Ta Không Thành Tiên

Chương 142

Thanh kiếm do vô số hoa tươi tạo thành đã phát ra uy thế lẫm liệt.

Như Hoa công tử chỉ muốn tốc chiến tốc thắng giết chết rồng đen để khỏi sinh rắc rối, đâu ngờ Kiến Sầu đột nhiên lại kêu lên như thế.

Hắn cau mày, trên khuôn mặt âm nhu lười nhác lộ ra vẻ lạnh lẽo, thu kiếm lại nhìn Kiến Sầu bằng ánh mắt cực kì nguy hiểm: “Kiến Sầu đạo hữu...”

”Ngươi xem!”

Kiến Sầu biết người bình thường đều không hiểu được ý mình, thế là chỉ thẳng xuống mặt biển.

Như Hoa công tử đứng giữa không trung nhìn theo hướng tay nàng chỉ, khi thấy rõ tình hình cũng cực kì kinh hãi.

Con rồng đen lúc trước bị hắn chém đứt đôi, nửa thân trước có đầu vẫn đang chạy trốn, nửa còn lại đang chìm dần xuống biển vẫn không ngừng vùng vẫy, nhưng trong quá trình vùng vẫy, vết thương bị chém đứt lại không ngừng khép lại.

Chỉ một lát sau, không ngờ lại có một cái đầu rồng mới mọc ra từ chỗ bị chém.

”Đây là...”

Giọng Như Hoa công tử lộ vẻ chấn động khó tả.

”Là giun bất tử“. Kiến Sầu thở dài giải thích, lại bổ sung: “Con này tuy là rồng đen nhưng vốn do một con giun biến thành, cho nên có thể giữ lại một loại đặc tính của giun...”

Ít nhất bây giờ là như vậy.

Trời mới biết Như Hoa công tử chém một nhát nữa có xuất hiện con rồng đen thứ ba hay không.

Tình hình bây giờ làm hai người đều cực kì kinh hãi.

Giun không chết, bọn họ cũng không dám tấn công, nhưng ai biết năng lực tái sinh này của giun rốt cuộc giữ được bao nhiêu?

Vạn nhất chỉ có thể “tái sinh” một lần duy nhất thì sao?

Nhưng mà ai cũng không dám đánh cược.

Đến giờ con rồng đen này vẫn chưa thể hiện sức chiến đấu của mình, nhưng thân hình dài trăm trượng đã đủ làm mọi người đều phải e dè.

Săn rồng, săn rồng, nhất định sẽ không đơn giản như vậy.

Đừng để đến lúc bọn họ chém hết nhát này đến nhát khác, không săn được rồng mà ngược lại còn bị một đám rồng vây công thì đúng là buồn cười.

Sắc mặt âm trầm, Như Hoa công tử không nói nên lời.

Kiến Sầu nhìn xuống biển, con rồng đen đã mọc ra đầu rồng hưng phấn bay lên trời, nước biển bám đầy trên người, lớp vảy màu đen dưới ánh mặt trời lại khiến người ta có cảm giác phát sáng rực rỡ.

Sau khi đầu rồng mọc ra, thân thể vốn dài năm mươi trượng lại không ngừng kéo dài.

Gầm!

Tiếng rồng ngâm đáng sợ, mặt biển nổi sóng.

Thân rồng năm mươi trượng kéo dài thành trăm trượng, hung dữ quay cuồng trên mặt biển.

Một đôi mắt rồng uy phong lẫm liệt nhìn chằm chằm về phía Như Hoa công tử giữa không trung.

Nó quẫy đuôi, thân hình dài kinh người cong lên, một chân co lại đặt trên mặt nước, bày ra tư thế sắp tấn công.

Ánh mắt nó rõ ràng rõ ràng đang căm thù tột độ.

Hiển nhiên nó vẫn nhớ người động thủ với mình vừa rồi chính là Như Hoa công tử.

Thấy tình thế không tốt, Kiến Sầu điều khiển hòn đảo dưới chân đi tới chỗ Như Hoa công tử, giọng nói bình tĩnh: “Xuống đi!”

”Xuống?”

Như Hoa công tử cười một tiếng, nheo mắt lại, đáy mắt sinh ra ánh sáng lấp lánh, lại có vẻ phong hoa tuyệt đại.

