Ta Không Phải Là Đại Sư Bắt Quỷ

Chương 113

Cát Hồng vốn tính toán quyên một trăm vạn coi như tận tình tận nghĩa, nhưng bị Trương đạo trưởng ép như vậy, hắn khẳng định không thể chỉ quyên góp một trăm vạn được rồi.

Mấy năm nay hắn đi xem bói cải vận cải danh kiếm được không ít tiền. Chỉ cần nhìn vào việc hắn ở Đế Đô có cả một tòa biệt thự liền biết được ngày thường khách hàng của hắn có bao nhiêu người quyền quý. Hắn nhẫn nhịn đau lòng, nói: "Năm trăm vạn, nhiều nhất năm trăm vạn, nhiều hơn thì tôi không có."

"Cát năm trăm, tôi coi như nhìn thấu cậu."

". . . ? ? ?"

Cát năm trăm là cái quỷ gì?

Cát Hồng quyên góp năm trăm vạn, hắn cũng rất đau lòng. Hắn lại nghĩ tới việc vị khách hàng mới làm thương nhân kia đến cầu xin hắn mượn vận, là do người này đưa khá ít, nên hắn vẫn luôn không đáp ứng, nhưng nghĩ tới gần đây sinh ý cũng không tốt lắm, hắn nghĩ nghĩ, liền dứt khoát đáp ứng rồi.

. . .

Tên họ Trang này vừa chạy, liền trực tiếp chạy khỏi thành phố D, thành phố D khủng bố như vậy, hắn cũng không dám trở về. Sau này dù có đi ngang qua cũng phải đi đường vòng. May mắn hắn còn có bùa bảo mệnh, nếu không liền thảm thật rồi. Đợi đó, đợi hắn khôi phục nguyên khí, nhất định phải dạy dỗ cô gái tóc dài kia một trận. . . Thôi bỏ đi, hắn vẫn là nên sống cho tốt đã, báo thù gì gì đó làm sao quan trọng bằng còn sống chứ?

Đại trượng phu, co được dãn được, hắn sống trăm năm này cũng không sống uổng phí.

"Ồ, nhìn xem ai đây nhỉ." Giọng một người phụ nữ từ một bên truyền đến, tên họ Trang ngẩng đầu nhìn, quả nhiên là Oánh Oánh-vợ trước của hắn. Hiện giờ cô vẫn mặc một thân váy đỏ, ngồi trên người một con sói, cười nói với hắn, "Anh xem đi, tôi biết ngay người nhát gan như anh pháp bảo bảo mệnh rất nhiều, nhất định có thể trốn ra ngoài, này chẳng phải bị tôi đoán đúng rồi sao."

Tên họ Trang muốn giữ vững hình tượng đẹp trai của hắn, nhưng lúc này đạo hạnh còn chưa khôi phục, ngay cả tay cũng chưa mọc ra, cổ cùng thân thể chỉ dựa vào một khối thịt mà nối liền, thoạt nhìn không đẹp trai chút nào, hắn bất đắc dĩ: "Oánh Oánh, tôi biết em còn nhớ tôi, không nỡ nhìn tôi chết đi mà."

Oánh Oánh cười hì hì một tiếng: "Thôi đi, tôi chỉ là đến xem anh vì chân ái của mình mà trả giá bao nhiêu, chân ái của anh có cảm động đến mức nước mắt giàn dụa hay không, có vì anh mà cầu xin đám đạo sĩ loài người, cầu xin bọn họ thành toàn cho anh không?"

Tên họ Trang: ". . ."

Tên họ Trang: "Oánh Oánh, chân ái sẽ không cần báo đáp, tôi không quan tâm cậu ấy đối xử với tôi như thế nào."

Oánh Oánh: "Ọe —— "

". . . Em có thai rồi?"

"Cút!"

"Được rồi, Oánh Oánh, em xem hiện tại tôi yếu ớt như vậy, em có thể thu lưu ta một thời gian hay không? Chờ tương lai tôi nhất định báo đáp lại tình ý của em. Dù sao người có thể đến thăm tôi khi tôi gặp rủi ro, cũng chỉ có mình em."

"Đúng vậy nha, cũng chỉ có tôi không muốn sống cũng muốn đến xem chuyện cười của anh thôi."

". . ."

"Anh đi tìm chân ái của anh đi thôi, tôi tin tưởng hắn khẳng định sẽ đồng ý thu lưu anh đó."

". . ."

"Phải rồi, tôi cũng sắp kết hôn, chồng của tôi đối xử với tôi cực kì tốt, rất nghe lời tôi, tôi thích cái gì liền cho tôi cái đó, tôi nói làm cái gì thì làm cái đó, chúng tôi cực kì ân ái. Anh nhận được thiệp mời nhớ tới tham gia hôn lễ nha, đúng rồi, quà ít thì đừng có đến."

