Các bạn học "Binh hoang mã loạn"(*)
(*)Nhốn nháo hoảng loạn
Buổi tối, Nhâm Hòa dẫn theo tiểu mập mạp đến khách sạn Phi Vân ăn cơm, sau đó ăn xong lại dẫn hắn đến suối nước nóng. Hứa Nặc, tiểu mập mạp này, khi thấy trong suối nước nóng có một mỹ nữ mặc Bikini, nước miếng đều mau chảy ra!
"Ai ai, đừng nhìn! Nói ngươi này tiểu mập mạp! Ngươi mẹ nó mới vài tuổi thôi à, đã có bộ mặt như vậy?" Nhâm Hòa giả bộ tức giận nhưng lại cười mắng.
Tiểu mập mạp Hứa Nặc vẻ mặt kích động, thiếu chút nữa liền lệ nóng quanh tròng, hắn nói: “Thế này mới gọi là sống a! Ngươi nói chúng ta ở trong trường học cả ngày chịu khổ đọc sách vì cái gì, ta thật muốn mỗi ngày đều trải qua như thế này!”
Nhâm Hòa liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi đây là tam quan bất chính a, ở trường học đọc sách mà không phải là vì có cái nhất nghệ tinh có thể cho ngươi sống những ngày thảnh thơi sao? Thực ra ta cũng cảm thấy ở trong trường học đi học chẳng có ý nghĩa gì, những kiến thức học được từ lăn lộn ngoài xã hội hai năm về cơ bản ăn đứt học từ lão sư, hoàn toàn không dùng được, nhưng có một điều ngươi phải ghi nhớ, có nhất nghệ tinh chỉ là điều cơ bản nhất, hiểu chứ?”
"Nhất nghệ tinh là gì?"
"Chính là một kỹ năng giúp người ta an cư lạc nghiệp ngoài xã hội." Nhâm Hòa giải thích, "Nó không nhất thiết là nghiên cứu hóa học, vật lý, hoặc quản lý công ty. Nó có thể là sửa xe, viết tiểu thuyết, hay vẽ truyện tranh, miễn là có thể tự nuôi sống bản thân."
"Ta đã hiểu rồi, có phải giống nghề lập trình không? Ta thích nghề này," Hứa Nặc hỏi.
"Di?" Nhâm Hòa ngồi dậy: "Tiểu tử, ngươi còn biết lập trình số liệu à?"
"Năm đó,biểu ca ta hắn đã dạy ta một ít, sau đó ta liền bắt đầu tự học, người trong nhà cũng không có ngăn cản, thậm chí còn cổ vũ đấy, việc này có thể coi như là sở thích của ta." Hứa Nặc nhắc tới lập trình, đôi mắt tỏa ánh sáng.
"Hiện tại, ngươi tự đánh giá trình độ của mình như thế nào?" Nhâm Hòa cẩn thận hỏi.
"Ta cũng không rõ nữa, là biểu ca bây giờ đang phân công nhiệm vụ cho ta, sau đó ta sẽ giúp hắn viết một đoạn code, mà thực sự làm một mình, ta chưa từng thử."
"Ách, vậy à, việc này chờ trở về lại nói!"
"Cái kia... Nhâm Hòa, chỗ này có hay không... cái kia?"
"Cái gì?" Nhâm Hòa bất ngờ một chút.
"Chính là... Đặc thù phục vụ?" Hứa Nặc e lệ hỏi.
Nhâm Hòa đen mặt, cho Hứa Nặc 1 cước: "Ngươi nha mới là học sinh trung học a? Nghĩ cái gì vậy?"
"Ta chỉ muốn hỏi một chút..."
……
Bình minh đã tới, nhưng cảnh vật ngoài cửa sổ vẫn mờ mịt trong bóng tối, Nhâm Hòa liếc nhìn chiếc di động, chỉ mới có ba rưỡi. Phi Vân Sơn không giống như Thái Sơn hay Hoa Sơn, những ngọn núi cao kia từ lúc chín giờ tối phải bắt đầu trèo để có thể kịp bò đến đỉnh núi, còn Phi Vân Sơn thì khiêm tốn hơn một chút, bắt đầu leo từ bốn giờ sáng thì tầm sáu giờ sẽ đúng lúc tới được đỉnh núi.
Hắn đứng dậy, vỗ nhẹ vào thành giường nơi tiểu tử mập mạp Hứa Nặc đang nằm: "Mập mạp, dậy thôi."
"Cứ để ta ngủ thêm chút nữa..."
"Ngủ muội muội ngươi, Tin không ta đổ nước lạnh lên người ngươi?"
"Đừng, đừng! Ta dậy rồi, dậy rồi!" Hứa Nặc biết rõ tính cách của Nhâm Hòa, chắc chắn là người có thể làm ra hành động đó!
"Chuẩn bị nhanh, đánh răng rửa mặt rồi xuất phát!"
"Nga!"
Khi hai người rời khách sạn Phi Vân, đã là 4 giờ sáng, nhưng thời điểm này, Phi Vân Sơn đã rất náo nhiệt, bởi vì mọi người đều đang hấp tấp lên đỉnh núi để ngắm bình minh.
"Ngươi có mang theo đèn pin không?"
"Mang theo rồi, đây." Hứa Nặc từ trong túi móc ra hai chiếc đèn pin, một chiếc tự mình cầm, một chiếc đưa cho Nhâm Hòa.
"Đèn pin là mới mua đúng không? Đừng để đi được nửa đường lại hết điện nhé! Ban đêm leo núi Phi Vân Sơn thật sự không an toàn, có những đoạn không thể nhìn thấy gì cả."
