Đỉnh Phi Vân Sơn lúc này đã tụ tập không ít người, tất cả đều đến để chiêm ngưỡng cảnh mặt trời mọc, gió lạnh se sắt khiến áo của mọi người bay phất phới trong gió. Nhâm Hòa vừa đặt chân lên đỉnh núi, liền vội rút 40 đồng thuê hai chiếc áo khoác. Hứa Nặc vừa khoác thêm áo, liền đặt mông ngồi xuống một tảng đá lớn, thở hổn hển nói: "Những người khác trong lớp học thật sự là không kịp a, xem ra họ có thể thật không kịp để xem mặt trời mọc, may mắn là đi theo ngươi, nếu là đi theo bọn họ có thể phải để lại nhiều tiếc nuối a.”
“Đừng nói chuyện, mặt trời mọc!” Nhâm Hòa đứng trên đỉnh núi, ngưng thần nhìn xa xôi phía chân trời.
Bỗng nhiên, từ đám mây màu xanh lam, một tia sáng tinh tế như đường parabol bắt đầu khởi sắc. Tia sáng này rực rỡ, lấp lánh ánh kim, giống như giọt chất lỏng sôi trào bị văng lên, sau đó bay như một quả tên lửa tiếp tục hướng về phía trước. Đây chính là ánh sáng ban ngày phá tan màn đêm tối trong nháy mắt. Sau đó, từ những đám mây xanh lam, nổ ra những mảnh nhỏ càng rực rỡ. Lại thấy, những mảnh nhỏ này phá vỡ mây tía, tiến gần nhau, hợp nhất, và bay vụt ra, mặt trời đã mọc. Ánh sáng rực rỡ, đỏ tươi và mãnh liệt như lửa, bất tri bất giác, tất cả bóng tối đều bị nó xua đi.
Chính là thời khắc này, tất cả những ai chiêm ngưỡng cảnh mặt trời mọc dường như đều có cảm giác như được trọng sinh. Sự tươi đẹp của cuộc đời, lại càng thêm phong phú một chút.
"Hóa ra đây mới chính là ý nghĩa của việc xem mặt trời mọc." Nhâm Hòa thốt lên với vẻ thán phục, "Cuộc sống có quá nhiều điều kỳ diệu, quý giá chính là ở chỗ được trải nghiệm, chỉ khi đã chứng kiến đủ nhiều phong cảnh mới biết rõ mình muốn gì."
Dù Hứa Nặc thông thường không hề quan tâm đến những chuyện như thế này, nhưng lời nói của Nhâm Hòa khiến hắn cảm thấy ngây ngốc, hắn ngơ ngác hỏi: "Nhâm Hòa, ngươi nói, cuộc sống trong trường học có phải là quá chán chường không? Ta muốn tập trung vào kỹ thuật viết game, nhưng lại sợ, tại sao ta lại sợ hãi chứ?"
"Ngươi sợ hãi có lẽ vì phía trước tăm tối đều là điều không biết. Ngươi có biết không, đại bộ phận trong cả cuộc đời chính là dùng để quan sát, quan sát người khác đi con đường bất đồng, quan sát cuộc sống của người khác, để tìm ra con đường cho chính mình. Nhưng thực tế, ngươi quan sát không phải cuộc sống, không phải con đường, không phải lựa chọn, mà là cách mà người khác thành công, bởi vì chỉ khi người khác thành công, ngươi mới có động lực. Chính là chờ đến người khác thành công thời điểm ngươi lại đi làm, vậy liền chậm."
Lời nói của Nhâm Hòa khiến Hứa Nặc sững sờ, hắn không thể kiềm chế được nỗi sửng sốt, mở miệng ra nhưng không thốt nên lời.
Nhâm Hòa cười nói: "Tốt, mặt trời đã lặn, chúng ta hãy về nhà!"
"Trực tiếp trở về sao?"
"Nhảy bungee đi!"
"Ta nói trước, là ngươi sẽ nhảy, chứ ta không nhảy đâu!"
