Ta Là Bán Yêu (Dịch)

Chương 3 -

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt một cái đã qua mười bốn năm.

Trong một thạch thất tại Thiên Hoàng Sơn, một con tiểu bạch hồ ngồi khoanh chân, bộ dáng y chang con người. Hai chân trước của nó chuyển động ở trước ngực không ngừng, huyễn hóa ra các loại chiêu thức, động tác thuần thục như nước chảy mây trôi. Kim quang chuyển động không ngừng xung quanh thân thể, thỉnh thoảng có một dòng khí lưu cường đại phóng ra.

Cách đó không xa, một lão giả cùng một người trung niên đứng cạnh nhau quan sát. Lão giả vuốt râu, vui mừng nói:

"Thật không ngờ! Hồ Hãn, ngươi xem,《 Ngự ngưng quyết 》 là công pháp tu luyện của nhân loại, người thường tu luyện thì không nói, vậy mà Thiên Tô có thể ở dạng yêu thú tu luyện thành công. Linh khí tích tụ quanh thân không bị tiêu tan, còn được chuyển hóa thành nguyên lực rửa sạch mạch lạc cho hắn, từ đó dần dần bài xuất tạp chất ra bên ngoài cơ thể đạt tới hiệu quả tẩy cân phạt tủy. Ha ha, nhìn tư chất Thiên Tô, chắc hẳn khoảng khắc nó biến hóa thành người rút ngắn không ít."

Bên cạnh lão giả, người trung niên tên Hồ Hãn trong mắt cũng hiện lên phấn khích, vội vàng gật đầu đáp ứng:

"Đúng vậy! Mặc dù đã sớm biết yêu thú này có cùng kết cấu gân mạch với nhân loại, thế nhưng vẫn có sự khác biệt lớn. Nếu không biết cách chuyển hóa mà gượng ép bản thân tu luyện, nguyên lực trong thân thể sẽ bị ngăn chặn không phát tán được, cuối cùng bạo thể mà chết. Tiểu Lăng thiếu gia lại có thể đem nguyên lực trong cơ thể vận chuyển trôi chảy như thế, quả nhiên là thiên tài! Thật không hổ là con trai tộc trưởng đại nhân!"

Lão giả cười cười, ngạo nghễ đáp "Đương nhiên, tộc trưởng tư chất ngàn dặm có một, con của nàng cũng sẽ không thua kém." Nói xong, lão giả dường như nhớ đến điều gì, sắc mặt lại ảm đạm xuống, thở dài một tiếng: "Nếu tộc trưởng còn đang ở đây, nhìn thấy đứa nhỏ này trưởng thành, chắc chắn sẽ rất vui vẻ!"

Hồ Hãn an ủi: "Tộc trưởng khí vận bất phàm, nhất định có thể bình an trở về."

"Hầy! Mong là như thế!"

Hồ Hãn thấy lão lại nhớ tới quá khứ thương tâm, vội vàng chuyển chủ đề: "Đúng rồi, Hồ Nô trưởng lão, vừa rồi có thủ hạ đến báo, hắn nói cây hồng anh ngàn năm trong vườn thuốc phía Tây Thiên Hoàng Sơn vừa kết quả."

"Thật sao?" Đáy mắt Hồ Nô lập tức sáng lên, tin báo thành công dời được sự chú ý của lão sang chuyện khác.

Đây chính là chuyện tốt, có quả hồng anh, xem chừng đứa nhỏ này chỉ cần năm mươi năm liền có thể biến hóa thành công. Ha ha ha... Hồ tộc ta sắp sinh ra một vị thiên tài tuyệt thế chưa đến trăm năm liền biến hóa thành công.

Nghĩ đến đây, Hồ Nô liền trở nên vội vàng, kích động nói: "Nhanh! Nhanh sai dược viên người bên kia chuẩn bị tốt đỏ anh quả hoả tốc đưa tới.

Hồ Hãn lắc đầu, đáp lại: "Hồ Nô trưởng lão, chuyện này không được, ngài quên rồi sao? Quả hồng anh một khi lấy xuống, dược lực liền nhanh chóng mất đi, trong chưa đầy một nén hương sẽ khô héo, nhất định phải lấy xuống lúc lập tức phục dụng mới được."

Hồ Nô nghe nói liền ngẩn người, lúc này mới kịp phản ứng, vỗ trán một cái: "Đúng rồi! Sao ta có thể quên mất chuyện này cơ chứ. Xem ra cần phải để Thiên Tô tự mình đi một chuyến." Hồ Nô trưởng lão cười xán lạn, sắc mặt vui vẻ mười phần chờ mong Lăng Thiên Tô ăn được quả hồng anh.