Trên chiếc áo bào diễm lệ chỉ có tay áo bên phải không có một chút hoa văn, cực kì thuần khiết, lúc này phần phật đón gió cực kì thuần khiết.

Hắn nhìn Kiến Sầu một cái: “Kiến Sầu đạo hữu có biết, không phải cái gì cũng xứng làm con mồi của ta“.

Con mồi?

Kiến Sầu không hiểu lời hắn nói cho lắm.

Như Hoa công tử cũng không buồn giải thích, chỉ điều chỉnh tư thế của mình, tay trái hất mái tóc dài buông xõa lên, có cảm giác cực kì âm nhu.

Hắn nhìn chằm chằm con rồng đen phía trước, lưỡi kiếm trong tay có những điểm sáng tản ra, biến thành vô số cánh hoa hương thơm ngào ngạt.

Trong lúc hắn nhìn con rồng đen, con rồng cũng nhìn hắn chằm chằm.

Thân thể dài đến trăm trượng uốn lượn sau lưng, nó chuyển động cái đầu rồng khổng lồ, con ngươi đảo quanh, cũng hết sức cảnh giác với Như Hoa công tử, dường như đang tìm một thời cơ thích hợp để lao lên Như Hoa công tử một đòn trí mạng.

Nhưng... trong mắt Kiến Sầu, cảnh tượng này lại kì lạ không nói nên lời.

Cũng không biết có phải con rồng đen này dù sao cũng là giun biến thành hay không, lại cảm thấy tư thế giằng co với Như Hoa công tử của nó bây giờ không hề có uy nghiêm của rồng trong truyền thuyết, ngay cả Chu Thừa Giang lúc gọi đạo ấn vảy rồng ra dường như cũng uy nghiêm hơn nó lúc này.

Trong lòng nghĩ vậy, Kiến Sầu vẫn nắm chặt Quỷ Phủ trong tay.

Bầu không khí như giương cung bạt kiếm.

Con rồng khổng lồ không ngừng uốn lượn trên mặt biển lại làm người ta cảm thấy giống như một con rắn khổng lồ, lại còn là loài rắn tương đối nhút nhát.

Ý nghĩ này xuất hiện rất kì quái, thậm chí không có lí do nào.

Ngay cả Kiến Sầu cũng cảm thấy ảo giác này của mình đúng là vô lí, nhưng...

Ngay sau đó nàng và Như Hoa công tử lại được chứng kiến cảnh tượng thần kì nhất trên không hải này.

Một người một rồng đang giằng co căng thẳng, dường như chỉ cần đối phương lộ ra sơ hở là sẽ lập tức lao vào cắn xé, không ngờ con rồng đang uống lượn chợt nhìn xuống, nhìn thấy một bóng đen khổng lồ trên mặt biển.

Ngao!

Đây là cái quỷ gì?

Con rồng đen rùng mình một cái, sau đó bắt đầu run rẩy kịch liệt.

Như Hoa công tử tay nắm thanh kiếm do vô số hoa thơm tạo thành, đang chuẩn bị động thủ. Nhưng con rồng đen lại như quá mức sợ hãi, sau khi run rẩy kịch liệt liền hất đầu rồng phát ra một tiếng rồng ngâm hoảng sợ, sau đó quẫy cái đuôi thật dài đập mạnh xuống mặt biển phát ra một tiếng động to lớn, cuối cùng là quay đầu điên cuồng chạy trốn.

Quái vật, có quái vật!

Một con quái vật thật to ở dưới nước, oa oa oa, đừng đuổi theo ta!

Ào ào ào...

Con rồng đen bỏ lại Kiến Sầu và Như Hoa công tử, cái đuôi quẫy mạnh tóe ra sóng nước ngập trời, vẽ thành một vệt nước dài trắng như tuyết trên mặt biển, quả thực như một đứa bé bị dọa chết khiếp.

Chỉ một lát sau, bóng đen đã biến mất trong tầm nhìn của hai người.

Như Hoa công tử cứng nhắc cúi đầu nhìn hải bàn của mình: Vệt đen vốn tượng trưng cho con rồng đen đã hóa thành hai vệt, một trước một sau cùng chạy nhanh về hướng tây bắc, như là đang... chạy trối chết.

Vì sao cứ cảm thấy có gì đó không đúng?

