Ta Không Thành Tiên

Chương 142.2

Kiến Sầu nhìn con chim càm cá bay đi, cuối cùng lại cúi đầu nhìn xuống hải bàn.

Hai chấm sáng tượng trưng cho nàng và Như Hoa công tử vẫn ở cạnh nhau, còn hai vệt đen tượng trưng cho hai con rồng đen phía trước đã quấn vào nhau, có lẽ đã gặp nhau ở phía trước, “Đồng hương gặp nhau, nước mắt lưng tròng“.

”Ngươi nói xem, trong không hải này còn có quy tắc ngầm nào chưa bị chúng ta phát hiện không?”

Kiến Sầu đột nhiên mở miệng hỏi.

Như Hoa công tử đang tính toán khoảng cách giữa bọn họ và hai con rồng đen chợt nghe thấy Kiến Sầu hỏi câu này. Hắn ngẩn ra một lát, sau đó đưa tay sờ lên tay áo lấy ra một đóa hoa nhỏ màu lam nhạt tiện tay bắn ra. Đóa hao nhỏ không ngờ rơi thẳng xuống bên tóc mai Kiến Sầu.

Kiến Sầu nhìn hắn.

Như Hoa công tử buông tay xuống: “Cảm thấy ngươi trang điểm thật sự là quá mộc mạc, phải diễm lệ như bản công tử mới được chứ“.

Hắn vừa nói vừa lấy một đóa mẫu đơn trên tay áo xuống cài lên đầu mình.

“...”

Kiến Sầu đột nhiên không muốn nói gì nữa.

Nàng chậm rãi thu ánh mắt lại, coi như vừa rồi không hề nghe thấy Như Hoa công tử nói gì, kéo đề tài về việc chính: “Quy tắc của không hải biến hóa khó lường, không biết có cách nào dò tìm quy tắc hay không?”

”Bản lãnh ta nhận được là dò xét không hải, nhưng không bao gồm quy tắc. Theo ta nghĩ, lo lắng về quy tắc không bằng nghĩ cách làm thế nào giết chết con rồng đen đó“.

Nghĩ đến lại xót xa.

Như Hoa công tử lười nhác nằm xuống bên cạnh Kiến Sầu, vô số hoa thơm lập tức trải ra trên tảng đá lót dưới thân hắn.

”Ngươi nói xem chúng ta thảm đến mức nào? Dù gì cũng coi như là những nhân vật nổi danh trong thế hệ mới Trung Vực, bây giờ một đám người lại đuổi theo một con giun, còn phải rầu rĩ không biết tại sao giết chết nó...”

“...”

Nói là nói vậy...

Thôi được, hình như đúng là không được vinh quang cho lắm.

Thật không biết nếu chi tiết về tiểu hội lần này lan truyền đến nơi khác sẽ dẫn tới chấn động như thế nào.

Kiến Sầu ngán ngẩm thở dài một hơi, cuối cùng không suy nghĩ về chủ đề này nữa, mở miệng nói: “Chúng ta đã cách hai con rồng đen đó rất gần, có điều ngự đảo đến động tĩnh quá lớn, sợ là sẽ làm bọn nó kinh động, hay là... Ngự đảo chỉ có thể chạy trên mặt biển, không thể bay ở trên trời sao?”

Như Hoa công tử đột nhiên hỏi một câu rất hoang mang.

Kiến Sầu sửng sốt, hai mắt lập tức bắn ra linh quang, ánh mắt nhìn về phía Như Hoa công tử cũng lập tức tràn ngập hứng thú: “Công tử không nhắc thì ta cũng không nghĩ đến chuyện thử xem“.

Đúng thế, ngự khí còn có thể bay trên trời, tại sao ngự đảo lại không thể?

Có điều lúc trước nàng vẫn nghĩ đảo phải nỏi trên biển, chưa hề nghĩ đến điều này.

Tâm niệm khẽ động, Kiến Sầu nhớ lại khẩu quyết lúc ngự khí, thủ quyết đánh ra, sợi tơ liên kết giữa Kiến Sầu và hải đảo đột nhiên biến thành màu vàng lấp lánh.