Chính trong lúc Nhâm Hòa cùng Hứa Nặc đang trên đường xuống núi, nhóm của Đoạn Tiểu Lâu mới vừa leo lên đỉnh núi. Mọi người nhìn lên đỉnh núi đã leo lên, tất cả đều im lặng, đến khi sau nửa phút mới có người mở miệng phàn nàn: "Đã nói từ sớm rằng chúng ta phải xuất phát đúng giờ, nhưng không hiểu vì sao luôn có người phớt lờ điều đó, hơn nữa đã sớm nói rằng ngàn vạn lần đừng tụt lại phía sau, phải mang theo đèn pin, nhưng vẫn không ai nghe!"
"Đúng vậy, rõ ràng là hoạt động tập thể, lại cố ý lề mề kéo chân sau! Há chẳng lẽ không biết cài đồng hồ báo thức hay sao, mà còn ngủ quá giờ?"
Phía trước, hai cô nữ sinh ngủ dậy muộn mặt đỏ bừng nói: "Tất cả đều do Hách Chí Siêu chọn cái Nông Gia Nhạc này, phòng của chúng ta có con gián, làm ta sợ hãi đến nửa đêm cũng chưa dám ngủ, đi tìm ông chủ đổi phòng, kết quả lại nói phòng đã đầy!"
"Đúng vậy, trước đó không phải đã nói cái Nông Gia Nhạc này sạch sẽ lắm sao, tại sao lại có con gián?!"
Một nhóm người nói qua nói lại, vì bận rộn nửa ngày cái rắm cũng không thể xem, lòng họ đầy phẫn nộ. Đoạn Tiểu Lâu thì bình tĩnh đứng nhìn, còn Dương Tịch đã lấy ra máy ảnh ống kính đơn từ trong túi và bắt đầu chụp ảnh.
Đoạn Tiểu Lâu quay đầu nhìn Dương Tịch hỏi: "Ngươi không thấy tiếc nuối à?"
"Cảnh cũng rất tuyệt vời mà." Dương Tịch cười hớn hở: "Ra đây chơi chẳng phải để vui vẻ, thả lỏng sao? Tại sao phải lo lắng về việc mặt trời mọc ở đâu, dù sao đã bỏ lỡ."
"Đúng thật!" Tâm trạng của Đoạn Tiểu Lâu cũng sảng khoái lên, nàng bỗng nhiên hiểu rõ câu nói mà phụ thân từng dạy: hãy luôn ở cạnh người có năng lượng tích cực.
Hóa ra đây chính là năng lượng tích cực.
"Nghe nói trên Phi Vân Sơn này vẫn còn trò Nhảy bungee, chúng ta nếu không kịp xem mặt trời mọc thì cũng có thể chơi Nhảy bungee a" Dương Tịch cười nói với mọi người: "Ta sớm đã muốn thử trò Nhảy bungee này rồi."
Nhảy bungee?
Mọi người trao đổi ánh mắt với nhau, có người hào hứng muốn thử, có người thì hơi sợ hãi: "Các ngươi cứ chơi, ta hơi sợ độ cao, ta sẽ nhìn các ngươi chơi thôi."
Bỗng nhiên, Hách Chí Siêu nói: "Ta hình như vừa thấy Nhâm Hòa và Hứa Nặc, chính là khi chúng ta mới lên đến đỉnh núi, bọn họ từ đường kia đang đi xuống."
"Có chắc ngươi nhìn lầm không, đừng tưởng tượng, kia chắc chỉ là hai người giống hệt mà thôi, với cả Hứa Nặc kia mập mạp, ta không tin hắn có thể dậy sớm như vậy!"
"Đi thôi, chúng ta đi chơi Nhảy bungee nào!"
Nhưng mà, chính ở lúc bọn họ đuổi tới địa điểm Nhảy bungee, tất cả mọi người đều sững sờ không thể tin được vào mắt mình!
"Người đang mặc thiết bị bảo hộ kia, chẳng phải Nhâm Hòa sao?"
"Bên cạnh hắn, không phải là Hứa Nặc hay sao?"
"Ngọa tảo, bọn họ thật sự đã đến Phi Vân Sơn rồi!?"
"Nghĩa là Hạch Chí Siêu đêm qua thấy bọn họ vào khách sạn Phi Vân cũng chính là họ? Bọn họ lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Ta chỉ quan tâm, bọn họ đã được nhìn thấy mặt trời mọc, còn chúng ta thì không thấy được..."
