Rất quái lạ, cảm giác này là sao?
"Mẫn nhi, ta là Hoàng Phủ Viêm!"
Tim đập nhanh, đầu váng mắt hoa, hai chân như nhũn ra không đứng vững được.
"Mẫn nhi!"
Đừng, đừng gọi nữa! Ưm..
Môi lưỡi dây dưa, lời lẽ triền miên. Đồng Mẫn Mẫn hoảng hốt nhận ra, nàng thế nhưng lại không kháng cự nụ cự hôn của người nọ. Mắt từ bao giờ đã bịt kín một tầng lụa, dù không nhìn thấy nhưng vẫn có thể sâu sắc cảm nhận được, tầm mắt nóng bỏng của người nọ đang lưu luyến trên người nàng.
Đáy mắt Hoàng Phủ Viêm trầm xuống, có chút bất đắc dĩ cười tự giễu.
Y đối với bé con này luôn dễ dàng nảy sinh dục vọng, lần trước cũng vậy, nhìn thấy nàng mím môi hai mắt nhắm chặt, cả thân thể nhỏ nhắn chìm trong dòng nước tối tăm. Gần như không suy nghĩ, y vung tay mở ra kết giới của Cấm Cổ Huyền Anh Thạch, xuyên qua ngưỡng cửa không gian và thời gian, tiến tới đem nàng ôm vào lòng. Trong đầu thấp thoáng suy nghĩ điên cuồng, nếu không phải vì đại cuộc chưa thành, y thật sự đã đem nơi này phá hủy, cả cái kẻ được gọi là Cố Ngạc Thiền Vũ kia.
Vạn năm đợi chờ, chỉ vì một người mà tỉnh giấc. Trước khi y lấy lại chân thân hủy diệt tam giới, y muốn một lần nếm thử tư vị tình ái khiến người ta lâm vào điên cuồng kia.
Đôi tay lưu luyến bên cổ Đồng Mẫn Mẫn, Hoàng Phủ Viêm kích hoạt đem Huyền Anh Thạch khởi động. Chỉ thấy tinh quang loé lên, sao đêm cũng mờ nhạt trước ánh sáng tuyệt luân này.
"Ưm.."
Đồng Mẫn Mẫn khẽ rên một tiếng, môi bị người nọ gặm cắn khiến nàng rất đau. Nếu không phải vì bị hôn đến mờ mắt, Đồng Mẫn Mẫn thật muốn tiến tới đấm cho người nọ một phát. Còn hôn nữa, môi nàng cũng nhanh trở thành cặp lạp xưởng.
Nghe tiếng than nhẹ của nàng, Hoàng Phủ Viêm chật vật dời môi đi. Còn tiếp tục nữa, e là y sẽ không đợi được mà làm ra chuyện cầm thú với nàng.
Mỗ sói quay qua hỏi đạo diễn:"Có thể thản nhiên ra tay với một đứa bé tám tuổi, như vậy còn chưa đủ cầm thú sao?"
Đạo diễn:"..Đừng lôi ta vào thế giới biến thái của ngươi!"
Mỗ sói:"..."
Đồng Mẫn Mẫn lúc này hoàn toàn mất đi khả năng tư duy, thân thể mềm nhũn tựa vào vòm ngực rắn chắc. Nếu không phải được Hoàng Phủ Viêm ôm lấy, nàng sớm đã ngã xuống rồi.
Đồng Mẫn Mẫn lúc này vẫn chưa nhận ra, vốn nàng chỉ cao đến ngang hông của Hoàng Phủ Viêm, nhưng từ khi nào mà ngay cả đầu vai y nàng cũng có thể chạm tới. Mà quan trọng hơn, ánh mắt của Hoàng Phủ Viêm danh ùn nàng cũng thay đổi.