Ầm!

Hải đảo rung lên một chút.

Như Hoa công tử đang nằm lười nhác trên tảng đá cũng đứng lên.

Sau đó một hình ảnh chấn động liền xuất hiện.

Hải đảo đang không ngừng chạy trên mặt biển, khi sợi tơ vàng vừa xuất hiện lên bay lên khỏi mặt biển.

Ào ào!

Nước biển vô tận từ đá ngầm đổ xuống.

Khi hải đảo hay lên khỏi mặt biển, xung quanh hải đảo có vô số thác nước chảy xuống, màu trắng như tuyết nỏi bật trên nền xanh thẳm, không ngờ lại như núi tiên trên biển.

Tầm nhìn của Kiến Sầu lập tức trở nên rộng rãi.

Mặt biển dưới chân cũng cách nàng càng ngày càng xa, mây trắng trôi trên đỉnh đầu thì càng ngày càng gần.

Thác nước từ xung quanh đảo chảy xuống nhanh chóng biến mất, dưới sự điều khiển của Kiến Sầu, hải đảo rời khỏi mặt biển bay thẳng lên cao, trong nháy mắt đã chui vào tầng mây.

Như Hoa công tử đứng bên cạnh Kiến Sầu thưởng thức cảnh đẹp đã đổi màu trước mắt, nghĩ đến việc không cần phải nhìn mặt biển màu lam đậm nữa, tâm tình lập tức tốt lên.

”Quả thật bản công tử vẫn cơ trí hơn một chút“.

Như Hoa công tử nâng hải bàn trên tay, những hư ảnh không ngừng xuất hiện trên đó. Hắn tiện tay điểm một cái, đang định báo cho Kiến Sầu phương hướng của hai con rồng đen lúc này, nhưng ánh mắt lướt qua một điểm chợt dừng ngay lại.

”Kiến Sầu đạo hữu...”

Tâm tình Kiến Sầu còn chưa hoàn toàn trở lại bình thường.

Nàng đứng phía trước hải đảo, lại nhớ tới Phù Đạo sơn nhân điều khiển cả Linh Chiếu đỉnh bay đến Côn Ngô lúc trước.

Đó là một cảnh tượng làm người ta khao khát đến mức nào?

Khống chế một hòn đảo đã như vậy, không biết đứng trên Bạt Kiếm đài điều khiển Linh Chiếu đỉnh sẽ có cảm giác ra sao?

Chợt nghe thấy Như Hoa công tử gọi mình, nàng không hiểu có chuyện gì xảy ra, quay đầu sang nhìn: “Có chuyện gì thế?”

”Không xa phía trước chúng ta có hai người“.

Ánh mắt Như Hoa công tử nhìn chằm chằm hải bàn, hắn đưa tay chỉ: Ở một vị trí rất gần hai điểm sáng tượng trưngcho hắn và Kiến Sầu, gần như sắp trùng lặp với nhau, không ngờ lại có hai chấm sáng không ngừng truy đuổi.

Gần như trùng lặp?

Khi nhìn thấy hai chấm sáng này, đầu óc Kiến Sầu lập tức xoay chuyển.

Bởi vì lúc trước bọn họ chạy trên mặt biển, sau đó nhờ có Như Hoa công tử gợi ý, Kiến Sầu ngự đảo bay lên không trung. Lúc này hai chấm sáng đó trùng lặp với bọn họ, không cần phải nói, chỉ có một khả năng.

”Bên dưới!”

Gần như ngay lúc Như Hoa công tử vừa nói xong, Kiến Sầu đã quả quyết lên tiếng lên tiếng.

Ngay sau đó một vệt sáng màu vàng tím rực rỡ đấm thủng tầng mây, làm cảnh tượng bị tầng mây che khuất hiện ra trước mắt Kiến Sầu và Như Hoa công tử.

Xẹt!

Một chùm ánh sáng màu vàng tím chém ra, đụng vào bóng người toàn thân đỏ sậm giữa không trung đang bay thẳng tới.

Hạ Hầu Xá!