"Vườn thuốc phía Tây Thiên Hoàng Sơn tuy nói không xa nhưng cũng không gần, sợ rằng trên đường có vài con yêu thú hung dữ tập kích. Hồ Nô trưởng lão ngài công việc bề bộn, không bằng để hai nha đầu Hương Nhi và Nguyệt Nhi đi cùng Lăng thiếu gia? Hai nha đầu bây giờ cũng có cảnh giới Ngưng Hồn trung kỳ, có các nàng đi cùng, chắc hẳn không có vấn đề gì lớn." Hồ Hãn đề nghị.

"Được. Vậy cũng tốt, chuyện này liền giao cho hai nha đầu kia." Hồ Nô nhẹ gật đầu đồng ý.

Hồ Hãn xin cáo lui trước, đi phân phó các nàng một tiếng. Hồ Hãn cung kính hướng Hồ Nô và tiểu hồ thi lễ mỗi người một cái, sau đó rời khỏi thạch thất.

[Trong rừng]

Hương Nhi trông mong nhìn qua tiểu hồ đang ngủ say trong ngực Nguyệt Nhi, không biết nó mơ thấy thứ gì tốt đẹp, thỉnh thoảng hít mũi vài cái, chép chép miệng, bộ dáng có chút hài lòng. Điệu bộ ngây thơ đó khiến nàng kìm lòng không nổi, một mặt thèm nhỏ dãi: "Nguyệt Nhi, ngươi cũng nên để ta ôm Tiểu Lăng thiếu gia một chút chứ? Ngày thường Hồ Nô trưởng lão lúc nào cũng cho hắn bế quan tu luyện, căn bản không có nhiều thời gian gặp mặt. Đợi mãi mới có cơ hội, ngươi lại không cho ta ôm tí nào."

Nguyệt Nhi lườm nàng, hừ lạnh một tiếng: "Do ta không cho ngươi ôm sao? Rõ ràng là Tiểu Lăng thiếu gia không chịu làm thân với ngươi."

"Ai nói! Tiểu Lăng thiếu gia bình thường rất thân với ta!" Hương Nhi càng thêm bất mãn.

"Thật sao?" Nguyệt Nhi nhíu mày, đáy mắt hiện lên ý cười kỳ quái. "Có đúng không đó? Nếu vậy thì tốt, cho ngươi nè." Nói xong, Nguyệt Nhi liền giao tiểu hồ trong ngực cho nàng.

Mắt Hương Nhi sáng rực, hưng phấn chuẩn bị tiếp nhận, khóe miệng còn không tự chủ được chảy xuống một dòng chất lỏng óng ánh. Nàng thở hổn hển, nhìn thế nào cũng giống như đại thúc biến thái chuẩn bị đùa giỡn cô nương nhà lành.

Lăng Thiên Tô đang ngủ say đột nhiên rùng mình một cái, nó bị tính cảnh giác bẩm sinh của dã thú đánh thức. Mơ mơ màng màng mở mắt, đập vào mắt nó là một khuôn mặt dữ tợn quen thuộc, khiến nó sợ đến độ dựng hết lông, miệng nghiến kèn kẹt trong vô thức. Không hề do dự chút nào, nó lập tức xoay người, bốn cái cẳng nhỏ vận động hết công suất như ngựa con chạy bằng điện trèo lên cánh tay Nguyệt Nhi. Chỉ một thoáng, nó đã yên vị trên vai nàng run lẩy bẩy.

Nó vẫn còn nhớ sự kinh khủng của Hương Nhi, mỗi lần nó rơi vào ma trảo của nàng thì nàng sẽ lâm vào trạng thái cực kỳ hưng phấn, liên tục tàn phá lấy thân thể và tâm hồn của nó. Hơn nữa, một khi nàng đã hưng phấn sẽ chẳng thể khống chế nổi lực đạo của mình. Lúc bị nàng ôm, nó có thể nghe thấy xương cốt của mình phát ra những tiếng "cộp cộp" đau đớn. Nên nhớ đây là lực tay của cao thủ Ngưng Hồn, bóp nát tảng đá dễ như bóp miếng đậu hũ. Mỗi lần bóp vào, nó đều đau không khác gì chịu một lần trọng thương. Nếu không phải xương cốt bản thân cứng cáp, e là hồn đã sớm về Tây Thiên thỉnh kinh.

Bình Luận (0)
Comment