Một đầu tóc bạch kim đổ ra như thác, nhẹ nhàng vây lấy thân thể không xương mềm mại. Đôi môi anh đào mọng nước khe khẽ thở dốc, ánh mắt thất thần xuyên qua dải lụa trong suốt mị hoặc liêu nhân. Biểu tình ngây thơ lại ngoài ý muốn quyến rũ khiến lòng người chao đảo, thật sự làm cho người từng trải như y cũng nhịn không được muốn chạm vào nàng.
Hoàng Phủ Viêm hiện tại có chút hối hận, vốn chỉ định nhìn nàng một lát rồi thôi, không nghĩ đến..
Bắt lấy cái cằm khéo léo của Đồng Mẫn Mẫn, Hoàng Phủ Viêm không thể không thừa nhận. Cái gì gọi là định lực tự chủ mà y vẫn luôn tự tin kia, trong giờ phút này hoàn toàn là thứ bỏ đi, y một chút cũng không chống cự lại được, đôi mắt hàm chứa thủy quang xinh đẹp của nàng.
..Một Đồng Mẫn Mẫn hai mươi tuổi, thật sự là mê hoặc chết người!
Khoang miệng lại bị xâm chiếm, trái với nụ hôn ôn nhu thâm tình khiến người khác trầm mê. Lần này người nọ giống như phát cuồng mà ra sức chiếm đoạt, bá đạo càn quấy như muốn đem nàng nuốt chửng mới vừa lòng.
Đồng Mẫn Mẫn:...Má ơi, con sắp được ghi danh vào kỉ lục những người chết vì hôn rồi! QAQ
Mỗ sói nhìn Đồng Mẫn Mẫn đầy ngưỡng mộ:"Đạo diễn, ta cũng muốn được chết vì hôn." XD~
Đạo diễn:"...Đợi kiếp sau đầu thai đi rồi ta nói chuyện tiếp." 3.3
Mỗ sói:.._ __|||||
Đạo diễn, ta hận ngươi!!!
"Ngươi rốt cuộc là đang làm gì ở đây?"
Nghe thấy âm thanh trầm thấp quen thuộc, Đồng Mẫn Mẫn như người trong mơ mà tỉnh mộng. Thình lình khuôn mặt phóng đại của Đồng Du áp sát tới, Đồng Mẫn Mẫn không kịp suy nghĩ đã vung tay tát cho một cái vang dội.
Đồng Mẫn Mẫn:"Phù phù, con là mẹ hết hồn hà!"
Đồng Du:"...Đạo diễn, tính tiền đi! Một cái tát 50 đô nhé!"
Đạo diễn:"...Ta tình nguyện cho ngươi tát lại!"
Mỗ sói bật ngón cái:"Đạo diễn hảo suất!"
Đạo diễn:"..."
Đối với việc nàng luống cuống đánh người, Đồng Mẫn Mẫn chỉ có thể làm như không có gì mà đứng lên. Dù sao ngày thường cùng hắn đánh nhau cũng không ít, chỉ là một cái tát tai chắc hắn sẽ không để ý đi.
"Có phải ngươi vừa lén lút làm chuyện gì đúng không?"
Đồng Du nhìn nàng chợt hỏi, khiến Đồng Mẫn Mẫn chột dạ mà quay mặt sang chỗ khác, lí nhí nói.
"Đâu có đâu!"
"Lại còn chối."
Hắn nhướng mày, đưa tay nâng cằm nàng lên.
"Thế vẻ mặt này là gì? Hai mắt nhộn nhạo thủy quang, má thì ửng đỏ hây hây, miệng thì sưng căng mọng nước. Nếu như thật sự không làm gì, tại sao ngươi lại mang vẻ mặt này?"
Đồng Mẫn Mẫn:..Kinh thật, còn ghê hơn cả thám tử nhà nghề! Nhưng sống chết gì nàng cũng không khai đâu, không khai, không khai! *đỏ mặt*
Đồng Mẫn Mẫn làm bộ hất tay Đồng Du, ra vẻ bình thường mà ôm Sí Nguyệt rời đi. Chỉ có điều động tác làm sao cũng cứng ngắc cứng đờ, một chút cũng nhìn ra là không được tự nhiên.