Dù Như Hoa công tử tự phụ kiến thức rộng rãi, lúc này cũng thật sự là không nghĩ ra nổi.

Lúc trước Kiến Sầu nói giun bất tử, hắn mới nhớ tới một số thông tin liên quan đến giun giới thiệu trong điển tịch, nói giun sau khi bị chặt đứt vẫn không chết, phần thân thể bị chặt đứt vẫn có thể biến thành một con giun mới.

Nhưng bây giờ?

Một con rồng đen nguyên vẹn, rốt cuộc vì cái gì mà phải điên cuồng chạy trốn?

Lần đầu tiên nhìn thấy rồng đen chạy trốn, hắn cho rằng nơi đó có thứ gì đáng sợ, nhưng còn lúc này?

Chẳng lẽ thứ đáng sợ đó vẫn còn bám theo bọn họ?

Thanh binh khí do hoa tươi hóa thành trong tay Như Hoa công tử đột nhiên tản ra, lại hóa thành vô số đóa hoa bay về tay áo hắn, hóa thành những hoa văn đẹp đẽ.

Thế là tay áo bào màu trắng thuần khiết của hắn lại biến thành lòe loẹt như trước.

Có điều Kiến Sầu không dám xem thường bộ y phục của hắn nữa.

Như Hoa công tử nghi hoặc nói: “Con rồng đen này dường như có gì đó không bình thường“.

Hắn nhìn về phía Kiến Sầu, Kiến Sầu suy nghĩ một lát lại lộ ra nụ cười, nói: “Trong lòng ta có một ý nghĩ, không biết có đúng hay không“.

”Xin nghe“.

”Công tử kiến thức rộng rãi, không biết đã bao giờ thiết tưởng, nếu có một ngày kiến biến thành voi thì sẽ thế nào?”

Kiến biến thành voi?

Như Hoa công tử đột nhiên có một cảm giác kì dị. Hắn nhìn về phía Kiến Sầu, lại thấy trên mặt Kiến Sầu mang nét cười nhàn nhạt, dường như đã nhìn thấu tất cả chân lí.

Trong nháy mắt, hắn chợt cảm thấy con mồi này của mình rất lợi hại.

Trung Vực luôn luôn là một nơi nhân tài xuất hiện lớp lớp, càng huống chi là Nhai Sơn? Càng huống chi là đại sư tỷ Nhai Sơn?

Suy nghĩ một lát, Như Hoa công tử cũng đã hiểu rõ vấn đề ở đây: “Nó sợ chính bản thân nó?”

”Không dám khẳng định, có điều chắc cũng không sai“.

Kiến Sầu gật đầu xem như thừa nhận suy đoán của Như Hoa công tử.

Nhìn hải bàn một cái, con rồng đen đó đã không biết đi đến tận đâu, Kiến Sầu mở miệng nói: “Vừa rồi chúng ta đánh nhau ở đây, động tĩnh hơi lớn. Bây giờ ngoài kẻ có thể dịch chuyển tức thời và kẻ có thể ẩn thân, những người còn lại rốt cuộc có bản lãnh gì chúng ta còn không biết. Để cho an toàn, tốt nhất chúng ta không nên ở đây lâu. Bây giờ đi về phía nào, công tử có ý kiến gì không?”

Ý kiến?

Hắn còn có thể có ý kiến gì?

Như Hoa công tử đột nhiên cảm thấy nữ tu sĩ đứng trước mắt mình trên người có một loại khí chất lãnh tụ bẩm sinh.

Suy nghĩ của nàng có thể nói là chu toàn, xem như cho hắn lựa chọn, nhưng trên thực tế nàng đã định hướng từ trước rồi: Động tĩnh của bọn họ quá lớn, không thể ở lại đây lâu để những người khác phát hiện. Nhưng nàng lại hỏi mình là đi vè hướng nào, tóm lại là kiểu gì cũng phải đi.

Có ý kiến gì không? Hỏi thật là hay.

Theo lí thuyết hắn nên khó chịu, thậm chí tức giận vì điều này, trước giờ bất kể ở đâu, chỉ cần là nơi có hắn thì bình thường đều do hắn làm chủ, không có ai dám quyết định thay cho hắn, Kiến Sầu là người đầu tiên.

Nhưng...

