Nhâm Hòa quay đầu lại cười nói: "Thật trùng hợp, lại gặp nhau rồi."Hắn nhớ lại một chút, khi mình ra ngoài đã nhìn đồng hồ một lần, giờ đã là 11 giờ rồi, vậy mà người đó vẫn ra ngoài chạy bộ đêm à?
"Ngươi ra ngoài chạy bộ lúc này sao?"Đoạn Tiểu Lâu cười nói, nàng nhìn Nhâm Hòa và phát hiện ra rằng chàng trai trước mắt dường như mỗi lần gặp lại đều có một chút gì đó khác.
"Vì có chút việc trì hoãn, bận rộn đến tận bây giờ, nhưng mà giờ không chạy một ngày thì không quen lắm, nên mới mặc đồ ra ngoài," Nhâm Hòa giải thích. Bây giờ rốt cuộc là thành tích của Thần Thư là thứ cần ưu tiên hơn một chút, cập nhật chương là điều kiện cơ bản nhất để một cuốn sách mới vươn lên, và việc cập nhật cũng cần tốn thời gian.
"Ừm, ta cũng bị việc trì hoãn, giống như ngươi, vậy chúng ta cùng chạy nhé?"Đoạn Tiểu Lâu cười nói, nàng hỏi rất thẳng thắn, dường như không sợ bị từ chối, bởi vì rất ít người sẽ từ chối nàng.
"Tốt, " Nhâm Hòa không từ chối, cùng chạy bộ cũng không phải là chuyện gì to tát.
Hai người đang chạy, Đoạn Tiểu Lâu bỗng nhiên hỏi: "Trước giờ cũng chưa thấy ngươi chạy bao giờ, sao bỗng nhiên lại bắt đầu chạy bộ vậy?"
Nhâm Hòa chỉ mới bắt đầu chạy bộ chỉ trong nửa tháng qua.
"Ta nói ta chạy vì tính mạng, ngươi tin không?"Nhậm Hòa nửa đùa nửa thật nói.
Đương nhiên là không tin rồi, Đoạn Tiểu Lâu không trả lời mà chỉ lướt nhìn hắn rồi hỏi: "Nghe nói lớp chúng ta sắp đi chơi, ngươi không định đi à?"
"Ừm, không có tiền, không đi được." Nhâm Hòa trả lời một cách thản nhiên.
Đoạn Tiểu Lâu thoáng chút ngơ ngác, nàng tưởng rằng đối phương sẽ tìm đại những cái cớ khác, chẳng hạn như có việc bận hoặc bị gia đình không cho đi ra ngoài gì đó. Dù cho là đối với các thiếu niên, việc giữ gìn thể diện là rất quan trọng, đặc biệt là ở độ tuổi 14, 15 tuổi, nếu ai đó làm mất mặt của mình trước người khác, thì náo một trận là điều không thể tránh khỏi.
14 tuổi, đó chính là thời kỳ như một đại dương sáng lạn đứng giữa giữa thể dục cỏ dại mọc thành bụi nghe chim hoàng yến hót vang trần đầy nhựa sống. Thời gian giống như đọng lại ngay khoảnh khắc đó, là thời mà mọi người ai cũng đều đã trải qua. Và tất cả chúng ta đang trong tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết.
Thời gian này, trong cuộc sống của Đoạn Tiểu Lâu có chút phiền phức, tự dưng xuất hiện một người ông anh 26 tuổi đeo bám, làm cho nàng cảm thấy rất khó chịu.
Đoạn Tiểu Lâu do dự một chút, dường như cô còn muốn nói gì đó, nếu được thì cô sẽ cho Nhâm Hòa mượn một chút tiền trước. Tuy nhiên, cô cũng biết rằng làm vậy sẽ càng làm tổn thương người ta hơn.
Nhưng cô không biết, trong lòng Nhâm Hòa không phức tạp như cô tưởng. Với kinh nghiệm sống của một người đã trải qua một lần sống lại, hắn đã hiểu rằng, sau khi trải qua nhiều va vấp, đôi khi uy tín không quan trọng bằng chút nỗ lực.
Hơn nữa, cái gọi là "không có tiền" của hắn chỉ là tạm thời, sắp tới hắn sẽ có rất nhiều tiền, nhiều đến mức các bạn cùng lớp của hắn không thể tưởng tượng nổi. Mua kem có thể ăn một que, vứt một que, không phải xoắn!
Không thể không nói, khi so sánh với đám học sinh trung học cùng tuổi, sự tự mãn trong tâm của hắn ta là điều không tránh khỏi. Hắn không nghĩ rằng việc nói như vậy sẽ làm mình mất mặt.
