Ta Không Phải Tiên

Chương 2 - Khúc Ban Đầu

Người đăng: ๖ۣۜ Phong ๖ۣۜTử ๖ۣۜYên

Lại nói về hệ thống, thật sự hệ thống ban đầu là một con người. Sau khi chết thì một phần linh hồn do chấp niệm quá nặng nên không thể đầu thai được nên ở lại nhân gian, rồi vô tình bị hút vào thời không loạn lưu, ở đây, linh hồn này được một người lạ mặt kéo ra rồi ném vào một quả cầu toát ra ánh sáng xanh.

Vì chỉ là một linh hồn trong 3 hồn 7 phách nên người lạ này không thể tạo nên 1 cơ thể cho linh hồn đó được, vì vậy chỉ có thể để linh hồn đó tự lực cánh sinh.

Chính là giao cho linh hồn này một công cụ đó là hệ thống. Linh hồn sẽ nhờ hệ thống để bảo vệ cho không bị các tác hại xấu và dùng hệ thống đi hỗ trợ các “ Đứa con của thế giới” để âm thầm hưởng ké một chút khí vận của họ.

Khí vận là thứ để hệ thống có thể tăng cơ hội ngưng tụ 3 hồn, tái tạo 7 phách.

Linh hồn này có tên, tên của linh hồn này là Vân Diệp.

“ Cái đệch, 10 ngày rồi sao ta vẫn chưa về đc, là tại sao chứ ??” hệ thống lại hoang mang, lại bối rối. Như thường lệ, mỗi ngày chờ đợi hệ thống lại hoang mang và bối rối một lần, riết thành thói quen, nhưng đến hiện tại thì hệ thống dường như chết lặng.
Có vẻ như hệ thống chủ đã từ bỏ hệ thống. “ haizzz, chắc do mình phế quá nên họ ko dám để mình về nữa rồi….” hệ thống lẩm bẩm một mình.

“Răng rắc,....” tiếng động phát ra từ miệng hang. Rồi hang bỗng sập bất ngờ đến nỗi hệ thống không biết là sao trời đang sáng bỗng dưng tối đi.

Vì chuyện xảy ra quá đột ngột kéo hệ thống về lại với thực tại. hiện tại hệ thống đã biết bản thân đã không về được hệ thống chủ nữa rồi, nên hệ thống bắt đầu tính toán đường lui.
Cuối cùng nghĩ ra được bản chất của mình không phải hệ thống mà là linh hồn, hệ thống bắt đầu nỗ lực muốn cắt bỏ liên hệ của bản thân với hệ thống. cuối cùng cũng cắt thành công.
(Vì đã cắt bỏ nên mình từ h mình sẽ gọi thẳng tên của linh hồn nhé)
Vân Diệp lúc này đã chuẩn bị cho bản thân 1 kế hoạch vẹn toàn là thoát khỏi cái hang sụp này, bay đến một nơi có người sống, đoạt xá họ và làm lại cuộc đời.
Mang theo tâm trạng muốn là một người bình thường, Vân Diệp hăng hái lao đầu ra khỏi nhục thân của Kỷ, nhưng cố gắng thế nào thì vẫn không thoát ra được.
Rồi thanh niên diệp bàng hoàng nhận ra cơ thể của tên Kỷ này là một cái lồng giam, bản thân không thể thoát ra được.
“ Ôi cuộc đời, móa, tại sao mọi thứ cứ phải khó khăn với tôi đến thế…” đã ba ngày rồi Diệp vẫn chưa rời được, cảm nhận linh hồn đang yếu đi, thanh niên càng buồn bã.
“Kỷ à, ngươi đầu thai chưa? Nếu chưa thì về kéo ta ra với, hai ta cũng đi đầu thai….” Diệp vừa lẩm bẩm được một lúc thì cảm giác mệt mỏi cực kì. Có vẻ như di linh hồn bị yếu dần nên diệp lâm vào ngủ say.
Diệp đã tỉnh, nhưng tỉnh rồi diệp lại thấy xung quanh là màu đen, đen đến thân đã trải qua thời không loạn lưu như diệp đều cảm thấy sợ hãi, diệp có cảm giác như không gian này có thể nuốt chửng và hòa tan mình ra vậy.
Rồi diệp thấy 1 tia sáng, theo bản năng, diệp mò đến. Cứ nghĩ có ánh sáng sẽ an toàn hơn không có ánh sáng, Diệp bỗng thấy hối hận vì mình lại đến đây, diệp đang bị ánh sáng hút vào.
Diệp nhà ta lại ngất.
“ Khó thở thật, cứ như bị cả trăm tấn đá đè trên người vậy. thở ??? mình thở đc ư?? Mình là linh hồn mà… kkk ảo giác thôi, chắc ảo giác thôi” Diệp trấn an bản thân.
“ Giờ thì lại đau đớn. Tại sao lại đau đớn. tại sao mình vẫn khó thở???” Diệp vẫn thấy khó hiểu khi bản thân có cảm giác khi còn cơ thể.

Bình Luận (0)
Comment