"Thì, thì tại thiếu không khí chứ sao. Này nha, đất thì chật mà người đông, các người tranh nhau hấp khí bằng đường miệng, thải ra bằng mông. Ta trúng bom sinh học nên nhất thời bị ngộ độc, thở không nổi mới lăn đùng ra xỉu. Này là lí dovô cùng chính đáng nha!"
Gió thổi vù vù, rừng cây vi vu lá rơi, một dàn người đứng chết sững, có chút không dám tin mà quay lại nhìn nhau, vẻ mặt thì như đang hỏi.
Này, phải ngươi hô hấp bằng cổng hậu không đấy?
Nhất thời, mọi người đâm ra nghi ngờ lẫn nhau. Tình cảm bao năm, kề vai sát cánh, ngay cả khoai sùng cũng đùn đẩy nhau ăn, chỉ vì nữ chính thuận miệng quăng bom mà không khỏi rạn nứt.
Nhắc mới nhớ, hình như ngươi thiếu tiền ta thì phải, mau trả đi nhá!
Đồng Du quắc mắt, vẻ mặt trầm trọng.
"Có phải ngươi.."
Ngươi, ngươi, ngươi cái gì?
Đồng Mẫn Mẫn mồ hôi mồ hôi tuôn.
"Có phải ngươi lén giấu ta ăn vụng hay không? Hừ, biết ngay là ngươi còn tàng trữ lương thực phía sau mà."
Đồng Mẫn Mẫn ngơ ngác, Đồng Du thấy nàng im lặng thì càng tin chắc vào lập luận của mình.
"Chắc chắn là ngươi đã bắt nhiều hơn hai con ếch, nhưng vì bản tính tham ăn mà đem chúng giấu đi, tính nhân lúc mọi người không để ý mà đem ra sực phàm. Hừ, nhưng người tính không bằng trời tính, vẫn là bị ta phát hiện được. Nghe tiếng ta kêu, ngươi vội quá nên tống hết vào mồm, bởi vì nuốt trọng nên đi được nửa đường thì mắc nghẹn, may thay nhờ ta vỗ một cái nên ngươi mới nuốt trôi được. Đó là toàn bộ quá trình dẫn đến hiện tại có đúng không? Tóm lại, ngươi là lén giấu ta ăn trùm mềm."
Vù vù!!!
Toàn trường lặng ngắt như tờ.
Khoé môi người dẫn truyện co giật. Lạy thánh, đúng là nồi nào nắp vung nấy. Trình bựa của nam chính so với nữ chính, chỉ có hơn không kém.
Đồng Du, là mỗ lầm tin ngươi! Còn tưởng ngươi là thanh niên nghiêm túc nữa cơ, hoá ra.. Khụ khụ, lại cùng một ruột với nữ chính!
Đồng Du lờ đi vô số ánh mắt khinh bỉ đang nhìn hắn, chỉ thản nhiên phủi tay nói.
"Thôi bỏ qua đi, cái này nên xử lí sao đây?"
"Cái gì cơ?"
Đồng Du ném tới một vật trước mặt nàng, Đồng Mẫn Mẫn Mẫn trông thấy liền ồ lên.
"Ah, ra là ngươi sao?"
Người xui xẻo bị Đồng Du bắt được, hay nói đúng hơn là cái bông xui xẻo bị Đồng Du bắt được, đích thị chính là bông sen ban nãy đã quyết chiến cùng Đồng Mẫn Mẫn kia.
Số là trong lúc lần lủi tẩu thoát, nó vì vấp phải tô mì ăn dở của ai đó mà ngã lăn quay. Xui xẻo thay, lăn một cái liền lăn ngay tới chân của Đồng Du, thế là bị tóm. TT.TT
Đồng Mẫn Mẫn sờ cằm, đánh mắt liếc sang nhìn bông sen đang run lẩy bẩy, hệt như phạm nhân mà ngồi chờ xét xử.
