Ta Là Bán Yêu (Dịch)

Chương 2 - Con Trai Yêu Hồ (Hạ)

Lăng Thiên Âm ngắm bạch hồ trong tay, trên khuôn mặt lãnh đạm hiện lên vẻ dịu dàng hiếm thấy.

"Nó là con của ta và Vô Tu."

Diệp Trầm Phù chỉ cảm thấy một tiếng "ầm ầm" nổ lớn trong đầu, giống như sét đánh ngang tai, đầu lão trống rỗng, lảo đảo về sau ba bước, vẻ mặt không thể tin được, bên tai vẫn không ngừng vang vọng câu nói:

"Nó là con của ta và Vô Tu . ."

"Con của ta và Vô Tu. . ."

"Con Vô Tu. . ."

"Con. . ."

Diệp Trầm Phù ngây người như khúc gỗ hồi lâu, ước chừng qua nửa tuần trà mới dần lấy lại tinh thần, nhưng vẫn ngẩn ngơ nhìn tiểu hồ, không biết phải nói gì mới đúng.

Trong lòng lão vừa nhẹ nhõm, vừa lo lắng.

Vừa nhẹ nhõm bởi vì trong khoảnh khắc mình đang tuyệt vọng do cô độc, thì lại có thêm một người thân.

Còn lo lắng do cháu mình là yêu hồ, nếu người khác biết sự thật về hắn, sau này chắc chắn gặp rắc rối, đường đời gặp nhiều khó khăn.

Diệp gia cũng bởi vậy mà tiếng xấu lan xa, làm trò cười cho người đời.

"Oan nghiệt mà! Oan nghiệt mà! Diệp gia ta chắc là không thoát khỏi cái số phận trêu ngươi này!" Diệp Trầm Phù thở dài một hơi, trong lòng đắng ngắt.

Lăng Thiên Âm cũng mỉm cười cay đắng, lão phản ứng như thế cũng là hợp tình hợp lí.

"Ta tới đây, chính là để nói việc này, dù sao ngươi vẫn là gia gia của nó, ngươi có quyền được biết, nếu... nếu ngươi không muốn nhận nó ta cũng có thể thông cảm được."

"Mẹ kiếp! Nó là huyết mạch của lão phu, cốt nhục của Vô Tu! Cho dù là hồ, trong thân thể cũng chảy chung dòng máu của lão phu, lẽ nào lại không nhận! Lão phu tuy cổ hủ, nhưng chưa bại hoại đến mức ngay cả thân sinh cốt nhục mình cũng không chịu nhận!" Diệp Trầm Phù nghe nàng nói giận tím mặt, lỡ phun ra một câu nói tục không phù hợp với thân phận vương gia của lão.

Phản ứng dữ dội khiến Lăng Thiên Âm cũng phải kinh ngạc, nàng vốn cho rằng với thân phận và địa vị của Diệp Trầm Phù thì lão chắc chắn sẽ từ chối tiểu hồ. Dù gì chuyện này đối với người thường mà nói có hơi khó tiếp nhận.

Nhưng nàng làm sao hiểu được sự xuất hiện của tiểu hồ giờ đây là niềm vui sướng duy nhất của Diệp Trầm Phù. Hồi trẻ thì mất vợ, về già lại mất con. Bây giờ, bỗng xuất hiện cốt nhục duy nhất mang đến cho lão một chút hy vọng, lão nào có thể cự tuyệt.

Diệp Trầm Phù do dự một lát, rồi lại bước lên một bước, nhẹ nhàng đón nhận tiểu hồ từ trong tay nàng, cẩn thận ôm vào trong ngực. Trong tâm xuất hiện cảm giác kỳ lạ, lão nở một nụ cười khó xử: "Chẳng hay tiểu hồ này là cháu trai hay cháu gái lão phu?"

Lăng Thiên Âm cười nhẹ, khẽ đáp: "Là cháu trai."

"Như thế cũng tốt, thật tốt. Diệp gia ta cũng coi như có người kế tục." Diệp Trầm Phù vui mừng gật đầu.

Lăng Thiên Âm hơi chau mày, nói: "Ta tạm thời không muốn cho đứa trẻ ở Diệp gia."

