Ta Là.. Vợ Của Ma Tôn

Chương 45

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chim bay hai cặp, bướm lượn hai con. Vì sao cá lăn tăn bơi dưới nước? Vì sao ta phải ngồi thiền ở chốn này?

-By Đồng Mẫn Mẫn-



Ba giờ sáng, tóc chưa chải, mặt chưa lau, cứ thế bị nắm giò lôi đi xềnh xệch không thương tiếc.

Bốn giờ sáng, mắt nhắm mắt mở, chân vẹo liêu xiêu, vừa gánh nước vừa khò khò ngủ.

Đá chân cao, đấm tay ngang, chặt chặt chặt, hành ngò còn được mấy cọng, rau thơm còn được mấy lá. Gãi gãi đầu, thôi thì có gì ăn đó vậy.

Nấu cơm, rửa bát, chụm củi.. Từ ngày biết đi biết nói tới giờ, vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm cuộc đời của một ô-sin cao cấp.

Năm giờ sáng, bê đá chạy bộ, cầm rượu đứng tấn, đập gấu giành mật ong, trèo cây trộm trứng về.

Sáu giờ sáng, đọc kinh học thuật, phụ đạo nửa tiếng để xoá nạn mù chữ. Trong khi đồng môn ngồi thảnh thơi xơi nước, thì Đồng Mẫn Mẫn nàng đây phải đi quét chuồng gà dọn chuồng vịt.

Chấm chấm chấm thời gian còn lại, tuỳ theo tâm trạng của sư phụ mà cuộc đời lên voi xuống chó.

Đồng Mẫn Mẫn.. Ta hận. Đây rốt cuộc là cái thể loại thời gian biểu gì, tính hành chết người à? Thức khuya dậy sớm thì thôi không nói đi, dù sao thân phận hiện tại của nàng cũng là một môn sinh, cần cù chăm chỉ âu cũng là lẽ thường tình. Nhưng làm nàng ba chấm khó hiểu nhất chính là, vì lẽ gì nàng phải đi đánh nhau với gấu?

Hộc máu. Có trời mới biết được, tâm trạng của nàng lúc đối diện với con gấu khổng lồ cao to như quả núi kia là gì. Cũng chỉ có trời mới biết được, nàng đã phải liều mình như thế nào để ngăn không cho nước tràn bờ đê, phù sa thấm đất, tuy hậu quả là xém chút nữa vỡ cả túi mật.

Kết cục, sau ba trăm hồi đại chiến tay đôi với gấu, nàng bị nó đập cho te tua nhừ tử. May mà con gấu nó thương tình tha cho nàng một con đường sống, nàng mới còn mạng mà lê lết trở về. TT.TT

Lại nói, kể từ ngày gia nhập Vô Cực cốc đến nay, tính ra cũng phải gần ba tháng nàng trải qua những ngày đau khổ như thế này. Ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc, suốt ngày chạy đông chạy tây, còn không thì đi đánh thú.. À không, là bị thú đánh thì đúng hơn.

Mà nguyên nhân sâu xa gây ra tất cả mọi đau khổ này, cũng chỉ có một mà thôi. Nghiến răng. Cao Diên Tông - Giám thị cũng như sư phụ hiện tại của nàng.

Chẳng biết vì lí do gì, nhưng so với Đồng Du và Đằng Khả Dật cùng ngày nhập cốc, thì tước vị của họ với nàng phải nói là một trời một vực, cũng không phải làm những việc lặt vặt chạy ngược chạy xuôi, đã vậy còn được đồng môn tôn kính xem như thần. Có thể nói, cuộc sống hiện tại của nàng có bao nhiêu thống khổ chật vật, thì hai tên kia chỉ có thể dùng từ ăn sung mặc sướng để hình dung.