"Mới mua xong! Ta nói Nhâm Hòa, ngươi sao lại cẩn thận đến mức này trong mọi việc?" Hứa Nặc phàn nàn.
"Chỉ cần cẩn thận một chút, đôi khi có thể cứu được mạng ngươi, ngươi biết không? Đừng xem tin tức không đưa tin, nhưng hàng năm cũng có không ít người rơi xuống vách núi giữa đêm khuya chỉ vì muốn ngắm bình minh. Ngươi không muốn chết sớm đúng không?" Thật không sai, dù là Hoa Sơn hay Thái Sơn, hàng năm đều có vài người rơi xuống vách núi vì ngắm bình minh, chỉ là tin tức không đưa tin mà thôi.
"Đi thôi, xuất phát!"
...
So với Nhâm Hòa có chuẩn bị mà đến, thì ở không xa khách sạn Phi Vân, trong tiểu viện của Nông Gia Nhạc, nơi các học sinh của trường Quốc Ngữ Lạc Thành dừng chân, cảnh tượng đang một mảnh hỗn loạn.
"Người nào đã nhìn thấy áo khoác của ta?"
"Quách Hiểu Đồng và Lâm gì đó đâu rồi? Sao chưa xuống nữa? Không lẽ còn đang ngủ?"
"Cũng đã muộn như này mà còn ngủ? Nhanh lên và gọi bọn họ ra!"
"Đèn pin đã mang theo chưa? Ta đã đọc trên mạng, trên đường leo núi Phi Vân Sơn có một đoạn không có ánh sáng."
"Ta đã mang theo rồi, nhưng không biết pin của ta có đủ không, đèn pin ở nhà cũng không biết để đã bao lâu chưa dùng."
"Ta đã quên mang theo......"
Có người bắt đầu phàn nàn: "Đã nói trước rằng, khi ra khỏi cửa phải kiểm tra kỹ trang bị, nhớ mang pin mới, nhưng làm sao mà cũng quên được chuyện đó?"
"Đừng có ồn ào như vậy, đèn pin nhiều như vậy, thiếu một cái của ta cũng không có sao a!"
Đoạn Tiểu Lâu lấy hai cây đèn pin ra từ trong túi, đưa một cây cho nam sinh kia: "Ta đã dự đoán sẽ có người quên mang nên đã mang theo dự phòng, nhưng chỉ còn lại một cây này thôi. Tốt, mọi người hãy khởi hành, nếu không sẽ đến muộn mất!" Nàng quay người đi, bỗng phát hiện ra rằng Dương Tịch đã thay đồ dành cho leo núi, thậm chí cả cây đèn pin trong tay cũng rõ ràng là dòng chuyên nghiệp.
Rõ ràng, nàng đã chuẩn bị sẵn. Nhìn Dương Tịch rồi lại nhìn quanh các bạn học cùng lớp, Đoạn Tiểu Lâu bỗng dưng cảm thấy Dương Tịch và những người bạn học này giống như đến từ hai thế giới khác biệt, có một ranh giới rõ ràng giữa họ. Có lẽ trong tương lai, mọi người cũng sẽ đi theo con đường riêng của mình, đó chính là cuộc sống khác biệt của mỗi người.
Đoạn Tiểu Lâu chưa nói gì, nhưng có người bạn học khác đã bắt đầu phát hiện: "Dương Tịch, ngươi chuẩn bị kỹ càng quá nhỉ, không trách hôm nay ba lô của ngươi to lớn đến thế, ta đã thấy cái ba lô đó ở cửa hàng đồ dã ngoại, nó chính là dòng ba lô chuyên dụng cho leo núi."
Dương Tịch cười nhẹ, chỉ giải thích: "Người nhà ta thích hoạt động dã ngoại, nên ta đã mua từ trước..."
“Đi đi đi, xuất phát! Xem mặt trời mọc!”
……
“Nhâm Hòa, ngươi từ từ chút, ta thật sự không còn sức nữa!” Hứa Nặc phía sau Nhậm Hòa, một tay cắm vào hông, một tay giữ lấy trụi cây, thở hổn hển. Hắn đã mệt đến không muốn động đậy, nhưng không hiểu vì sao, Nhâm Hòa phía trước cùng đi với hắn nhưng đánh rắm đều không có!
“Là do ngươi không tập thể dục thường xuyên, nếu không sau này ngươi có thể chạy bộ từ nhà tới trường mỗi ngày. Dù sao, nhà ngươi cũng không xa lắm.” Nhâm Hòa châm chọc nói.
“Đừng đùa, ta làm gì có thời gian để lãng phí cho chạy bộ?”
Nhậm Hòa vẻ mặt ghét bỏ: “Vậy ngươi cứ tiếp tục mập lên đi, không ai cứu được cậu đâu! Mau chạy, chạy tới khi mặt trời mọc. Nếu không đuổi kịp mặt trời mọc thì chuyến này sẽ thành vô ích.”
“Cả đường đi ta cũng không thấy các bạn học khác a, ngươi nghĩ, họ có lẽ đã xuất phát sớm hơn chúng ta, và giờ đã đến nơi rồi chăng?” Hứa Nặc đột nhiên nghĩ tới việc này hỏi.
Nhậm Hòa cười cười: “Thật ra ta nghiêng về khuynh hướng, bọn họ khả năng sẽ dong dong dài dài cuối cùng không đuổi kịp mặt trời mọc!”