Hắn lại cảm thấy đối phương nói rất có đạo lí, dù đã đưa ra quyết định thay cho hắn nhưng lại không làm hắn ghét, thậm chí còn thấy thoải mái như hóng gió xuân.

Tiểu hội năm nay Nhai Sơn rốt cuộc đưa ra một người như thế nào?

Như Hoa công tử cảm khái trong lòng. Hắn nhìn Kiến Sầu một hồi lâu, cuối cùng vẫn nhếch miệng nở ra một nụ cười lười nhác: “Có rồng liền sẽ có phong vân, bất kể săn rồng hay không, cứ tìm rồng mà đi nhất định sẽ không sai“.

”Có lí“.

Kiến Sầu tỏ vẻ đồng ý, dường như Như Hoa công tử vừa nói ra một chân lí rất khác thường.

Sau đó nàng khẽ động tâm niệm, cả tòa hải đảo lập tức chuyển động, xé rách mặt biển rẽ sóng đuổi theo về hướng tây bắc.

Như Hoa công tử cũng từ giữa không trung hạ xuống đứng bên cạnh Kiến Sầu.

Trong vô tận sóng nước tóe lên, không nhịn được quay sang nhìn Kiến Sầu: Một bộ trường bào màu trắng nhạt, không có sự yếu đuối của phụ nữ thông thường, chỉ có trên khuôn mặt còn có nét tú nhã động lòng người, đứng trên tảng đá đen sẫm đối mặt với vô số sóng lớn, ánh mắt sáng ngời lộ vẻ đoan trang khôn tả.

Rất ít người cho hắn một cảm giác như vậy, đứng trước sóng lớn lại làm hắn có cảm giác như nhìn núi cao.

Cơ trí, nhanh nhạy, lại còn có thiện niệm...

Trên Thập Cửu Châu này hiếm thấy đến mức nào?

Hắn cúi đầu nhìn vô số loài hoa trên vạt áo, đột nhiên thở dài một tiếng chán nản: “Kiến Sầu đạo hữu, thật không biết cùng đạo hữu đồng hành mà đi, cùng đài mà chiến rốt cuộc là may mắn hay là bất hạnh?”

Kiến Sầu không quay sang, biển cả trước mặt bắn lên vô số buiij nước, ánh mắt nàng lại nhìn lên trời cao.

Trên mặt vẫn có nụ cười, có điều không hề rõ ràng.

”Đối với Kiến Sầu thì có thể cùng các vị anh hào đồng hành mà đi, cùng đài mà chiến chính là chuyện may mắn“.

Chính là chuyện may mắn.

Âm thanh này nhanh chóng bị gió biển thổi tan, lại khắc sâu vào trong lòng Như Hoa công tử, cũng khắc thật sâu vào trong lòng những người dưới chân núi Côn Ngô nghe thấy câu này.

Các loài cá bơi dưới biển bị hải đảo đột nhiên lao đến làm kinh động bơi tứ tán, cảnh tượng trên đường đi hết sức rầm rộ.

Sau khi Kiến Sầu và Như Hoa công tử rời khỏi không lâu, trên vùng biển này đột nhiên xuất hiện một bóng người.

Tiểu Kim mặc áo khoác da thú nhìn mặt biển đã trở lại bình lặng, nghi hoặc gãi gãi đầu: “Lạ thật, vừa rồi rõ ràng cảm thấy bên này có động tĩnh mà...”

Đang nói, hắn đột nhiên dừng lại như cảm thấy gì đó, ngẩng đầu lên nhìn về phía nam.

Một đám lá phong đỏ rực rỡ lẳng lặng đứng trên mặt biển.

Khương Vấn Triều Thông Linh các nhìn Tiểu Kim, trên mặt không có biểu cảm gì.

”Có... có người...”

Không ngờ lại có người.

Tiểu Kim ôm quả dưa hấu to trong lòng, chân đất đứng trên mặt biển, một hồi lâu mới phản ứng lại, còn cười ha ha chào hỏi: “Này, xin chào! Ta tên là Tiểu Kim! Vừa rồi ngươi có nhìn thấy một con rồng đen đi qua đây không?”

Khương Vấn Triều nhìn hắn một cái bằng ánh mắt kì dị, suy nghĩ một lát rồi lăng không đi về phía Tiểu Kim.