Lúc này, Bọn họ thậm chí còn chút do dự, không biết có nên tiến lên cùng Nhâm Hòa và Hứa Nặc chào hỏi hay không. Đối mặt với cả hai người mà thường ngày trong lớp gần như không có cảm giác tồn tại, mọi người bỗng nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt.
Thật giống như người họ luôn coi thường, bỗng đột nhiên trở lên ngưu bức vậy, khiến họ có chút bối rối không biết phải làm gì.
"Nếu không chúng ta nhìn họ nhảy trước?"
Phía này, Nhâm Hòa không chú ý tới gần hai mươi người đồng học cùng lớp đang đứng phía sau hắn. Bởi vì hắn đang chăm chú nhìn địa điểm nhảy bungee Vân Phi này thật sự hãi hùng khiếp vía a. Trời ạ, bên trên thiết bị rỉ sét loang lổ, tất cả trang bị đều bị lão hóa xuống cấp nghiêm trọng.
Khó trách được trong ấn tượng của hắn, máy nhảy Vân Phi từ kiếp trước đã bị ngừng hoạt động! Trời ạ, nhảy bằng cái máy này chắc chắn muốn ra mạng người!
Hắn vốn tưởng rằng Thiên Phạt Hệ Thống như thế nào lại đột nhiên tốt bụng thông báo cho hắn một nhiệm vụ tặng điểm, có thể chơi mà không có nguy hiểm gì, nhưng kết quả trước mắt cho thấy, đây nào phải là chỗ không có nguy hiểm gì cho sự sống, Thiên Phạt Hệ Thống rõ ràng đang bắt hắn đi đánh cược mạng sống của mình!
Hứa Nặc bên cạnh cũng lo lắng nói: "Nhâm Hòa, nếu không chúng ta không nhảy nữa nhé? Ta thấy ý đồ chơi này không hề an toàn chút nào..."
Nếu là trước đây, Nhâm Hòa nhất định sẽ không nhảy, vì ở đây Nhảy bungee kỳ không đáng tin cậy, chẳng hạn như đợi hắn nhảy xuống, miếng sắt giá trên kia sẽ gãy đôi thì thật không biết nên khóc hay nên cười, hơn nữa dây thừng này cũng rõ ràng đã qua một thời gian rất dài mà không hề được thay thế...
Quả thật, người khác có thể không nhảy, nhưng hắn lại không được!
Hắn đang làm nhiệm vụ mà!
Nhâm Hòa nói chuyện thanh âm có điểm run run: "Mập mạp a, ngươi có nhớ ta từng nói với ngươi... Nhân sinh chính là để trải nghiệm?"
"Vạn nhất chết thì sao..."
"Phi phi phi, miệng quạ đen, cút đi!"
"Áo..."
Người quản lý của nơi Nhảy bungee nhìn Nhâm Hòa vẻ mặt căng thẳng thì cười nói: "Hãy buông tay, đừng giữ chặt lấy vòng bảo hộ, dù trông có hơi khủng bố nhưng quá trình thực sự rất nhanh!"
"Ngươi nói dễ thế sao ngươi không nhảy thử xem." Nhâm Hòa giữ chặt lấy vòng bảo hộ không buông tay, hắn đã thử buông ra, nhưng nghĩ lại, mình sắp trở thành một vật rơi tự do, hắn lại lần nữa nắm chặt lấy vòng bảo hộ.
Người quản lý an ủi nói: "Không cần sợ..."
Kết quả hắn chưa kịp nói hết lời, bỗng nhiên Nhâm Hòa hít sâu một hơi và la to: "Chào đón cuộc sống mới, đi thôi!"
Nói xong, hắn tựa như một con đại điểu, dang rộng 2 tay, hai chân nhảy lên và bay ra ngoài.
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới hắn lại nhảy đột ngột ra ngoài như vậy!
Nhưng ngay trong quá trình hắn đang rơi xuống, trong không gian, bỗng nhiên vang lên tiếng gào của Nhâm Hòa: "Đại nạn không chết, nhất định có hậu phúc! Thiên phạt hệ thống, ta thảo con mẹ ngươi!"