Khi ánh sáng vàng tím đến trước mặt, dưới chân hắn lập tức hiện ra một đạo ấn. Hư ảnh một chiếc lá chắn đồng thau xuất hiện. Hắn không quay đầu nhìn mà đưa tay nắm lấy luôn, khi ngón tay hắn tiếp xúc đến hư ảnh, lá chắn đồng thau đó không ngờ lại ngưng tụ, biến thành một tấm lá chắn hàng thật giá thật.

Hạ Hầu Xá giơ lá chắn lên càn trước người.

Chát!

Ánh sáng vàng tím sắc bén vô cùng đam vào lá chắn lại không thể sinh ra bất cứ tổn hại nào đối với lá chắn mà ngay lập tức liền biến mất.

Ngón tay khẽ chuyển, bộ trường bào màu đỏ sậm trên người Hạ Hầu Xá lập tức chuyển thành màu sáng ướt át, phối hợp với sát ý lạnh lẽo trên mặt hắn càng có một cảm giác tà dị.

Có điều đôi mắt hắn vẫn như phủ một lớp băng mỏng mơ hồ, giống như là vô số những pháp khí không có nhiệt độ mà ngón tay hắn đã vuốt ve, bệ ngoài có thể bóng loáng nhẵn nhụi, nhưng khi chạm vào mới biết chúng đều lạnh giá như nhau.

Pháp khí có linh cũng sẽ không làm người ta có cảm giác chúng có tính mạng.

Hạ Hầu Xá giống như là một món vũ khí giết người.

Ánh mắt hắn không hề có tình cảm, sau khi ánh sáng màu vàng tím tiêu tan liền từ từ đưa xuống phía trước mặt hắn.

Bạch Nguyệt cốc, dược nữ Lục Hương Lãnh.

Chiếc áo bào trắng đã nhuộm máu tươi thê lương như những nụ mai đỏ mới hé nở trên tuyết.

Ánh sáng màu vàng tím trong tay nàng đã có cảm giác ảm đạm, dường như có thể tắt bất cứ lúc nào.

Bọn họ gặp nhau một khắc trước, theo lí thuyết dù tu vi của dược nữ Lục Hương Lãnh đã phục hồi toàn bộ cũng không thể cầm cự dưới tay hắn lâu như vậy.

Ánh mắt Hạ Hầu Xá rơi vào khu vực toát ra ánh sáng mơ hồ rộng ba trượng quanh người nàng.

”Xem ra không hải cho ngươi một bản lãnh không tồi“.

Lĩnh vực vô địch ba trượng!

Có thể đánh nhau với hắn lâu như vậy chính là dựa vào thứ này.

Ngực Lục Hương Lãnh nhấp nhô, dù đã nuốt vào mấy viên đan dược chữa thương nhưng kinh mạch trong thân thể vẫn rất đau đớn.

Quá đáng sợ...

Chỉ có giao thủ với Hạ Hầu Xá mới có thể hiểu được sức chiến đấu của kẻ trước mặt này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.

Linh lực trong thân thể nàng gần như đã khô kiệt, dù nuốt đan dược bổ sung cũng không có bao nhiêu tác dụng: Kinh mạch tổn hại, linh lực có thể chứa đựng cũng sẽ bị ảnh hưởng. Bây giờ thân thể nàng như một chiếc bát mẻ, không chứa nổi nhiều linh lực hơn nữa.

Thấy Hạ Hầu Xá từng bước một tới gần, nàng cười khổ một tiếng trong lòng.

Chung quy vẫn là do bản lĩnh không bằng người ta.

Có điều...

Một trận chiến đấu thoải mái đến vậy chẳng phải chính là điều nàng vẫn chờ monghay sao?

Dược nữ?

Dược nữ thì sao?

Không có ai nói nàng không thể giơ lên dao đồ tể!

Lục Hương Lãnh đưa tay ra, ánh sáng màu vàng tím lại dần dần sáng lên, đáy mắt nàng phát ra ánh sáng trước đó chưa từng có, một đường vân màu tím đen lờ mờ cuốn quanh cánh tay nàng, kéo dài đến cổ tay, lộ ra một đầu nhọn ngóc lên.