"... ? ? ?"

Tên họ Trang liên tục gặp đả kích, lúc này khuôn mặt vốn dĩ rối rắm nhìn càng thêm rối loạn. Hắn chỉ kém không ngửa mặt lên trời mà gào thét, biểu đạt tâm tình buồn bực của chính mình một chút.

Oánh Oánh yêu kiều cười một tiếng liền rời đi, tên họ Trang ở trong núi tùy tiện tìm cái sơn động trốn mười ngày, thân thể cuối cùng khôi phục bảy tám phần, lại đẹp trai như trước. Lúc này hắn lại nghĩ tới chân ái hiện tại của mình, hắn thật chưa từng gặp qua người nào xinh đẹp và dễ thương giống Nhất Chu như vậy. Tuy rằng nói người và ma không giống nhau, nhưng dù là ma cũng phải có chút mơ ước chứ.

Kẻ mà chân ái lên não như hắn mỗi ngày liền dựa vào nhớ nhung mà sống qua ngày.

Không bằng đi tìm cậu ấy? Đứng từ xa nhìn một cái cũng được.

. . .

Từ sau khi gặp phải ma, Thiệu Nhất Chu cùng Hạ Dao tìm Trương đạo trưởng mua mười bảy mười tám cái bình an phù trở về. Trên người treo một ít, trong túi lại đút vài cái, tóm lại lúc nào cũng phải xác định trên người bọn họ có bùa, quả thực so Thẩm Việt còn khoa trương hơn. Bọn họ vốn định mua từ Cố đại sư, dù sao Cố đại sư đạo hạnh cao, bùa chú khẳng định lợi hại hơn. Ai biết Cố đại sư căn bản không bán mấy thứ đồ này, bọn họ chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn một chút mua hàng thứ phẩm thôi.

Nhất là sau khi biết quỷ vương chạy thoát, Thiệu Nhất Chu hận không thể mời Cố đại sư làm cận vệ của hắn, nếu không một mình hắn cũng chẳng dám ngủ.

Bởi vì đã thêm bạn trên Wechat, bọn họ sau khi trở về còn đặc biệt gửi cho Cố đại sư một hồng bao 99999 tệ, đương nhiên cuối cùng lưu lại trong tay Cố Phi Âm cũng không còn bao nhiêu, nhưng tốt xấu cũng đủ cho cô đăng đợt quảng cáo thứ hai, coi như là thu hoạch không tệ.

Cũng sắp tới năm mới, người được nghỉ đều nghỉ rồi, ông chủ thần tiên còn đặc biệt phát quà tết, mỗi người đều có một túi quà tết lớn, mặt khác còn phát thêm một tháng tiền công, khiến Cố Phi Âm làm việc càng dốc sức, chỉ sợ khách hàng chịu thiệt.

Buổi tối khi cô tan tầm về nhà, còn tới bờ sông xem xét vài lần. Quỷ nước héo mòn trôi nổi trong nước, một đầu tóc xanh bồng bềnh giống hệt rong biển, nhìn thấy cô đến, lập tức nhảy dựng lên lộ ra một nụ cười quỷ dị lấy lòng: "Ngài tới rồi, hôm nay muốn ăn cái gì? Cá chép, cá trắm cỏ hay là cá nheo, tôm tít, ốc đồng, cua ?"

Cố Phi Âm buổi tối muốn ăn canh xương sườn hầm ngô, cô mua xong ngô rồi. Hiện tại ngô cũng thật đắt, tùy tiện một cái liền tốn mấy tệ, nên cô chỉ mua một cái, mặt khác còn mua thêm vài cây nấm nhỏ để hầm cung, lại nấu thêm chút cơm, cơm tối cũng coi như được giải quyết. Hừm? Cô nhớ trên núi hình như cũng có nấm nhỏ? Chờ hôm nào nghỉ lên núi tìm đi.

Đương nhiên cá hương vị cũng rất ngon, có điều cũng phải để dành, ngày mai liền ăn canh cá đi.

"Tôi tới là muốn hỏi một chút, cậu có nhiều bạn bè không?"

Quỷ nước sửng sốt, điên cuồng lắc lư cái đầu tóc dài xanh mượt của mình nói: "Không nhiều, không nhiều, tôi một người bạn cũng không có!"

Vừa dứt lời, liền thấy vẻ mặt cô gái tóc dài tràn ngập thất vọng, đôi mắt không có độ ấm kia, giống như đang nghĩ “hắn vô dụng như thế có phải nên bán hắn hay không” vậy. Trong lòng hắn căng thẳng, nhanh chóng đổi lại: ". . . Thật ra cũng có một vài bạn, trong sông này quỷ nước cũng khá nhiều?"

