Ta Là Trù Thần, Toàn Tông Môn Đều Bị Ta Làm Thèm Khóc (Bản Dịch)

Chương 20 - Lão Tiền Hoài Nghi Nhân Sinh

Trong lúc bất chợt xuất hiện nhiều gương mặt mới như vậy, trong lòng một đám lão đệ tử mắng chửi.

Bọn họ vẫn luôn giấu diếm không nói, chẳng phải là vì lo lắng xuất hiện tình huống như vậy sao.

Tuy nói cũng biết sẽ có một ngày không giấu được, nhưng không nghĩ tới ngày này lại tới nhanh như vậy.

Nhìn xem đã sắp tới hai trăm người rồi, như vậy liền thiếu đi mấy chén cơm a.

"Này, sao các ngươi lại tới nơi này?"

Tò mò làm sao những người này tìm được phòng bếp, có người mở miệng hỏi, đối với việc này, những đệ tử mới này cũng không giấu diếm, thẳng thắn nói.

"Đi theo ngươi a."

"Mẹ kiếp, ngươi theo dõi ta?"

"Ai bảo ngươi cả ngày lén lén lút lút, hơn nữa cứ mỗi khi đến giờ cơm đều như vậy, rất khó khiến cho người ta không sinh nghi a."

Hảo gia hỏa, thế mà nói khiến người ta không phản bác được, chỉ trách bản thân hành động quá lộ liễu.

Nhưng vừa nghĩ đến tay nghề của Trường Thanh sư đệ, hắn không thể giữ được sự tỉnh táo a.

Hơn nữa trước mắt cũng đã đến rồi, có nói cái gì cũng vô dụng, ngược lại những đệ tử mới tới kia liền cảm thấy tò mò.

"Mỗi ngày các ngươi kích động như thế, chỉ vì đến phòng bếp ăn cơm sao?

Không phải trước kia nói đồ ăn trong phòng bếp, chó cũng không thèm ăn sao?"

Nếu đã không giấu được, liền dứt khoát thoải mái, nghe nói những lời này, vẻ mặt lão đệ tử bĩu môi khoe khoang nói.

"Ngươi thì hiểu cái rắm gì, tay nghề của Trường Thanh sư đệ, quả thực chính là duy nhất trên thế gian, hương vị kia. . . Quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu, đợi lát nữa may mắn có thể đoạt được, bản thân ngươi nếm thử là hiểu."

Một đám đệ tử mới tới tò mò đến cực điểm, thật sự ngon đến vậy sao? Nói giống như ăn tiên đan vậy.

Trong lúc nhất thời, đông đảo đệ tử mới tới càng thêm chờ mong, dù sao mùi đồ ăn này thật sự rất thơm a.

Ngay khi đông đảo đệ tử đang kiên nhẫn xếp hàng, xa xa, chấp sự Tiền Hữu Tài nâng cao cái bụng phát tướng của mình, không nhanh không chậm đi tới.

Hôm nay hắn vốn định đến phòng bếp xem thử, chỉ là hắn không nghĩ tới, còn cách phòng bếp tới mấy chục thước, đã nhìn thấy một hàng đệ tử chờ ở chỗ này.

Tất cả đều đến phòng bếp ăn tối sao?

Thấy thế, Tiền Hữu Tài cũng sửng sốt, buổi sáng Diệp Trường Thanh nói gần đây phòng bếp có thêm nhiều người, hắn còn có chút không tin, nhưng hiện tại xem ra, đây đâu chỉ là nhiều người a, đều xếp hàng ra tới bên ngoài.

Hơn nữa những đệ tử này đang nói cái gì, tay nghề của tiểu tử Trường Thanh kia là duy nhất thế gian?

Sợ không phải xuất hiện vấn đề gì chứ, về đồ ăn của Diệp Trường Thanh, Tiền Hữu Tài tất nhiên đã ăn qua, tuyệt đối không liên quan gì đến hai chữ mỹ vị.

"Tiểu tử này. . ."

Cười mắng một tiếng, Tiền Hữu Tài tiếp tục cất bước đi vào trong sân, có phải thật sự như thế hay không, nếm thử một chút liền biết.

Chỉ là vừa mới đi không được hai bước, đã có vài đệ tử tạp dịch mở miệng nói.

"Tiền chấp sự, ăn cơm phòng bếp cần phải xếp hàng."

"Đúng vậy, đây là quy củ."

Nếu như là trước kia, có lẽ mọi người sẽ không trực tiếp mở miệng, nhưng hiện tại, ngay cả phong chủ cũng ngoan ngoãn xếp hàng, một cái chấp sự ngoại môn nho nhỏ như ngươi, chẳng lẽ còn muốn chen ngang?

Nghe vậy, Tiền Hữu Tài liền sửng sốt, đều có chút tức cười.

"Một đám tiểu tử các ngươi, lão phu thân là chấp sự ngoại môn, chủ quản phòng bếp, cũng phải xếp hàng?

Các ngươi đến gọi là ăn cơm, lão phu đến gọi là thị sát, hiểu không?"

Nói xong, Tiền Hữu Tài tiếp tục đi về phía trước, chỉ là vừa mới đi được vài bước, Từ Kiệt liền ngăn cản đường đi của hắn, mặt không chút thay đổi nói.

"Tuy rằng Tiền chấp sự phân quản phòng bếp, có điều hiện tại là giờ cơm, nếu Tiền chấp sự không ăn cơm, vậy tất nhiên không cần xếp hàng, nhưng nếu là muốn ăn cơm, vậy nhất định phải tuân thủ quy củ."

Nhìn thấy Từ Kiệt, Tiền Hữu Tài cả kinh.

