Ta Là Cao Thủ (Ta Là Đại Người Chơi) - Dịch

Chương 8 - Đại Tục Nhân

"Thần tài?" Nhâm Hòa có phải đã điên rồi không? Hứa Nặc thầm nghĩ.

  Kết quả là tiếng ồn vừa rồi hơi to, một vài bạn cùng lớp đang dọn dẹp đồ đạc ở gần cũng nghe được. Cả nhóm cười nhẹ và nói thầm với nhau: "Không có tiền đi chơi mà cứ cố tình tỏ ra như thế để làm gì."

  Đám học sinh tan học ùa ra, lúc này có một ông lão khá nổi bật, mặc bộ áo len bằng vải cotton đơn giản nhưng vẻ ngoài thì xuất sắc, tinh thần sáng lạng. Người ta không biết ông đang đợi ai ở cổng trường.

  "Tại sao tao cảm thấy ông già này quen mắt nhỉ?"

  "Không nhớ nổi, dường như đã gặp ông này ở chỗ nào đó."

  Đối với học sinh trung học, có thể sẽ từng thấy qua về ông Chu Lão qua một bản tin nào đó, nhưng để nhớ được một nhân vật xa xôi như thế này mà không phải là ngôi sao nổi tiếng, có lẽ sẽ hơi khó khăn.

  Sau khi nhận được điện thoại của ông Chu Lão, Nhâm Hòa đã tìm hiểu kỹ càng, vì thế khi nhìn thấy ông ta, hắn đã tiến đến đón ông. "Chào Chu Lão, cháu là Nhâm Hòa."

  Nghe xong, ông Chu Lão cười và liếc nhìn Nhâm Hòa một cái. "Cậu trông khỏe mạnh đấy, chắc là thường xuyên tập luyện phải không? Chúng ta đi thôi, đi bộ đi, trò chuyện cùng nhau."

  Chỉ có ông Chu Lão đến, không có siêu xe hay tài xế, nhưng điều này đã khiến Nhâm Hòa thoải mái. Họ đi cùng nhau ông từ một lão đầu uy nghiêm trở thành một lão già đến đón cháu đi học về.

  Giản dị, đậm chất dân dã, đó là ấn tượng đầu tiên của Nhâm Hòa về ông Chu Lão. Không giống như những bậc ăn trên ngồi trốc trong tưởng tượng, ông cụ không có xe riêng và cũng không có 1 đám người áo đen đi cùng. Có thể ông cụ đã xuống tàu và đi xe buýt đến đây đấy.

  Sau khi nhận được cuộc gọi của ông Chu Lão, Nhâm Hòa đã nghiên cứu cẩn thận các tin tức về ông ta. Ông cụ nổi tiếng với sự giản dị, có vẻ như hầu hết các hoạt động xã hội của ông đều liên quan đến việc tôn vinh các tác phẩm văn học kinh điển, và khi phát hiện ra một tác phẩm hay, ông cụ luôn cố gắng tôn vinh nó một cách tận tâm.

  Bây giờ, nói rằng đệ tử của lão Chu bao phủ khắp tứ phương Đại Giang Nam Bắc cũng không hề quá lời, thậm chí có không ít quan chức, thương nhân đều hi vọng có thể trở thành học trò của ông.

  Tuy nhiên, Ông cụ không bao giờ nhận học trò, chỉ những tác giả mà hắn giúp đỡ hoặc những người ngưỡng mộ hắn, tình nguyện gọi hắn một tiếng "Chu lão sư".

  "Ngươi tại sao lại nghĩ đến việc viết Tam Tự Kinh?" "Thật sự là ngươi viết ra à?"Lão Chu cười hỏi, thực ra sau một tuần hắn vẫn khó lòng bình ổn cảm xúc trong lòng: Tam Tự Kinh, loại điển tịch như thế lại được một đứa trẻ 14 tuổi viết ra, thì mọi người sống chừng mấy chục năm này, đơn giản chỉ là sống trên thân chó mà.

  "Câu hỏi này có thể không trả lời được không?"Nhâm Hòa cười khổ: "Ta tin rằng lão nhất định rất kinh ngạc, nhưng điều ta có thể đảm bảo là, nếu có xảy ra vấn đề tranh chấp bản quyền, tất cả hậu quả sẽ do ta chịu trách nhiệm, lão Chu không cần phải lo lắng về mặt này."

  Thật lòng mà nói, mặc dù đã chép điển tịch, nhưng Nhâm Hòa chỉ muốn kiếm tiền mà không nghĩ gì khác, hắn không cần nổi tiếng, cũng không cần người khác công nhận trình độ văn học của mình, hắn chỉ muốn kiếm tiền, đơn giản như vậy.