"Ban nãy nó đánh mẹ quá trời, đã vậy còn ngông nghênh thách thức nữa. Du, dạo này mẹ thấy mặt con hơi tái nha, hay mẹ nấu nồi chè hạt sen dưỡng nhan cho con nhé?"
Đồng Du tán đồng gật gật.
"Được đó!"
Được cái gì mà được, người lên nồi hầm canh là ta đó!!!!
Bông sen hú hét, lao tới ôm chầm lấy chân của Đồng Mẫn Mẫn, rưng rưng nước mắt mà nhìn nàng.
Bông sen:Em trót dại chị ơi, cũng là bị rủ rê mà đi vào con đường tà đạo. Gặp chị em như thấy được ánh sáng của chân lí, chị cho em ở lại để học hỏi làm bông sen có ích cho đời đi chị. Đừng đưa em lên nồi mà, em vẫn còn trẻ lắm, chưa muốn gặp Phật Tổ sớm vậy đâu! Oa oa..
Mỗ sói vỗ đùi:Lập luận chặt chẽ, lí lẽ súc tích. Bông sen, mỗ quyết định giữ ngươi!
Đạo diễn liếc nhìn hầu bao:..Tháng này lại húp cháo cầm hơi nữa rồi!
Mỗ sói: :v
Đồng Mẫn Mẫn nhìn bông sen nâng áo nàng mà hỉ mủi sùi sụt, hứng thú nói.
"Ta giữ ngươi lại thì cũng được thôi, nhưng ta có điều kiện."
Bông sen đang khóc tang nghe thấy liền cười bung cả cánh, mặt tràn đầy sinh khí rạng rỡ.
Bông sen:Miễn chị đừng đưa em lên nồi, cái gì em cũng làm được hết á! Tin em đi, em có giấy chứng nhận hành nghề đa cấp đó chị!
"Nghe được đấy, vậy ngươi có biết nấu ăn không?"
Bông sen vênh mặt:Xời, tưởng chuyện gì to tát! Không phải khoe chớ, điểm nữ công gia chánh của em đứng đầu bảng mấy năm liền đó chị! :v
Đồng gia hai người nhìn nhau, lại liếc nhìn bông sen đang vểnh mũi mà khoe thành tích kia. Cười gian, cười cực cực gian. Một giây sau đó, bông sen liền hận đến không thể đập đầu vào nồi.
"Này, còn muốn đứng ngây ra đó đến chừng nào, đã nướng xong gà chưa đấy?"
Nữ chính vô lương ném cái cẳng gà chỉ còn xương vào đầu bông sen, lên giọng mẹ kế mà đì người ta.
Bông sen run rẩy, tức đến xanh cả mặt, tự dặn lòng là phải nhịn đi thôi. Ngày tháng còn dài, thời cơ đâm lén nữ chính còn nhiều. =.="
Bê con gà nướng thơm ngon dâng lên tận miệng dì ghẻ, bông sen hiếm hoi được Đồng Mẫn Mẫn ôn nhu xoa đầu, nhưng giá mà nàng đừng nói gì thì tốt rồi, mở miệng ra là cứ y như tát vào mặt người ta.
"Kiểu tóc này rất hợp với dáng ngươi!"
Bông sen:..Troll nhau đấy à? Còn cái cánh nào đâu mà hợp với không hợp, trông ta có khác gì sư cọ đâu?
Bông sen cười ra nước mắt. Ha ha ha. Người ta thì hớt tóc đi tu, ta đây thì bị vặt hết cánh mà làm chân sai vặt. Khóc rống. Trời ơi, sao số con khổ thế hở trời? Oa oa oa!!