Diệp Trầm Phù giật mình, nheo mắt nghi hoặc: "Hả? Vì sao?"

Lăng Thiên Âm nói: "Hiện tại Diệp gia có địa vị khá cao tại Đại Tấn, đứa nhỏ này là yêu hồ, chắc chắn có rất nhiều lời đồn truyền đến tai nó, như thế sẽ tạo thành bóng ma cực lớn trong lòng đứa nhỏ. Là mẫu thân, dĩ nhiên ta luôn hy vọng con mình có thể vui vẻ lớn lên. Hơn nữa, Diệp gia vô tình gây thù hằn không ít, một khi bọn chúng tóm được cái cớ này, chắc chắn Diệp gia sẽ rơi vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục. Đến lúc đó, đứa nhỏ này sợ rằng khó bảo toàn được tính mạng."

Diệp Trầm Phù hừ lạnh một tiếng, giọng nói đầy vẻ giễu cợt: "Bằng thực lực của ngươi còn sợ mấy kẻ thù của Diệp gia à? Nếu ngươi muốn, cho dù là phá nát cái Diệp Vương phủ này cũng chả phải việc khó."

Lăng Thiên Âm thần sắc buồn bã, lắc đầu: "Ta e là mình không thể ở bên cạnh chăm sóc đứa nhỏ này, bởi vì ta có một chuyện không thể không làm."

Diệp Trầm Phù nhíu mày, có chút không vui: "Có chuyện gì quan trọng hơn so với an nguy của hài tử chứ?"

Lăng Thiên Âm trong mắt lộ ra vẻ điên cuồng, ngữ khí lại vô cùng kiên định, "Ta muốn tìm ra cách hồi sinh Vô Tu."

"Cái gì!? Ngươi... Ngươi nói ngươi có biện pháp để hồi sinh Vô Tu!?" Diệp Trầm Phù kinh hãi, kích động bắt lấy bờ vai nàng, thậm chí tiểu hồ từ trong ngực rơi xuống cũng hồn nhiên chẳng hay.

Cũng may Lăng Thiên Âm nhanh tay lẹ mắt, phất ống tay rồi cuốn lại, đỡ lấy đứa nhỏ bình an. Tiểu hồ mở cặp mắt mông lung, ngáp một cái rồi tiếp tục ngủ say, hoàn toàn không biết mẹ mình sắp phải bỏ mình mà đi.

"Thời điểm Vô Tu chết, ta phong ấn linh hồn của hắn vào Chân Hồn Châu, trong khoảng thời gian ngắn linh hồn của hắn sẽ không phân tán đi. Ta sẽ tới tất cả các quốc gia và thế lực, nhất định có thể tìm ra biện pháp hồi sinh Vô Tu. Dọc theo con đường, có rất nhiều nguy hiểm rình rập, ta không đảm bảo cho sự an toàn của con trai mình, vì thế ta không thể mang nó theo." Lăng Thiên Âm cúi đầu nói ra.

"Có hi vọng là tốt rồi, có hi vọng là tốt rồi..." Diệp Trầm Phù lẩm bẩm nói. Sau đó, hắn chú ý tới một vấn đề nghiêm trọng.

"Vừa không thể cho đứa bé sống tại Diệp Vương phủ, vừa không thể mang theo, thế kẻ nào nuôi dưỡng đứa bé này đây?"

Lăng Thiên Âm nói: "Ta dự định mang nó về Thiên Hoàng Sơn, giao cho tộc nhân của ta nuôi dưỡng. Nếu ngươi cần đứa nhỏ này kế thừa vương phủ Vô Tu, vậy chờ đến khi nó thành hình người, ta sẽ cho tộc nhân của ta đem nó đưa về Diệp Vương phủ, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Trầm Phù lắc đầu, cười khổ nói: “Coi như yêu thú này tư chất tốt thì ít nhất cũng phải từ hai trăm năm đến ba trăm năm mới có thể biến hoá thành công, thân thể lão phu hơn một nửa đã vùi trong đất làm sao đợi đến lúc ấy được?"