Ơ kìa!

Vì sao không trả lời?

Tiểu Kim hơi khó hiểu, nhưng lúc Khương Vấn Triều bước ra bước thứ ba, hắn đột nhiên tỉnh ngộ, vội vàng ôm quả dưa hấu kêu to một tiếng: “Mẹ ơi! Ta có muốn động thủ với ngươi! Không được đánh ta!”

Nói xong hắn không hề do dự cất bước bỏ chạy như sợ Khương Vấn Triều xông tới đánh hắn.

Bụp bụp bụp!

Nước biển bắn lên.

Một bước tiếp một bước, hắn chạy chân đất trên mặt biển như giẫm trên đất bằng.

Đáng sợ hơn nữa là...

Sau khi chân hắn rời khỏi mặt biển, mặt biển chỗ đó lập tức có một tảng băng lớn nhô lên ngăn cản đường đi của Khương Vấn Triều.

”Đây là...”

Khương Vấn Triều không khỏi kinh ngạc.

Nhưng sau đó hắn nhanh chóng hiểu ra: Trước chỉ nghe nói Tiểu Kim một chiêu chế địch, cũng không biết chiêu số gì khác. Nhưng bây giờ dưới chân Tiểu Kim lại xuất hiện dị thuật thật sự.

Là... bản lánh mới không hải giao cho hắn?

Cũng hay đấy.

Có điều...

Khương Vấn Triều cười khổ: Nhìn hắn hung dữ như vậy sao?

”Tiểu Kim đạo hữu, đừng hiểu lầm. Ta không hề có ý động thủ, chỉ là cảm thấy ngươi và ta nên kết bạn đồng hành...”

Tiểu Kim đang chạy nghe thấy câu này lập tức há hốc mồm: “Ơ, không phải định đnáh ta à?”

”Không phải“.

Lần đầu tiên Khương Vấn Triều cảm thấy nghi hoặc về nhân cách của mình.

Tiểu Kim vỗ vỗ quả dưa hấu trong lòng, cuối cùng thở phào một hơi, nở nụ cười cực kì rực rỡ lộ ra tám cái răng trắng: “Thế mà ngươi không nói sớm. Không đánh ta không cướp dưa hấu của ta thì tốt rồi, vậy chúng ta cùng đi thôi!”

Nói xong hắn đi thẳng đến chỗ Khương Vấn Triều mà không nghi ngờ chút nào.

Khương Vấn Triều không nói được gì.

Đứa nhỏ này thật là đơn thuần.

Cùng lúc đó, ở phía bắc không hải.

Ngụy Lâm nhận được “biển sâu trói buộc” không tìm thấy rồng đen, suy nghĩ một lát rồi bắt đầu đi về phía nam.

Thấy đã sắp đến một hải đảo phía trước, Ngụy Lâm suy nghĩ: Vùng biển này rộng lớn vô bờ, đi lâu như vậy mà cũng không gặp người nào, càng không nhìn thấy bóng dáng rồng đen đâu, chẳng lẽ là mình đã bỏ lỡ cái gì?

Hắn định hạ xuống hải đảo ngồi phân tích một chút.

Nhưng đúng lúc hắn sắp hạ xuống, giữa không trung cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một trận rung động.

Không khí xuất hiện một trận sóng gợn giống như mặt nước.

Một bóng người đột nhiên xuất hiện từ trung tâm của gợn sóng không hề có dấu hiệu báo trước.

Ngụy Lâm giật mình nhưng cũng chỉ sửng sốt một lát, sau đó hắn không hề do dự vỗ chuỗi thiên cơ thiết phù bên hông.

Lách cách.

Chỉ trong nháy mắt, ba tấm thiết phù đã được hắn nắm trong tay.

Nhưng hắn đã không có cơ hội...

Xuất hiện giữa gợn sóng đó chính là Đường Bất Dạ lúc trước ngang nhiên đánh bại Chu Thừa Giang.

Lúc vừa mới nhìn thấy Ngụy Lâm, dường như hắn cũng lộ vẻ kinh ngạc.

Hắn chỉ chọn bừa một phương hướng để dịch chuyển tức thời, không ngờ lại nhìn thấy một người ở đó, có điều cũng tốt!

Ở không hải, đó là đối thủ!

Có thể gặp được, chính là duyên phận.