  Cuối cùng thì, Nhâm Hòa chỉ là một người bình thường, một kẻ tục tằn mà thôi. Nếu để cho hắn có cơ hội sống lại với những nguồn lực có thể tận dụng mà lại không dùng, thì điều đó không phù hợp với tính cách của kẻ tục tằn là hắn. Áp lực tâm lý có không? Có, nhưng cũng chỉ đến mức đó mà thôi.

  Nhâm Hòa thực sự đã suy nghĩ kỹ, thật ra nếu đa số mọi người trải qua những chuyện giống như hắn, hắn không tin họ sẽ bỏ qua các tác phẩm kinh điển mà không sử dụng.

  Mọi người đều là người thường, không có gì đáng tự cao tự đại cả. Tuy nhiên, kiên quyết khẳng định đó là sáng tác của mình và đắm chìm trong đó lại là một chuyện khác.

  Chu lão suy nghĩ một chút rồi nhún vai: "Vậy nếu ngươi không muốn bàn về chuyện này thì thôi, mục đích chính khi đến lần này là để thảo luận vấn đề bản quyền cùng ngươi, sau đó sắp xếp các công việc liên quan đến tiền bản quyền."

  "Việc này ta đã suy nghĩ kỹ rồi, 6% là đủ, nhưng là 6% trên giá bán lẻ, không phải giá bán buôn" Nhâm Hòa tự tin nói.

  Cái gọi là tiền bản quyền, đó là một hình thức trả tiền bản quyền đã được sử dụng trên toàn thế giới trong hàng trăm năm, tức là tiền bản quyền mà Nhâm Hòa có thể nhận được = giá sách định giá x số lượng phát hành x 6%.

  Thực ra, trong tình huống thông thường, tỷ lệ bản quyền 8% là phổ biến hơn, nhưng đó là dựa trên cơ sở giá bán buôn chiếm 65% giá định giá. Như vậy, việc Nhâm Hòa yêu cầu 6% thực ra đã cao hơn.

  Chu lão dừng bước chân, nhìn sâu vào Nhâm Hòa,

Không thể nói rõ 6% này cuối cùng là ai chịu thiệt, chỉ có thể nói mọi người đều còn có tiền, bỗng nhiên hắn cười nói: "Được, thì tuân theo điều khoản này, đây cũng là lần đầu tiên tôi thương lượng với một thiếu niên 14 tuổi, hơi không biết bắt đầu từ đâu. Nếu thương lượng quá nghiêm khắc, người ta sẽ nói tôi cậy già lên mặt."

  "Chắc chắn Chu lão không bao giờ bắt nạt tôi," Nhâm Hòa vui vẻ nói:

  "Đi thôi, tìm chỗ nào tôi mời ngài ăn cơm, kiêm luôn ký hợp đồng, tôi đã mang hợp đồng đến rồi đấy."

  “Ở phía trước có một quán mì khá ngon, và còn có khoản tiền nhuận bút bản tin trang ba của báo đăng hôm trước nữa...”

  Lão Chu bỗng 2 mắt mở lớn: "Cậu muốn mời tôi đi ăn mì à?"

  "Chỉ có thế này thôi, tôi vẫn cần dùng tiền tác phẩm mà ngài đã trả cho tôi để mời ngài đi ăn," Nhâm Hòa khẽ móc túi quần của mình, chỉ có 5 mao tiền trong đó. "Nếu tôi nói tôi viết Tam Tự Kinh chỉ vì tiền, ngài có tin không?"

  Lão Chu cười suýt sặc: "Ăn mì thì ăn mì thôi!" "Lúc ở Thủ đô, ta lúc nào cũng muốn ăn một bát mì xào nhưng luôn không có thời gian. Hôm nay may mắn có cậu, đi ăn thôi!"Nói rồi, ông ta lấy một phong bì từ trong ngực ra và đập nó vào tay của Nhâm Hòa: "Tiền tác phẩm cấp A, 48 đồng mỗi dòng cho ngươi."

  Tiền tác phẩm thơ thường được tính theo số dòng vài trên bản thơ. Nhưng đa số các tác giả thường chỉ nhận được khoảng 100 đồng tiền thù lao cho mỗi bài thơ và còn có những bài thơ chỉ nhận được 1 đồng tiền cho mỗi dòng. Vì vậy, trước đó Nhâm Hòa vẫn chưa rõ về số tiền mà hắn sẽ nhận được từ Tam Tự Kinh vì hắn không biết được ông cụ sẽ trả bao nhiêu tiền.