Điều kiện để bông sen không lên nồi, chính là nó phải trở thành tuỳ tùng cho Đồng Mẫn Mẫn. Nhưng trước khi được nhận vào làm, bông sen đã trải qua những thời khắc kinh hoàng nhất kể từ ngày nó oa oa tới giờ.
Đồng gia chê nó ở bẩn (cánh bông sen vốn màu đen), liền đè nó ra hăng hái nhổ hết cánh. Ác nhất phải kể đến Đồng Mẫn Mẫn, chẳng những vặt hết cánh nó mà còn lấy cả hạt sen ra, khiến cho đầu nó lủng lổm chổm.
Một đêm ấy, bông sen khóc hết nước mắt khi soi mình dưới hồ. =.="
Ấy vậy mà có ai biết đến nỗi khổ của bông sen đâu, người thì ăn chuối, người thì ngắm mây, riêng nhà họ Đồng thì vẫn cứ mặt dày mà ngồi gặm đùi gà. Ăn xong nữ chính còn mất hình tượng mà lấy ngón út xỉa răng, vô cùng lưu manh nói.
"Tiểu Liên, ta khát nước, mau đi tìm nước về đây cho ta!"
Tiểu Liên?!! Bông sen há hốc. Đây là gọi nó sao?
Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt. Không phải gọi ngươi thì gọi ai, nhìn ta giống cái ngó sen lắm à?
Bông sen hiểu ý liền lạch bạch chạy đi, với tay ngắt cái lá sen bên cạnh đi xuống ao lấy nước cho Đồng Mẫn Mẫn, còn rất tri kỉ vớt miếng bèo đang trôi bỏ vào trang trí cho đẹp mắt. Xong xuôi thì hí ha hí hửng bưng nước chạy về, giữa đường.. Khụ khụ, giữa đường thì vấp cục đá té dập mặt.
Phải đó, bông sen té, hơn nữa còn té rất hoành tráng. Chỉ thấy cái lá sen bay bay đập thẳng vào mặt Đồng Mẫn Mẫn, nước nhễu nhễu chảy ướt cả người nàng. Bông sen ngơ ngác ngóc đầu lên, cực kì vô tội mà há hốc mồm.
Lạy thánh, chuyến này lên nồi phẻ!
E hèm! Không biết là từ khi nào, nhưng bông sen đối với thứ dụng cụ nhà bếp này, nảy sinh cỗ oán niệm vô cùng sâu sắc!
Ai bảo trời sinh nó ngon lành thế kia làm gì, đem đi hầm canh giò heo tẩm bổ thì ngon phải biết! Chẹp chẹp!
Bông sen:...Kiếp trước phải nó quên đốt nhang cúng thí, nên kiếp này trời mới quả báo cho gặp phải hai tên yêu nghiệt nhà họ Đồng!
Thế giới lặng đi vài giây, gió thổi vù vù nhìn đám người chết sững. Đồng Du anh hùng nhận mệnh bước lên, kéo cái lá sen ướt nước ra khỏi mặt của Đồng Mẫn Mẫn. Không kéo xuống thì thôi, vừa kéo xuống rồi liền thấy, nguyên một cái mặt bánh bèo.. Ặc, là nguyên một cái mặt dính đầy bèo của Đồng Mẫn Mẫn!
Đồng Mẫn Mẫn trợn ngược mắt. Lạy hồn, này thì uống nước bằng mặt!
"Phụttt!!"
Đằng Khả Dật là người mở hàng đầu tiên, rất không khách khí mà "Ha ha!!" cười thẳng vào mặt nàng. Vai của Bạch Triển Nhật cũng run lên liên hồi, nhưng ít ra y còn có đạo đức hơn, biết che miệng quay mặt đi chỗ khác mà cười. Minh và Tường thì..
Không liên quan nhưng, hình như nữ chính sắp lên cơn bạo động rồi kìa!
