Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 19 - Không Thể Che Giấu

Hoàng hôn dưới chân núi Thần Kiếm Phong, vị trí phòng bếp, nhóm đệ tử đầu tiên đã tới.

Còn chưa vào tới cửa sân đã ngửi thấy mùi thơm, con sâu thèm ăn trong bụng nháy mắt bị câu động, nước miếng chảy ròng ròng.

"Thơm quá."

Xông vào trong sân, đậu phụ Ma Bà đã chế biến xong và ra khỏi nồi, nhìn thấy có món mới, mấy tên đệ tử đều trở nên kích động.

"Mẹ kiếp, món mới."

"Được được được, Trường Thanh sư đệ mãi đỉnh a."

Tuy còn chưa ăn, nhưng chỉ riêng mùi hương này đã khiến cho ngón trỏ mấy người đại động, trong lòng chờ mong không thôi.

Cũng không cần Diệp Trường Thanh nói nhiều, lúc này có vài tên đệ tử liền chuẩn bị xếp hàng, chỉ là khi nhìn thấy Tiểu Bạch sớm đã đứng ở ngoài phòng bếp, mấy người đều ngây ngẩn cả người.

"Tiên Hạc?"

Phòng bếp này sao lại có một con Tiên Hạc đây? Hơn nữa trông có vẻ là đang xếp hàng, đừng đùa chứ, Tiên Hạc cũng sẽ xếp hàng?

"Đây là thú sủng ta nuôi, các ngươi gọi nó Tiểu Bạch là được."

Lúc này Diệp Trường Thanh thò đầu ra nói, nghe vậy, mấy người liền sửng sốt, Trường Thanh sư đệ thế mà còn có thú sủng? Hơn nữa còn là một đầu Tiên Hạc.

Mấy người đều là đệ tử tạp dịch, tất nhiên không biết Hồng Đỉnh Tiên Hạc trân quý thế nào, nhưng cho dù là Tiên Hạc bình thường, đối với bọn họ mà nói, cũng là thứ chỉ có thể nhìn chứ không thể có được.

Trong lúc nhất thời đều hâm mộ không thôi, có điều mỹ thực trước mắt, mấy người rất nhanh phục hồi tinh thần lại, lần lượt đi tới xếp hàng phía sau Tiểu Bạch.

Tuy Tiên Hạc làm cho người ta hâm mộ, nhưng làm sao quan trọng bằng ăn cơm chứ.

Theo thời gian trôi qua, càng ngày càng nhiều đệ tử chạy tới nhà bếp, lúc nhìn thấy Tiểu Bạch, đều cảm thấy sửng sốt, nhưng rất nhanh đều ngoan ngoãn xếp hàng.

Lục Du Du, Liễu Sương, Hồng Tôn, thầy trò ba người cơ hồ chân trước sau chạy tới. Lúc Hồng Tôn tới, đội ngũ còn chưa tính dài, nhưng sau khi nhìn thấy phía trước đã có hơn mười đệ tử, lão đầu tử vẫn nhịn không được mắng.

"Mấy thằng nhóc các ngươi canh giữ ở chỗ này sao? Có phải không làm xong nhiệm vụ hay không? Đến sớm như vậy."

"Phong chủ, chúng ta đã sớm làm xong nhiệm vụ rồi."

"Làm xong rồi?"

Nghe chúng đệ tử nói đều đã làm xong nhiệm vụ mới chạy tới, trong lúc nhất thời Hồng Tôn có chút buồn bực.

Nhìn sắc trời một chút, không nên a, làm xong sớm như vậy, các ngươi đều uống thuốc hay đúng không?

Tuy nói công việc của đệ tử tạp dịch không phải đặc biệt nặng nề, nhưng tuyệt đối không thoải mái, dựa theo kinh nghiệm trước kia, không thể hoàn thành vào lúc này a, hơn nữa còn nhiều người như vậy, không chỉ là một hai người.

Nhưng những người này thế mà đều đã hoàn thành, vậy chỉ có thể nói rõ, hiệu suất của bọn họ quả thực nhanh quá mức.

Chỉ hơi trễ một lát, đã bị người ta giành trước, tuy rằng Hồng Tôn khó chịu, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi tới xếp hàng cuối đội ngũ.

Dù sao quy củ này hắn cũng đã tán thành, thậm chí lúc trước hắn còn lấy quy củ ra để nói chuyện không chỉ một lần, hiện tại bảo hắn phá hư quy củ, thật sự là có chút làm không được.

Chỉ là khi Hồng Tôn nhìn thấy Tiểu Bạch xếp ở hàng đầu tiên, hắn trong nháy mắt bạo phát.

"Này này, chúng ta xếp hàng thì thôi, sao còn có một con yêu thú trà trộn vào?"

Từ lú nào mà yêu thú cũng đến phòng bếp xếp hàng chứ, đối với việc này, có đệ tử giải thích.

"Phong chủ, đây là do Trường Thanh sư đệ cho phép, nói Tiểu Bạch cũng là một thành viên của Thần Kiếm Phong chúng ta."

Nghe nói vậy, Hồng Tôn trực tiếp im lặng, tranh đoạt với người còn chưa tính, hiện tại còn phải cướp thức ăn với yêu thú?

Chỉ là Tiểu Bạch không để ý tới đám người phía sau, trong đôi mắt chỉ có hai chậu thịt xào cùng đậu phụ Ma Bà.

Không bao lâu sau, Lục Du Du, Liễu Sương cũng chạy tới, theo sau đó, còn có Từ Kiệt một đường đi theo Lục Du Du.

"Hả? Phòng bếp?"