Đoạn Tiểu Lâu mỉm cười nhẹ: "Được thôi," cô nói, không hiểu sao, càng ngày cô càng thấy Nhâm Hòa trước mắt khác biệt so với những người cùng tuổi.
……
Buổi chiều hôm sau khi đến lớp, Nhâm Hòa mở apps của Thịnh Thế Trung Văn trên điện thoại di động và bỗng cảm thấy có chút sai sai nhưng hắn lại không thể nói rõ được là sai ở đâu.
Hắn tắt apps đi rồi mở lại, không ngờ trang chủ của ứng dụng đã thay đổi thành bìa của cuốn sách Thần Thư của hắn! Bên dưới còn có một hàng chữ: Xu hướng văn học mới!
Ta đi, viết một bài văn nhỏ cũng được coi là xu hướng văn học mới sao?!
Khi click vào, Nhâm Hòa hoàn toàn đứng hình vì bất ngờ.
Sách mới đề xuất ưu tiên: "Thần Thư".
Thần Thoại Đại Thần đề cử: "Thần Thư".
Thiên Hạ Vô Song đề cử: "Thần Thư".
Tổng biên tập đề cử: "Thần Thư".
Sau một ngày, đến nỗi Nhâm Hòa không thể ngờ được rằng Thần Thư lại đạt được bốn lượt đề cử một lúc, khiến hắn cảm thấy như bị spam!
Không ngờ lời Đông Phương Mộ Bạch nói để anh ta xử lý không cần lo lắng lại là như thế này!
Người khác được một lần đề cử mỗi tuần, trong khi hắn ta lại nhận được bốn đề cử chỉ trong một ngày. Hắn tuy là cập nhật truyện nhanh hơn người khác, nhưng bây giờ có vẻ như bên biên tập đang định rút ngắn chu kỳ phát hành của tác phẩm mới của hắn, và sử dụng cách điên cuồng đề cử để đẩy hắn lên vị trí nổi bật trên trang web!
Chu kỳ để đề cử cho tác phẩm mới có thể mất từ 4 đến 6 tuần.
Có lẽ cứ đà này hắn chỉ mất hai tuần để hoàn thành điều đó!
Nhâm Hòa nhanh chóng mở ứng dụng trò chuyện và liên lạc với Đông Phương Mộ Bạch: "Biên tập viên quá tuyệt vời, biên tập viên thật là đỉnh của chóp!"
"Được rồi, không cần nịnh bợ, việc đề cử truyện của bạn là ý kiến của Tổng biên tập, đó là thành quả của bạn."
Nhâm Hòa ngoác mồm cười nói: “Đều nhờ Đông Phương Mộ Bạch cả hắc hắc hắc, hahaha”
"Cút..."
Nhâm Hòa đóng phần mềm chat và suy nghĩ một chút: Có vẻ như Thần Thư đã được Thịnh Thế Trung Văn đánh giá cao, con đường mà hắn đã mở ra đang trở nên đáng để đầu tư.
Trong nhóm tác giả đang náo loạn: "Anh em đã thấy chưa?" "Con m* nó, vừa hôm qua vẫn chê hắn ta có thể đã lên kệ với hơn 50 ngàn từ, kết quả hôm nay hăn ta lại liên tục tăng một hơi tới 4 đề cử!" "Đây là spam đề cử để hắn ta lên kệ sớm!"
"Và tất cả đều là đề cử tốt, để xem số liệu của hắn ta như thế nào rồi?!"
"Nhìn, số lượt lưu trữ của Thần Thư đã tăng hơn 10.000 chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, ngang bằng với tất cả thành tích được đề cử của những người khác trong vài tuần!" "Điều này vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, vì những đề cử này sẽ kéo dài trong 24 giờ, chỉ mới vài giờ trôi qua thôi, nên việc tăng lên điên cuồng này chỉ là mới bắt đầu!"
"Tới thời điểm này, số người đọc đăng ký của Thần Thư cũng bắt đầu tăng và đọc giả bắt đầu tặng quà cho tác giả. Tất cả các bình luận đều kêu lên rằng đọc thật sướng!"
"Trong nhóm tác giả, sự tĩnh lặng bao phủ, đột nhiên có một người nói:" "Thêm hắn vào nhóm đi, biết đâu chúng ta có thể hợp tác sau này, cùng nhau đạt được thành công chứ?""Nếu có một người trong nhóm trở thành Đại Thần, chỉ cần đặt một lời giới thiệu ở cuối mỗi chương cũng đủ sức gây ảnh hưởng như một vị trí giới thiệu đấy." "Dù cho họ nghĩ rằng Thần Thư rất dở hơi và không đáng để đọc, nhưng không cần phải thể hiện ra ngoài vậy chứ. Tất cả chúng ta đều là người trưởng thành rồi, tại sao lại còn cư xử như trẻ con thế."