Như là...

Cái đuôi của thứ gì đó.

Một bước, hai bước.

Hạ Hầu Xá tiện tay xoay lá chắn đồng thau, đi tới trước mặt Lục Hương Lãnh. Trong ánh mắt chằm chằm của trước mặt Lục Hương Lãnh, trên mặt hắn vẫn không có biểu cảm gì, chỉ tuyên bố: “Lĩnh vực vô địch cũng phải có năng lực duy trì mới được. Cái gọi là vô địch căn bản hoàn toàn không tồn tại...”

Xẹt!

Lá chắn đồng thau biến mất.

Đạo ấn dưới chân chợt lóe lên, một chiếc đinh ba màu tím đen xuất hiện trong tay hắn, mỗi mũi đinh ba đều có hình một tia sét màu tím đậm xuống quanh nhưng không quá rõ ràng.

Có điều khi Hạ Hầu Xá càm lấy đinh ba, ba hình vẽ tia sét lại lập tức lóe sáng.

Xẹt xẹ!

Ba tia sét màu tím nhạt đan vào nhau, làm cho Hạ Hầu Xá cầm đinh ba giống như vị thần cai quản sấm sét.

”Hoang Lôi Kích“.

Lạnh nhạt báo ra tên của pháp khí này, đồng thời Hạ Hầu Xá đạp chân lao tới.

Oành!

Ba hình vẽ tia sét lại sáng hơn nữa, không ngờ lại đồng thời phát ra ba luồng sét hội tụ cùng nhau thành một luồng sét màu tím đen bổ về phía Lục Hương Lãnh, lúc này lĩnh vực vô địch ba trượng của nàng đã lung lay sắp sập.

Hạ Hầu Xá hoàn toàn không lo lắng mình sẽ thất thủ.

Có thể nói vì có lĩnh vực vô địch của Lục Hương Lãnh, lúc này hắn đã thể hiện ra sức chiến đấu mạnh nhất từ khi tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên tới nay, mặc dù còn không phải toàn bộ nhưng đã rất đáng sợ.

Còn ai có thể ngăn cản hắn?

Thanh Hoang Lôi Kích của hắn đâm ra, khí thế thẳng tiến không lùi.

Xẹt!

Có tiếng xé gió vang lên.

Hạ Hầu Xá đột nhiên sửng sốt, đây không phải âm thanh Hoang Lôi Kích phát ra.

Cùng với tiếng xé gió này, một cảm giác lạnh lẽo như quỷ mị đột nhiên từ bên cạnh truyền đến.

Gần như đồng thời, cảm giác nguy hiểm đến cực điểm xuất hiện trong lòng, thanh Hoang Lôi Kích rõ ràng đã đâm về phía Lục Hương Lãnh lại rút về giơ lên cản bên trái hắn.

Đáng tiếc đã muộn.

Ầm!

Một sức mạnh khổng lồ mãnh liệt ập tới khi Hoang Lôi Kích vừa giơ lên.

Vô số hư ảnh ác quỷ đột nhiên xuất hiện trước mắt Hạ Hầu Xá, mặt mũi hung dữ, cái miệng há to, tìm người mà cắn.

Cảnh này lập tức đánh thức trí nhớ ngủ say dưới đáy lòng hắn đã rất lâu, rất lâu.

Đôi đồng tử màu đỏ sậm lập tức sáng lên như nhuộm máu tươi, cũng trở nên rất đáng sợ.

Phủ ảnh đen sì cuối cùng xuất hiện.

Nó xuất hiện rất nhanh chóng, rất quỷ mị, lại rất hùng dũng.

Với một sức mạnh không thể ngăn cản, vừa cuồng mãnh vừa bá đạo, chém thẳng vào Hoang Lôi Kích của Hạ Hầu Xá.

Xèo xèo!

Luồng sét màu tím đen do ba tia sét hội tụ thành bị phủ ảnh chém vỡ vụn, hóa thành vô số tia điện nhỏ biến mất.

Keng!