Cố Phi Âm vui vẻ, nhanh chóng nói: "Vậy cậu có thể giúp tôi hỏi bọn họ một chút, có biết Mạc Sơn ở nơi nào hay không? Nếu như bọn họ không biết, có thể lại hỏi một chút bạn bè của bạn bè họ không?"

Như vậy bạn hỏi tôi tôi hỏi bạn, người biết đến tự nhiên sẽ càng nhiều, như vậy không phải là lại tiết kiệm một khoản lớn sao? Còn không cần cô tự mình đi hỏi, quả nhiên là biện pháp không tồi.

Quỷ nước nghe, thế mà lại là muốn hắn đi hỏi thăm vị trí của Mạc Sơn? Hắn mờ mịt trong chốc lát, nhưng lại nghĩ hắn trừ bỏ làm một con quỷ buôn cá, bây giờ còn có tác dụng khác, liền cực kì kích động, nhanh chóng đồng ý, nói hắn nhất định giúp cô hỏi rõ ràng.

Cố Phi Âm hài lòng gật gật đầu, đợi khi tìm được Mạc Sơn lại đem quỷ nước bán đi.

Quỷ nước: ... . . . ? ? ? ! ! !

Kẻ buôn ma vạn ác này! :(

. . .

Khi Cố Phi Âm trở về, ngoài ý muốn nhìn thấy cậu bé từng bị quỷ nước kéo xuống ôm một cái bát đến bờ sông. Đó hẳn là bát cơm của chính cậu, trong bát có cơm, còn có thịt. Cậu ra dáng ra vẻ cầm bát đặt trên một tảng đá, sau đó lầm bầm niệm: "Chú, dì, bà cố, chị nhỏ à, mọi người ăn cơm chưa? Mau tới dùng cơm đi nào."

"Ông nội nói phòng ở của mọi người bị chiếm, trở thành cô hồn dã quỷ không nơi ở, phải đi ở cầu vượt, khẳng định không có cơm ăn, mọi người thật đáng thương, mẹ con nấu cơm đặc biệt ăn ngon!"

"Ông nội cũng cúng cho mọi người rất nhiều thịt, mọi người ăn được không?"

"Ông nội còn nói muốn đốt biệt thự cho mọi người, còn muốn đốt một chiếc Porsche, nhưng con thích máy xúc cơ. Ông nội không thích máy xúc nên không cho đốt, mọi người thích máy xúc không? Máy xúc tốt như vậy không có con ma nào không thích máy xúc."

"Nhưng ba mẹ cả bà đều bắt bọn con ăn nhiều cá, nói là đầu óc có vấn đề, phải ăn cho bổ đầu óc."

Cô gái hàng xóm cùng bà lão lúc này liền ngồi xổm trước mặt tảng đá kia, sâu kín nhìn chăm chú thằng bé, lại nhìn bát cơm kia, giống như đang suy nghĩ nên ăn như thế nào?

Tuy rằng Cố Phi Âm nhìn không rõ, nhưng âm thanh lại nghe rõ mồn một, cảm thấy lá gan thằng bé còn khá lớn chứ, suýt chút nữa bị quỷ nước kéo xuống nước, thế nhưng còn dám tới bờ sông lắc lư. . . Tốt bụng thế, còn muốn đốt biệt thự đốt máy xúc nữa!

Cô cũng nhanh chóng đi qua, "Cậu bạn nhỏ ơi."

Cậu bé ngồi xổm trên mặt đất vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy chị gái âm trầm kia, chính là người từng cứu cậu. Cậu còn nhớ rõ sau khi hôn mê tỉnh lại, chị gái này đặc biệt lợi hại, một cái cần câu liền đánh ngã quỷ nước. Hơn nữa ông nội nói quả nhiên không sai, chú, dì, bà, chị nhỏ cứu bọn họ thật sự là cô hồn dã quỷ không có chỗ ở, chỉ có thể ở cầu vượt!

"Chị ơi!"

Cậu bé có chút sợ, ôm bát ngửa đầu nhìn cô, "Chị có đói bụng không, muốn ăn cơm hay không?"

Cố Phi Âm nhìn cái bát một cái, bên trong có cơm tẻ còn có mấy khối thịt nạc cùng mấy miếng súp lơ. Cô ăn một miếng súp lơ, giòn giòn, còn thơm nữa.

Cô gái hàng xóm: ". . ."

Bà lão: ". . ."

Hai con ma rụng cằm nhìn cô gái tóc dài, cực kì xem thường.

Cậu bé nhìn cô, hai mắt mở to tràn đầy kinh dị. Cố Phi Âm nhếch miệng: "Ha ha, cám ơn nha."

Cậu bé chân mềm nhũn đặt mông ngồi bệt xuống đất, lại nhanh chóng bò lên phủi mông: ". . . Không cần cảm ơn."