Cho nên ngay khi Ngụy Lâm vừa ra tay, hắn cũng nghiêng người tiến lên, thân hình loáng một cái biến mất giữa không trung, sau đó lại xuất hiện sau lưng Ngụy Lâm.

Đúng là một chuyện quỷ mị.

Ngụy Lâm đúng là không sao ngờ được.

Mặc một bộ áo bào đen lạnh lùng, trên mặt mang đường nét của người đến từ dị vực, Đường Bất Dạ đưa tay đánh ra một chưởng nhìn như hời hợt, nhưng chưởng lực cuồn cuộn từ trong lòng bàn tay truyền ra, ngay lập tức đánh thẳng vào sau lưng Ngụy Lâm.

Ngụy Lâm thân thể chấn động kịch liệt, kinh mạch trong cơ thể không ngờ lại có cảm giác băng lạnh, không ngừng vỡ nứt.

Hai tay hắn đã không nắm được ba tấm thiên cơ thiết phù nữa.

Đầu óc trở nên mơ hồ, Ngụy Lâm ngã thẳng xuống nước biển vô tận phía dưới, nước biển bắn lên tung tóe.

Đường Bất Dạ thu tay lại đứng trên mặt biển nhìn bóng dáng Ngụy Lâm biến mất như bị nước biển nuốt chửng, hắn suy nghĩ một lát, biết một chưởng của mình đã tiễn Ngụy Lâm ra ngoài.

Thủy không độn, khoảng cách tối đa ba mươi dặm, dịch chuyển tức thời.

Nếu dùng để đi đường, phép thuật này có thể không tiện lợi lắm, nhưng khi chiến đấu lại có hiệu quả người khác không lường được.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Đường Bất Dạ lộ ra nụ cười, nhìn có vẻ rất phóng khoáng.

Hắn xoay người định rời khỏi đây như mình chưa hề làm gì cả, nhưng đột nhiên một vệt sáng lại từ dưới biển bắn lên.

Đường Bất Dạ dừng chân nhìn vệt ánh sáng, cảm thấy có chút quen mắt.

Vệt sáng này và vệt sáng lúc trước chui vào mi tâm hắn chẳng phải giống nhau như đúc sao?

Nó như một con sâu nhỏ bé chậm rãi nổi lên mặt biển, sau đó bay lên bám vào mi tâm Đường Bất Dạ rồi biến mất như bông tuyết rơi vào nồi nước sôi.

Trong đầu Đường Bất Dạ một lần nữa hiện lên một quầng sáng nhu hòa.

Gió biển thổi y bào hắn bay phần phật, sóng biển chạy qua dưới chân hắn.

Một hồi lâu sau, cuối cùng hắn mở mắt ra, nụ cười bên môi lập tức rõ ràng hơn, hai mắt sáng ngời: “Thì ra là thế...”

Vù!

Đường Bất Dạ đưa tay đánh ra một chỉ quyết, không ngờ liền có một vòng sáng màu bạc xoay tròn bay ra, lập tức bay xuống mặt biển mênh mông, khoanh lại một vùng phạm vi trăm trượng.

Sau đó ánh bạc vô tận lan ra, đan vào nhau tạo thành một tấm lưới khổng lồ.

Khi tấm lươics vừa hình thành, tất cả tôm cá trong phạm vi này bất kể lớn nhỏ đều bị tấm lưới này bắt lại.

”Ha ha ha ha!”

Đường Bất Dạ thấy thế không nhịn được phá lên cười.

”Tự nhiên lại bắt đầu háo hức gặp được những người khác...”

Trong không hải thì ra còn có quy tắc ngầm.

Đánh bại một đối thủ, đẩy đối phương ra ngoài liền có thể nhận được năng lực của đối phương trong không hải.

Như vậy những người khác còn có những bản lãnh gì nữa?

Đường Bất Dạ khẽ nheo mắt, lắc mình biến mất tại chỗ.

Một con hải âu màu trắng dang cánh lượn qua mặt biển màu lam đậm, đột nhiên cắm đầu xuống mặt biển, lúc ngẩng lên đã ngậm một con cá nhỏ.

Nó vỗ cánh nhanh chóng bay xa, trở thành một chấm trắng phía chân trời rồi biến mất.
Bình Luận (0)
Comment