"Từ thân truyền?"

Mắt mình không hoa đúng không? Sao lại có thể nhìn thấy đệ tử thân truyền ở chỗ này?

Không nên a, đệ tử thân truyền cao cao tại thượng, làm sao có thể chạy thật xa đến chân núi này chứ?

Coi như là muốn thỏa mãn dục vọng miệng lưỡi một chút, lấy thân phận của đệ tử thân truyền, cũng sẽ không tới nơi này đi, còn xếp hàng cùng với một đám đệ tử tạp dịch?

Thấy Tiền Hữu Tại lạnh gióng, trong lòng Từ Kiệt cân bằng.

Hừ, một thân truyền như ta còn phải ngoan ngoãn xếp hàng ở chỗ này, một chấp sự ngoại môn như ngươi còn muốn chen ngang, nghĩ cái gì.

"Cho nên, Tiền chấp sự, ngươi còn không đi xếp hàng sao?"

Nghe nói lời này, Tiền Hữu Tài phục hồi tinh thần lại, lập tức liên tục gật đầu cười nói.

"Xếp hàng, phải xếp hàng, tất nhiên là xếp hàng."

Ngoan ngoãn đi tới cuối đội ngũ bắt đầu xếp hàng, sau đó, theo trong sân truyền ra một tiếng ăn cơm, đội ngũ bắt đầu chậm rãi đi tới.

Đệ tử xếp hàng ở phía trước đã nhao nhao lấy xong cơm, nhìn thấy hôm nay có hai món ăn, cả đám đều hưng phấn không thôi.

"Mẹ kiếp, hôm nay là tết a, thế mà có tới hai món."

"Còn có một món mới, thật tốt, không uổng công ta chờ lâu như vậy."

"Còn rãnh rỗi nói nhảm cái gì đó, lấy nhanh một chút a."

Người phía trước hưng phấn, người phía sau thì không ngừng thúc giục, Diệp Trường Thanh ngồi ở trước cửa phòng bếp, trong tay cầm một cái bình trà lớn, cười tủm tỉm nhìn mọi người đang lấy cơm.

Lão đệ tử cơ hồ đều xếp ở phía trước, bọn họ đã rất quen thuộc quy củ lấy cơm, chậm rãi chừo đến thời điểm đệ tử mới tới, Diệp Trường Thanh không thể không lên tiếng nhắc nhở.

"Tự mình lấy cơm, không thể lãng phí."

"Phía trước lấy xong liền đi a, đừng ngăn cản người phía sau."

Dưới sự chỉ huy của Diệp Trường Thanh cùng một đám lão đệ tử, các đệ tử mới cũng lục tục ăn cơm.

Lúc trước ngửi thấy mùi thơm, hiện tại tự tay cầm một chén cơm lớn, tựa hồ các đệ tử mới tới rốt cục đã hiểu được vì sao những lão đệ tử kia lại điên cuồng như vậy.

Nuốt xuống một ngụm, theo hương vị xuống bụng, quả thực bá đạo đến cực điểm, khiến cho người ta muốn ngừng cũng không ngừng được.

"Ngon quá."

"Ta cảm giác đồ ăn ta ăn trước kia đều là thức ăn cho heo a."

Chưa từng nếm qua mỹ vị như vậy, một đám đệ tử mới ăn phải gọi là cảm động, thỏa mãn.

Đương nhiên, cũng có người nổi giận mắng đồng bạn bên cạnh.

"Tên chó nhà ngươi không có nghĩa khí a, có đồ ăn ngon như vậy, thế mà không mang theo ta."

"Này, nói chuyện với ngươi đó, ngươi câm rồi sap?"

Thấy không có ai đáp lại, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy lão đệ tử kia chỉ lo cúi đầu ăn, không chút để ý tới mình, bộ dáng kia giống như vội vàng đầu thai.

"Ngươi là vội vàng đi đầu thai sao?"

Vừa dứt lời, một chén cơm lớn đã bị lão đệ tử này quét sạch, lập tức không nói hai lời trực tiếp đứng dậy, muốn đi lấy thêm cơm.

Những đệ tử mới này vẫn còn quá non, căn bản cũng không biết ăn cơm ở phòng bếp, việc cần chú ý chính là tốc độ.

Dựa theo lời của phong chủ lão nhân gia mà nói, đó chính là tốc độ không đủ nhanh, "cớt" nóng cũng không đớp kịp.

Mà nhìn một bộ thao tác phong quyển tàn vân của lão đệ tử này, rất nhanh đệ tử mới tới cũng đã phản ứng lại, nhịn không được giận dữ mắng.

"Mẹ kiếp, ngươi cũng không thèm nhắc nhở ta một tiếng đâu."

Nhắc nhở? Ngươi suy nghĩ cái rắm gì chứ, lão đệ tử cười nhạo.

Xem như Tiền Hữu Tài xếp cuối đội ngũ, thật vất vả đến phiên mình, đồ ăn cũng không còn nhiều lắm.

Nhìn mọi người ở khắp sân ăn như hổ đói, Tiền Hữu Tài chỉ cảm giác có phải mình đã đến nhầm chỗ hay không.

Có điều khi hắn nhìn thấy bốn bóng người ở vị trí trong góc, cả người trực tiếp sững sờ tại chỗ.

"Phong Chủ?"

Hoàn toàn không thể tin được hình ảnh trước mắt mình, thế mà được nhìn thấy phong chủ lão nhân gia ở chỗ này, còn có Lục Du Du, Liễu Sương, cùng với Từ Kiệt vừa rồi đã gặp qua.

Phòng bếp này mẹ nó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Bình Luận (0)
Comment