Cố Phi Âm lúc này khá hứng thú với biệt thự trong miệng cậu bé, biệt thự đó, là căn phòng lớn mà người có tiền mới ở, trong ngoài mấy trăm mét vuông, trên dưới còn có còn mấy tầng. Hôm nay thích thì ở phòng này, ngày mai thích lại ở phòng khác, muốn làm gì cũng được. Cô liền nghĩ đợi đến khi cô trở về mộ, cũng xây cho mình một cái biệt thự trên đỉnh núi, ở chán mộ rồi, liền lên đỉnh núi ở, như vậy ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn hay ngắm phong cảnh cực kì tiện lợi.

Nếu có người tặng biệt thự, vậy đương nhiên càng càng tốt rồi.

Có điều lúc này cô không ở được, để biệt thự bên bờ sông, cũng coi như là phòng hướng sông, vị trí tốt, cầu cũng cầu không được, còn có thể nhờ quỷ nước trông nhà nữa.

"Bạn nhỏ, em nói biệt thự kia trông như thế nào?"

"Ông nội đưa em đi xem qua, trên dưới tổng cộng có năm tầng, cực kì cực kì lớn!"

Biệt thự lớn năm tầng, vậy cũng thật tốt quá.

Cố Phi Âm đặc biệt cao hứng xoa đầu cậu bé, bảo quỷ nước ném hai con cá chép vừa béo vừa to lên: "Này, cho em, lấy về ăn đi."

Cậu bé bị con cá bay ở trên trời dọa sợ ngây người, "Cho, cho em sao?"

"Ừ, bọn em lúc trước không phải là ra bờ sông câu cá sao."

"Cám ơn chị!"

Cậu bé cầm chén đũa đặt vào trong tay cô, bởi vì hai con cá này rất lớn, gộp vào cũng phải đến năm cân, bé phải dùng hai tay mới miễn cưỡng cầm được. Cố Phi Âm ôm bát, thuận tiện lại ăn miếng thịt. Đây là thịt thái mỏng xào nước tương, tất cả đều là thịt nạc, lại không khô chút nào, ngược lại còn rất mềm, ăn cùng một sợi hành tây, lại càng thơm.

Cuối cùng cậu bé xách hai con cá chép lớn trở về, Cố Phi Âm thì một đường nhóp nhép cơm trở về, nhưng là bát cơm của cậu bé rất nhỏ, ăn hết rồi mà vẫn không no, vẫn phải hầm một nồi canh sườn hạt ngô ăn, nếu không buổi tối liền đói bụng.

Cô gái hàng xóm: ". . ."

Bà lão: ". . ."

Các cô nhìn nhìn cái bát trống không, lại nhìn cô gái tóc dài ăn uống no nê quanh miệng vẫn dính mỡ, trong đôi mắt xám trắng khó được lộ ra vẻ thèm ăn lại ghen tị.

. . .

Bên kia cả nhà ông Vương đều bị hai con cá chép lớn cậu bé xách về dọa sợ ngây người, ba Vương nói: "Con cá này con lấy ở đâu thế? Người khác đưa cho à?" Ông còn nhìn ra ngoài cửa xem xét, đáng tiếc không phát hiện ra cái gì.

Bạn nhỏ Vương nói: "Đây là cá chị cho đó."

"Chị nào?"

"Chị đã cứu con đó ba."

". . . ? ? ?"

Ông Vương vui vẻ nhận lấy cá: "Cháu nhìn thấy chị rồi? Con cá này cũng là chị ấy đưa cho hả?"

"Gặp được rồi ạ, cháu nhìn thấy ở bờ sông, cá cũng là chị đưa cho. Chị thật là lợi hại. Chị chỉ nâng nâng tay, hai con cá này liền từ trong sông vèo một cái bay lên bờ." Cậu bé khoa chân múa tay vui sướng, ánh mắt càng ngày càng sáng rực, "Nhưng chị thật đáng thương, thật sự không chỗ ở, chỉ có thể làm cô hồn dã quỷ ở bờ sông."

Ông Vương thở dài nói: "Haiz, việc này cũng không có cách nào, dù sao tòa nhà bỏ hoang cũng bị phá đi xây lại."

"Chị thật là đáng thương, chúng ta nhanh chóng đốt biệt thự cho chị đi!"

"Được, ngày mai ông nội liền đi đốt."

Bà Vương: ". . ."

Ba Vương: ". . ."

Mẹ Vương: ". . ."

Ông cháu nhà này đúng là không cứu được nữa rồi. = =

Tác giả có lời muốn nói:

Nữ chính: Oa, có biệt thự rồi!

Thằng bé: Đốt biệt thự ~

Ông Vương: Đốt biệt thự ~

Ba Vương, mẹ Vương, bà Vương: ... . . . : )

Bà lão: . . .

Cô gái hàng xóm: . . .

Bình Luận (0)
Comment