Một tiếng động vang lên, thân búa màu đen chém vào Hoang Lôi Kích, tia lửa bắn ra khắp nơi.

Bàn tay Hạ Hầu Xá chấn động kịch liệt, hổ khẩu rách toạc, máu tươi bắn ra dính đầy cả bàn tay hắn.

Hoang Lôi Kích cũng không thể nắm được nữa, từ trong tay hắn bay ra, xẹt qua bên cạnh cổ hắn rơi vào biển sâu vô tận phía dưới rồi biến mất.

Một vết máu đỏ tươi lập tức xuất hiện trên cổ bên trái Hạ Hầu Xá.

máu tươi chảy đầm đìa, Hoang Lôi Kích thiếu chút nữa đã cắt đứt cả đầu hắn.

Tuy nhiên Hạ Hầu Xá lại không hề cử động, hai mắt đỏ lên gắt gao nhìn phủ ảnh.

Sau khi đánh bay Hoang Lôi Kích, không ngờ phủ ảnh lại bay theo đường vòng cung giữa không trung rồi quay về.

Ánh vàng mơ hồ tràn ngập trên thân búa, thêm một chút thần thánh vào trong quỷ khí lạnh lẽo.

Bàn tay trắng muốt đưa ra, năm ngón tay nhỏ nhắn mà mạnh mẽ nắm lại cầm lấy cán cây búa lớn, sau đó nhẹ nhàng xoay một cái, lưỡi búa quay xuống, lưng búa quay lên, nghiêng nghiêng chĩa xuống mặt biển phía dưới.

Một hòn đảo khổng lồ chậm rãi từ trong đám mây hạ xuống, im cái bóng khổng lồ của nó xuống biển.

Chủ nhân của cánh tay đó cuối cùng cũng dần dần lộ diện.

Y bào màu trắng nhạt, nhạt hơn màu trời và màu biển rất nhiều, rõ ràng không hề chói mắt nhưng lại hút hết ánh mắt của mọi người.

Kiến Sầu cầm búa đứng trên tảng đá cao nhất phía trước, bên cạnh là Như Hoa công tử với vẻ mặt “trò hay đến rồi“.

Lúc này Hạ Hầu Xá đứng ở chính giữa, bên cổ đã bị nhuộm đỏ, y bào màu đỏ sậm trên người cũng bị nhuộm ướt một nửa. Hắn không hề nhúc nhích, nắm chặt nắm đấm.

Cảm giác đau đớn ở hổ khẩu tay đã biến thành tê liệt.

Bên trái hắn là Lục Hương Lãnh cũng rất kinh ngạc, bên phải là nữ tu sĩ vừa xuất hiện đã dùng búa đánh bay đòn tấn công của hắn.

Kiến Sầu Nhai Sơn!

”Đích xác là một cây búa rất đẹp!”

Kiến Sầu không để ý đến lời khen ngợi này, chỉ cảm thấy một sự nguy hiểm nồng đậm tỏa ra từ trên người Hạ Hầu Xá, không nhịn được nắm Quỷ Phủ chặt hơn một chút.

Nàng thoáng nhìn Lục Hương Lãnh bên kia, hơi cau mày.

Chắc là Lục Hương Lãnh vận may không tốt nên đã gặp phải Hạ Hầu Xá, vì vậy đã có một trận ác chiến.

Bây giờ chỉ nhìn qua cũng biết tình hình của Lục Hương Lãnh lúc này không hề tốt.

Không thể dây dưa được nữa.

Vừa nghĩ vậy, Kiến Sầu liền mở miệng nói với Hạ Hầu Xá: “Vòng thứ hai là săn rồng trên biển, chỉ có lấy được gân rồng mới có thể qua cửa. Bây giờ lãng phí sức mạnh giao chiến với người khác là không khôn ngoan, xin Hạ Hầu đạo hữu giơ cao đánh khẽ, bọn ta biết tung tích rồng đen, không bằng cùng nhau tìm kiếm“.

Lúc này khóe miệng Như Hoa công tử trạm sau lưng Kiến Sầu giật giật, trong lòng gào thét: “Thì ra là một kẻ lừa đảo!”