Lăng Thiên Âm từ trong ngực móc ra một cái bình ngọc nhỏ tinh xảo, đưa cho Diệp Trầm Phù: “Việc ấy dĩ nhiên ta đã nghĩ đến.”

“Bên trong bình chứa yêu huyết của ta, sau khi ngươi uống vào có thể tăng thêm hai trăm tuổi thọ. Hơn nữa đứa nhỏ này có một nửa dòng máu nhân loại, tư chất cũng không kém, chắc hẳn một trăm năm mươi năm sẽ có thể biến hóa."

Vẻ mặt Diệp Trầm Phù phức tạp nhìn bình ngọc trong tay, đương nhiên lão biết máu tươi này rất quý. Nàng bây giờ lại vì hồi sinh Vô Tu mà đi bôn ba khắp nơi, thậm chí con mình vừa đứt ruột đẻ ra cũng đành bất đắc dĩ cho người khác chăm sóc.

Chuyện này đối với một người mẹ là tàn nhẫn đến mức nào! Nghĩ đến đây, sự căm giận của Diệp Trầm Phù đối với nữ nhân này cũng bớt dần.

Diệp Trầm Phù bỗng do dự, tựa hồ muốn nói cái gì, đáy mắt giãy dụa không ngừng, suy nghĩ một chút vẫn không thể nói ra khỏi miệng.

“Được, dù sao cũng không còn cách nào khác tốt hơn. Trước khi cháu ta biến hoá thành công, dù liều mạng già này ta cũng sẽ giữ vững Diệp gia, nhất định cho nó một chỗ nương thân an toàn."

Diệp Trầm Phù trịnh trọng hứa hẹn.

Lăng Thiên Âm gật đầu nhẹ: “Ngươi chịu thu nhận đứa nhỏ này đã là đại ân rồi. Chuyện muốn giao phó cũng đã giao phó xong, ta liền cáo từ.” Nói xong, nàng quay người muốn rời đi ngay.

“Khoan... Khoan đã!” Diệp Trầm Phù đột nhiên gọi nàng lại.

Lăng Thiên Âm dừng bước, vẫn không quay đầu.

“Còn có chuyện gì sao?”

Diệp Trầm Phù nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, mở miệng nói: “Ta mặc dù vô cùng hy vọng Vô Tu có thể sống lại, nhưng việc hồi sinh người chết dù sao vẫn là chuyện trái thiên lý, cách hồi sinh nhất định khó hơn lên trời. Nếu có thể thành công tất nhiên là chuyện tốt. Nhưng..." Nói đến đây, Diệp Trầm Phù dừng một chút, trong mắt lóe lên một tia đau buồn.

“Nếu......như ngươi thất bại sau khi đã làm tất cả những gì mình có thể, ta hy vọng ngươi cũng đừng quá thương tâm và tuyệt vọng, ta hiểu sự chấp nhất và tình cảm của ngươi đối với Vô Tu, song ngươi vẫn phải nhớ rằng mình còn có một hài tử. Dù gì đứa nhỏ này đã không còn phụ thân, không thể để nó mất luôn cả mẫu thân!"

Lăng Thiên Âm khẽ giật mình, nhìn về phía tiểu hồ, bàn tay nàng dịu dàng vuốt ve lông tơ nó, trong mắt lóe lên một tia đau đớn và áy náy, nhỏ giọng nói: “Là ta có lỗi với đứa nhỏ này, để nó vừa mới sinh ra đã bơ vơ một mình. Nếu ta có thể còn sống trở về, chắc chắn ta sẽ dốc hết sức cả đời để chăm sóc nó, vì nó che gió che mưa."

Diệp Trầm Phù nhìn bóng lưng nàng rời đi, thở dài nặng nề một hơi, nỗi phiền muộn trong lòng lão hồi lâu không thể tan đi.

Ngay khoảnh khắc Lăng Thiên Âm vừa bước ra cửa, nàng dường như nhớ ra cái gì đó.

“Đúng rồi...”

Diệp Trầm Phù nghi hoặc ngẩng đầu nhìn nàng.

“Ta đặt tên cho đứa nhỏ này là... Lăng Thiên Tô.”

Bình Luận (0)
Comment