Hậu quả của việc làm nữ nhân tự ái rất đáng sợ nha, chỉ vài phút sau đó, mặt của mọi người đều sưng thành cái bánh bao chiều. Mà bông sen thì còn đáng thương hơn, nó suýt phải về chầu phật tổ trong tình trạng hoa lá tả tơi, thân tàn ma dại.
"Huynh không đi cùng bọn ta sao?"
Đồng Mẫn Mẫn nhìn Bạch Triển Nhật xoay người tỏ ý rời đi, hơi do dự hỏi.
"Hi vọng chúng ta sẽ sớm gặp lại ở Thiên giới."
Nghiêng người bỏ lại một câu, Bạch Triển Nhật vung cao tay áo. Một trận gió thình lình ập tới, Đồng Mẫn Mẫn theo bản năng nhắm mắt. Lần nữa mở mắt ra, Bạch Triển Nhật đã cưỡi mây lướt gió rời đi.
"Chúng ta cũng nên đi thôi!"
Đồng Mẫn Mẫn quay lại nhìn những người đang chờ nàng, khoé môi chợt cong lên, tiến tới kéo tay Đằng Khả Dật và Đồng Du. Nắng vàng lấp lánh xuyên qua ngọn cây phủ một tầng sáng bao phủ người nàng, Đồng Mẫn Mẫn mỉm cười rạng rỡ.
"Xuất phát đến Vô Cực cốc!"
Tiểu kịch trường
Hội nghị "Nam Chính Và Nữ Chính Có Đến Được Với Nhau?"
Mỗ sói đập bàn hú hét:"Ta phản đối!"
Đạo diễn và mọi người:"..." Đã nói gì đâu mà chưa chi đã đòi phản rồi?
Mỗ sói được nước lấn thuyền lại gào lên:"Ta ủng hộ cho Hoàng Phủ Viêm một vé bước tiếp!"
Mọi người:"..Ai ăn bơ không?" Liếc xéo.
Mỗ sói mắt điếc tai ngơ, khoanh tay vờ vịt:"Không, đang giảm cân mà bơ bọt giề!"
"..."
Mỗ sói:"Ta.."
Hậu cần A:"Đạo diễn, bên nhà đầu tư gọi đến!"
Vừa nghe thấy nhà đầu tư gọi, đạo diễn mồ hôi đầm đìa, hối hả chạy đi nghe máy, năm phút sau mang vẻ mặt trầm trọng trở về.
Mỗ sói thấy đạo diễn về thì vui vẻ nói tiếp chuyện bị cắt đứt ban nãy.
Mỗ sói:"Ta.."
Đạo diễn:"Có hai tin, tin tốt và tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?"
Mỗ sói:"..Tin tốt đi!"
Đạo diễn:"Bên nhà đầu tư vừa cử người sang đây cào tường, cấp gạch đá vừa đủ cho chúng ta xây cả căn villa nghỉ mát dài dài."
Mỗ sói lau mồ hôi. Tin lày thì tốt chỗ lào?
Mỗ sói:"Thế tin xấu là gì?"
Đạo diễn:"Họ vẫn tiếp tục đầu tư.."
Mỗ sói nhanh nhẩu đoản, gào lên:"Tin tốt, tin tốt!!"
Đạo diễn lại nói:"Với điều kiện.."
Mỗ sói:@@??
Nói tới đây, đạo diễn xanh mặt:"Nếu để họ thấy ngươi loi choi lần nào nữa, lần sau gặp lại, không phải là lòng lề đường thì cũng là gầm cầu ven sông."
"..."
Sau ngày đó, mỗ sói sống rất khá giả, bơ ăn cả tuần không hết. Chẳng những vậy mà còn bị mọi người quản thúc 24/7, đi đâu cũng có người kè kè giám sát, đến mức đi cầu cũng không được quá thời gian quy định, tương lai vô cùng bi thảm.
Hội nghị cũng vì thế mà dời đi vô hạn.