Thế mà lúc trước hắn còn cho rằng đại sư tỷ Nhai Sơn rất đức độ, vậy mà bây giờ lại bắt nạt thiếu niên Hạ Hầu Xá đơn thuần này.

Bọn ta biết tung tích rồng đen, cùng nhau tìm kiếm?

Có cái rắm ấy!

Con rồng đen đó chính là một quái vật bất tử, ngươi mời người ta cùng nhau tìm kiếm, có rắp tâm gì? Có rắp tâm gì?

Đúng là không biết xấu hổ!

Đương nhiên Như Hoa công tử cũng chỉ cảm thán trong lòng như vậy, ngoài mặt vẫn cười tít mắt, phối hợp giơ hải bàn của mình ra.

Nhưng không ngờ ánh mắt Hạ Hầu Xá lại không dừng lại trên hải bàn một giây nào mà chỉ lướt qua rồi quay về trên người Kiến Sầu.

”Ngươi đã cho rằng giao chiến với người khác là lãng phí sức mạnh, vì sao lại lãng phí sức mạnh giao chiến với ta?”

Kiến Sầu ngẩn ra, không ngờ Hạ Hầu Xá lại hỏi vấn đề này.

Có điều đây cũng không phải một vấn đề khó giải đáp.

Kiến Sầu mỉm cười: “Ta và Hương Lãnh đạo hữu có nghĩa tri giao, có tình chén rượu, một khi hợp nhau, đỡ giúp hai đao thì đã làm sao?”

Như Hoa công tử sững sờ, hoàn toàn không ngờ Kiến Sầu lại nói ra một câu tùy hứng như vậy.

Hắn không khỏi nhìn về phía Lục Hương Lãnh bên kia.

Vị dược nữ áo trắng này luôn luôn là một người cao không với được, như vầng trăng cô độc trong mắt người khác, bây giờ cũng hơi ngơ ngác đứng ở bên kia, hai mắt có chút ướt át.

Nghĩa tri giao, tình chén rượu.

Một khi hợp nhau, đỡ giúp hai đao thì đã làm sao?

Đây là bạn của nàng, Lục Hương Lãnh.

Trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng tím vốn đã ảm đạm lại nhấp nháy một chút, sau đó không ngờ lại dần dần sáng lên.

Lục Hương Lãnh nắm chặt bàn tay, hình vẽ cái đuôi nhọn trên cổ tay như động một chút.

Nàng nhìn về phía Hạ Hầu Xá bị ba người vây quanh, trái tim tĩnh lại.

Lưỡng bề thọ địch, đó là trạng thái của Hạ Hầu Xá lúc này.

Máu tươi trên vết thương của hắn vẫn không ngừng chảy, hắn tùy ý đưa tay lên, ngón tay trắng xanh đặt lên vết thương, cảnh tượng thê lương mà âm trầm.

Chậm rãi đưa tay về giơ lên trước mặt, hai mắt đỏ tươi.

Hạ Hầu Xá đưa tay lên miệng liếm, mùi máu tanh vừa mới lan ra, hắn đã nở một nụ cười rực rỡ.

”Ta từng nói búa của ngươi rất đẹp, ta cũng có một thanh không tồi“.

Nụ cười này xua tan sự tối tăm trên gnf hắn, không ngờ lại làm người khác cảm thấy rất dễ nhìn.

Ngay cả Kiến Sầu cũng không khỏi ngẩn ra, trong lòng cảm thấy thán phục.

Sau phút chốc, Hạ Hầu Xá đã hóa thành một tàn ảnh màu đỏ.

A!

Đỡ giúp hai đao thì đã làm sao?

”Ngươi muốn, ta sẽ thành toàn cho ngươi!”

Lông mày cau lại, Kiến Sầu lập tức cảm nhận được sát khí thấu xương, nhưng nàng đâu có sợ gì?

Quỷ Phủ vung lên, nàng cũng cười một tiếng.

Muốn đâm nàng đủ hai đao?

”Để xem ngươi có bản lãnh này hay không đã!”
Bình Luận (0)
Comment