh núi ngửi được một chút mùi, khá thơm, lúc đó liền bị cô nhận định thành đồ vật có thể ăn được.

Không ngờ rằng con quỷ nhỏ này cực kì giảo hoạt, mồm mép liên miên không dứt, đến cuối cùng hắn cũng chạy mất tiêu, không hiểu hắn làm thế nào mà có thể trốn được từ trong tay cô, cô còn chưa ăn tận hứng nữa.

Cố Phi Âm: "Ừ, tôi không có chuyện gì, dù sao hắn cũng không làm gì được tôi. Các người cẩn thận một chút nhé, cẩn thận rơi vào bẫy của hắn."

Trương đạo trưởng: ". . ."

Tài nghệ không bằng người nên không có gì để nói.

Chờ làm xong việc tại thành phố D, Trương đạo trưởng nhớ tới ánh mắt của Cố đại sư, ông rốt cục lại một lần hẹn Cát Hồng ra gặp mặt.

Gần đây việc làm ăn của Cát Hồng không náo nhiệt như trước. Bởi vì khi sự việc người mặt quỷ xảy ra, người trên máy bay cũng không ít, còn có vài người rất có danh vọng, tuy rằng đáp ứng không tiết lộ chuyện người mặt quỷ, nhưng đối với bên ngoài nói ‘Cát Hồng không được” chắc không thành vấn đề chứ? Nhiều người nói, tự nhiên Cát Hồng sẽ bị ảnh hưởng, cũng chỉ biết Cát Hồng thật ra cũng không lợi hại giống như lời đồn.

Cát Hồng nhận được điện thoại của lão Trương còn thấy ngoài ý muốn, "Hiếm có nha, ông tìm tôi có việc?"

Trương đạo trưởng không có tâm tư lòng vòng nói chuyện khác, ông đi thẳng vào vấn đề nói: "Lúc trước thời gian người mặt quỷ cướp máy bay cậu còn nhớ rõ chứ?"

Cát Hồng biến sắc, chuyện này ông đương nhiên nhớ rõ, bởi vì lúc trước ông căn bản không làm được tích sự gì, cho nên tiếng tăm ‘vô dụng’ của ông cũng truyền đi ra ngoài. Gần đây người tới tìm ông đều ít đi kha khá, kiếm tiền tự nhiên cũng ít đi: "Làm sao vậy? Có việc?"

Trương đạo trưởng nói: "Lúc trước cậu hôn mê rồi, Cố đại sư người thực sự cứu cậu tôi nghĩ cậu hẳn là vẫn nhớ rõ. Cậu là người tu hành, biết đến nhiều hơn so với người bình thường, cũng biết quy củ trong nghề, đừng làm những chuyện thẹn với lòng, miễn cho hại người hại mình. Cậu hại chính mình cũng không sao, tôi không quản, nhưng hại người khác thì không được."

Cát Hồng nghĩ ngợi, nói: "Có phải Cố đại sư đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Lúc trước khi các cậu sắp chết, là Cố đại sư cứu các cậu. Cậu nhận ân tình của cô ấy, thì phải biết cảm ơn. Chuyện của sư thúc cậu hẳn là nhớ rõ, cả nhà sư thúc chịu khổ bao nhiêu, chẳng lẽ cậu đã quên rồi? Nỗi khổ “ngũ tệ tam khuyết” đáng sợ ra sao là tận mắt cậu nhìn thấy. Cố đại sư hiện tại gặp khó khăn, tôi hy vọng cậu không làm ra những chuyện vong ân phụ nghĩa."

"Ông nói tôi đều hiểu được, nhưng tôi cũng không xấu xa giống như những gì ông nghĩ, tôi chỉ là mượn vận mà thôi, mượn chút vận cũng sẽ không chết, nhiều nhất là sống hơi thảm một chút. . ."

"Ai mà không muốn sống trong an lành chứ? Cậu nếu muốn sống thảm một chút, cậu còn cần làm loại chuyện táng tận thiên lương này để kiếm tiền sao? Cát Hồng, tôi khuyên cậu, ác giả ác báo! Nếu như bị tôi bắt được, tôi sẽ không tha đâu!"

". . ." Cát Hồng đương nhiên hiểu, hắn quả thật không muốn sống trong khổ cực, khốn cùng thất vọng tới nơi nào cũng phải nhìn sắc mặt người khác, ngày tháng như vậy có gì đáng sống chứ? "Được, tôi sẽ lấy danh nghĩa Cố đại sư quyên góp một khoản từ thiện, cũng coi như làm rõ ân tình giữa tôi và cô ấy."

"Cũng không biết một cái mạng của cậu đáng giá bao nhiêu tiền?"

". . ."

"Vậy tôi mỏi mắt mong chờ."

"..."

Bình Luận (0)
Comment