Nhìn sân nhỏ trước mắt không lớn, cùng với đội ngũ đã xếp hàng dài, Từ Kiệt có chút ngây ngẩn cả người.

Dọc theo đường đi, tiểu sư muội vội vàng chạy tới, chẳng lẽ là vì đến phòng bếp ăn cơm? Còn nữa, những đệ tử này là thế nào, từ khi nào mà có nhiều người như vậy?

Cảm giác đầu óc có chút không xoay chuyển được, Từ Kiệt cũng không che dấu hành tung nữa, một đường cất bước đi vào trong sân.

Chẳng qua vừa mới tiến vào sân, đã có đệ tử mở miệng nhắc nhở.

"Sư huynh, muôn ăn cơm phải xếp hàng."

Bị người nhắc nhở, Từ Kiệt sửng sốt, xếp hàng? Ta?

Đường đường là đệ tử thân truyền, đến phòng bếp ăn cơm phải xếp hàng? Đùa ta sao.

Có điều còn không đợi Từ Kiệt nói chuyện, trong nháy mắt đã có một thanh âm quen thuộc truyền vào trong tai Từ Kiệt.

"Ngươi mẹ nó không có lương tâm, lúc trước nếu không phải nhờ một tay phân một tay nước tiểu của ta nuôi ngươi lớn, ngươi còn có thể có hôm nay sao? Nhờ người đổi vị trí một chút mà người cũng không chịu?"

Trường Thanh nhìn lại, chỉ thấy Hồng Tôn đứng bên cạnh Tiểu Bạch, tức giận mắng chửi.

Thì ra là Hồng Tôn thấy Tiểu Bạch xếp ở vị trí đầu tiên, muốn lên đổi vị trí với nó, cái này cũng không trái với quy định, chỉ cần đối phương đồng ý là được.

Chỉ tiếc, Hồng Tôn đánh giá quá cao mặt mũi của mình quá rồi, hoặc có thể nói là đánh giá quá thấp quyết tâm muốn ăn cơm của Tiểu Bạch, cho nên bị cho ăn bơ.

Mặc cho hắn nói thế nào, uy bức dụ lợi như thế nào, Tiểu Bạch vẫn không đáp ứng.

Điều này làm cho hắn ta cực kỳ tức giận.

Thấy sư tôn cũng ở đây, Từ Kiệt sững sờ hô.

"Sư phụ?"

Nghe vậy, Hồng Tôn quay đầu nhìn lại, thấy Từ Kiệt, trên mặt nhất thời lộ ra một tia nghi hoặc, lập tức quay đầu nhìn về phía Lục Du Du cùng Liễu Sương, ánh mắt rõ ràng mang theo một tia trách cứ cùng hỏi thăm.

Có vẻ như đang nói, hai người đã nói với hắn ta? Không phải nói giữ bí mật sao?

Có điều đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Hồng Tôn, hai nàng cũng không hiểu gì, nghĩ thầm vì sao Từ Kiệt lại xuất hiện ở chỗ này.

"Sao người lại ở đây?"

Thấy hai nàng hình như không biết chuyện, Hồng Tôn nhíu mày hỏi, đối với việc này, Từ Kiệt chỉ cảm thấy ủy khuất, sư phụ không muốn mình tới nơi này sao?

Một hồi thầy trò, sao lại có cảm giác sư phụ cùng sư muội đều có chuyện muốn giấu mình, cảm giác ủy khuất dâng lên trong lòng.

"Ta thấy hai ngày nay tiểu sư muội cứ luôn thất thần, có chút lo lắng, cho nên. . ."

Từ Kiệt ủy khuất mở miệng giải thích, nghe vậy, Hồng Tôn trong nháy mắt hiểu được.

Trách cứ nhìn về phía Lục Du Du, đồ ngốc mjaf ngươi, diễn kịch cũng diễn không được, chuyện dễ như vậy mà bị người ta nhìn thấu?

Đối với việc này, Lục Du Du cũng ủy khuất, cô thật sự không phải cố ý a.

Có điều chuyền tới cũng đều tới, Hồng Tôn cũng không tiện nói thêm gì nữa, chỉ nói một câu.

"Muốn ăn cơm thì đi xếp hàng phía sau."

Lại xếp hàng, có điều lúc này đây là do sư phụ nói ra, Từ Kiệt cũng không dám phản bác, chỉ có thể thành thành thật thật đi tới cuối đội ngũ xếp hàng.

Cùng lúc đó, ngoài sân, lại lục tục xuất hiện thêm rất nhiều gương mặt mới, những người này đều nhận thấy có gì đó không đúng, những người đi theo sau kia, cơ hồ đều là đệ tử tạp dịch.

Chỉ khi nhìn thấy đích đến cuối cùng là phòng bếp, những đệ tử tạp dịch này cũng thấy lạ không thôi.

Kích động như vậy, vốn tưởng là có việc gấp gì đó, cuối cùng lại đến phòng bếp để ăn cơm?

"Những người này sốt ruột như vậy, cũng bởi vì chuyện này?"

"Hẳn là vậy đi."

"Vậy cái rắm, chỉ vì đến phòng bếp ăn cơm, liền thiêu đốt cả huyết khí, ngươi tin nổi sao?"

"Tuy nói có chút khoa trương, nhưng mà thật sự rất thơm a."

Có người ngửi được mùi thơm của đồ ăn trong sân, nhịn không được say mê nói, những người còn lại nghe được lời này, cũng đều dùng sức ngửi ngửi, đúng thật là thơm.

Không nghĩ nhiều, những người này cũng gia nhập vào đại quân xếp hàng, trong lúc nhất thời toàn bộ đội ngũ trở nên dài hơn.

Bình Luận (0)
Comment