"Thôi thì thêm vào đi..."
"Không cần phải thêm vào đâu!" Làm sao mà add được! Người ta chẳng để lại phương thức liên lạc gì cả!
Đúng vậy, họ bất ngờ phát hiện ra rằng, Nhâm Hòa chưa bao giờ để lại số liên lạc của mình trên phần mềm truyền thông, dường như hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc tham gia cộng đồng văn học mạng này. Hắn chỉ muốn kiếm tiền, chỉ có mục tiêu rõ ràng, nhất quán thế thôi...
Có tác giả gửi tin nhắn riêng cho hắn và cũng cho cô ấy ID nhóm, nhưng không có gì xảy ra, bởi vì Nhâm Hòa không bao giờ đọc tin nhắn.
Trong mắt các tác giả tầm thường này, tác giả của Thần Thư giống như một người ẩn mình trong bóng tối, đứng ngoài cuộc đời ồn ào của văn học mạng, chỉ làm người quan sát từ xa bằng ánh mắt lạnh lùng.
Họ hoàn toàn không ngờ rằng, tác giả của một cuốn sách có thể trở thành tác giả nổi tiếng như vậy chỉ là một học sinh lớp 8 mới vừa lên lớp 9.
Nhâm Hòa nhìn vào điện thoại và thở phào nhẹ nhõm, trái tim hắn cuối cùng cũng được đặt xuống. Thịnh Thế Trung Văn đưa hắn lên như ngồi hỏa tiễn, ngay cả một con lợn cũng có thể được đẩy lên mặt trăng, vì thế làm sao mà "Xu hướng Văn học mới" lại không thể được đẩy lên được chứ?
……
Hẵn bỗng nghe thấy từ ghế phía trước có người nói nhỏ: "Bạn nghe chưa, Nhâm Hòa thậm chí còn không có tiền đi chơi, hôm qua tôi ngồi phía trước hắn ta nên nghe thấy đấy." "Tôi nói mà Nhâm Hòa sao lại bắt đầu tập thể thao đột ngột thế, nhà cậu ta không có tiền, học tập cũng không tốt, không tập thể thao thật sự không có tương lai."
"Cái gì thế, Nhâm Hòa đen mặt, thậm chí cả học sinh cấp 2 cũng bắt đầu so sánh gia đình, khi lớn lên thì thành cái dạng gì?" Chủ nghĩa xã hội có thể để cho những kẻ như này tiếp nối sao? Đợi đến khi tao lấy được tiền bản quyền, tao sẽ dùng tiền đập sưng mặt chúng mày!
Mập cùng bàn cũng nghe được cuộc bàn luận của họ, quay đầu nhìn về phía Nhâm Hòa với ánh mắt lo lắng: “Nếu cần tao cho mày mượn một ít tiền, mày không cần phải vội trả, khi nào có tiền thì trả cũng được.”
Ồ, Nhâm Hòa nhìn kỹ lại mập cùng bàn này với ánh mắt khác. Trong ký ức của cơ thể Nhâm Hòa, mập cùng bàn này luôn là bạn thân của hắn, vì vậy hai người mới ngồi cùng nhau ở hàng cuối, dường như tiền cho việc đến quán net hoặc ăn nướng luôn được mập này trả."
Mập này tên Hứa Nỗ, là một thằng nhàm chán, từ nhỏ đến lớn đều sống trong điều kiện thuận lợi, nhà hắn ta làm ăn phát đạt nên cuộc sống rất dư dả, mới có thể nuôi cậu ta béo đến thế.
Nhâm Hòa suy nghĩ một chút: "Không cần, tao có tiền, vài ngày nữa sẽ có tiền thôi. Nhưng tao có tiền cũng lười tham gia những hoạt động như này đấy."
Hứa Nỗ gật đầu, chỉ coi đó là lý do của Nhâm Hòa thôi. Hai người là bạn thân, ai cũng hiểu rõ đối phương. Nếu trong túi của Nhâm Hòa có hơn 5 mao, Hứa Nỗ sẽ live stream mở hộp quà ngay lập tức!
Khi tan học, Nhâm Hòa nhận được cuộc gọi từ Châu Lão: "Chào, Lão Châu. Ngài đã đến rồi ạ?"
Bên kia đường dây, tiếng cười văng vẳng như rất cao hứng: "Tôi lo ngại làm phiền việc học của cậu nên chỉ gọi sau khi nghe chuông học kết thúc. Tôi đã đến cửa rồi, đang đợi cậu ở đó đấy."
"Được, tôi đến đó ngay!"Nhâm Hòa cười khẽ rồi cúp điện thoại, vỗ nhẹ vai cậu bạn mũm mĩm bên cạnh, đồng thời nói: "Thần tài tới rồi!"