  Trực tiếp trước mặt lão Chu, Nhâm Hòa bắt đầu đếm tiền, tổng cộng hơn 8000 đồng!

  "1 dòng 48 đồng, nếu biết trước đã viết thêm mấy dòng nữa..." Nhâm Hòa lẩm bẩm.

  "Bây giờ tôi tin rồi."

  Nhâm Hòa giật mình một chút: "Tin gì thế?"

  Lão Chu trả lời với biểu cảm phức tạp: “Tôi tin rằng cậu đã viết bài Tam Tự Kinh chỉ vì tiền rồi, và lần đầu tiên có ai đó đếm tiền trước mặt tôi như vậy. Những nhà văn kia thường sợ hành động này sẽ làm tác phẩm của họ bị nhiễm mùi tiền. Ngoài ra, họ muốn tỏ ra cao cao tại thượng, không chịu lấy gì từ thế gian này.”

  Nhâm Hòa cười: “Ngài đừng để ý, ta chính là một cái đại tục nhân ra vẻ nhiều vậy làm gì, bất quá ngài từng nghe qua một câu không? “Đại tục tức là Đại nhã.”

  "Đại tục tức là Đại nhã…" - Lão Chu cân nhắc ý nghĩa của câu nói này. “Haha, thật tuyệt vời, Đại tục tức là Đại nhã!”Thực tế, ông cũng là lần đầu tiên nghe thấy câu này, không có gì lạ, vì ngay cả câu này cũng là điều mà Nhâm Hòa đã mang từ thế giới song song qua.

  Cuối cùng, Nhâm Hòa đã nhận được hơn 8000 đồng tiền bản quyền và còn có thể nhận được thu nhập từ các bài đăng tiếp theo, nhờ công sức của Chu Vô Mộng. Kết quả, Nhâm Hòa đã mời Chu Vô Mộng đến một tiệm mì xào ven đường để cùng nhau ăn trưa.

  Tuy nhiên, Chu Vô Mộng lại càng thêm vui vẻ hơn.

  Trước khi ra về, Chu Vô Mộng hỏi: Chúng ta có thể tiếp tục hợp tác nếu sau này vẫn có các tác phẩm như Tam Tự Kinh không?” "Văn học của chúng ta đã trải qua quá nhiều sự kiện như đốt sách diệt nho, dẫn đến từ thời kỳ Chiến Quốc cho tới hiện nay, văn học của chúng ta chẳng có nhiều tiến bộ. Quá nhiều tác phẩm văn học lịch sử đã bị lãng quên trong dòng lịch sử"

  Nhâm Hòa nhìn xuống đất suy nghĩ, dòng chảy văn hóa của thế giới song song này có lẽ đã bị những hành động phá hoại tri thức trong quá khứ làm lệch hướng. Có lẽ trong lịch sử cũng có những tác phẩm văn học vĩ đại như của chính mình trong kiếp trước, nhưng tất cả đều bị xóa sổ. Nhưng việc sao chép các kinh điển sẽ đe dọa đến tính mạng, hắn cũng không định liên tục liều mạng trong một thời gian ngắn, hắn trả lời: "Hiện tại chưa có, đó là lấy mệnh của tôi ra đổi"

  "Hửm?"Chu Vô Mộng khó hiểu, cái gì lấy mệnh đổi lấy?

  "Không sao, ý tôi là viết cái này thôi đã làm tôi sắp mệt chết rồi." Nhâm Hòa nói vì không thể nói với ai rằng hắn bị hệ thống Thiên Phạt dí.

  Khi đưa Lão Chu đi khỏi, Nhâm Hòa hoàn toàn không nhận ra rằng phía sau họ, Đoạn Tiểu Lâu đã nhìn thấy cảnh tượng đó.

  Cô có vẻ hơi bối rối, trong đôi mắt của cô hiện ra một ánh mắt tò mò. Cô luôn có cảm giác ông già này cô đã thấy ở đâu đó, có lẽ chỉ là trong tin tức gần đây mấy ngày trước.

  Đoạn Tiểu Lâu trở về nhà và không quan tâm đến lời chào hỏi của cha mẹ mà chạy vào phòng mở máy tính bắt đầu tìm kiếm tin tức trong ký ức của mình. Đến nửa tiếng sau, cô mới tìm thấy: 《 Kinh Đô Nhật Báo 》Tổng biên tập Chu Vô Mộng sưu tầm: Tam Tự Kinh là một trong những bước ngoặt quan trọng trong giáo dục của trẻ thơ, một biểu tượng của lịch sử.

Bình Luận (0)
Comment