Chết tiệt, vì cái gì lại phân biệt đối xử như vậy, chẳng lẽ vì bài kiểm tra đợt trước nàng nộp giấy trắng à? Hu hu, biết vậy đã nhìn bài chép lại rồi! TT^TT

Thế đó, chỉ vì thành tích bê bết kia, nàng bất hạnh trở thành đệ tử chân truyền của một hủ rượu chìm. Nói thế không ngoa đâu nhé, cứ nhìn cái cách mà y uống rượu xem, giống như hận không thể ngâm mình vào vò rượu mà bơi luôn ấy.

Điên nhất vẫn là, vị sư phụ này chính là lí do khiến cho nàng ngày ngày mất ngủ, đêm đêm thao thức bị muỗi chích đếm sao trời. Đừng có hiểu nhầm mà tưởng rằng nàng có ý nghĩ xấu với y nhé, đây đều là những tình huống bất đắc dĩ buộc nàng phải căng mắt ra mà thức đó. Làm gì ấy à? Hic, còn làm gì nữa, làm mồi nhậu chứ làm gì! QAQ

Vị Cao sư phụ này chỉ được cái ăn nhậu là nhất, nhậu ngày nhậu đêm, thiếu bạn nhậu thì lôi luôn cả nàng vào nhậu cùng. Chẳng biết Vô Cực cốc nghĩ gì mà giao nàng cho tay bợm nhậu này, tuy nhìn thì có vẻ là thanh niên cường tráng lưng dài vai rộng, nhưng cứ rượu vào là lại vì bò lăn thay vì đi đường. =.="

Hiếm hoi sư phụ tỉnh táo được vài phút, trông thấy nàng phờ phạc sau một ngày bị gấu đập trở về, thế là tàn nhẫn bảo nàng đi tọa thiền để nâng cao tinh thần. Nhưng ngược nhất vẫn là, ngồi đâu không ngồi lại cho ngồi ngay dưới thác, nước cứ thế vả phạt phạt vào mặt. Từ trên xuống dưới, từ đầu tới đuôi, không một chỗ nào là không ướt nhẹp nhèm nhem. Tắm còn hơn là tiên nữ tắm suối, hai ba tiếng vẫn ngồi lì một nơi. May mà nàng có chân khí hộ thể, bằng không thì với cường độ dội nước kiểu này, sớm đã lăn đùng ra ngắc ngửa phơi thây như cá rồi.

Đồng Mẫn Mẫn ngẩng đầu nhìn trời.

Đúng là phải ăn qua đau khổ thì mới biết được, cuộc sống trước đây có bao nhiêu tốt đẹp!

- By kinh nghiệm đau thương của Đồng Mẫn Mẫn - TT..TT



Loạt xoạt, loạt xoạt!!

Từ trong lùm cây một cái đầu thình lình thò ra, Đồng Mẫn Mẫn cả người giật thót, đưa mắt cảnh giác xem có phải là con gấu chuyên đập nàng hay không?

Vuốt ngực.

Hú hồn, may mà không phải gấu, nhưng cũng chẳng hơn gì. Thú thật thì nàng tình nguyện bị gấu đập, cũng không muốn phải nhìn thấy cái vẻ mặt nham nhở đang cười toe toét kia.

Một lần nữa cảm thán. Rốt cuộc thì số nàng nhọ như thế nào mà lại đi bái tay bợm nhậu này làm sư phụ?

Ngẩng đầu, vẻ mặt bi thảm, gào thét.

Ông trời ơi, trả lời con đi ông?

Ông trời nghe thấy vội vàng nói vọng xuống:"Hai, tư, sáu miễn tiếp khách con nhé!"

Đồng Mẫn Mẫn:"..."

Khụ, lại kể về nam nhân đang núp lùm kia. Đúng như Đồng Mẫn Mẫn nói, thay vì đứng lên đi bình thường như người ta, nam nhân này lười đến mức chọn phương thức bò lăn để di chuyển. Chẳng những thế, y còn có thể vừa nốc rượu mà vừa lăn. Đây có thể xem như là một trong bảy tuyệt kỉ thất truyền của chốn võ lâm giang hồ, đứng đầu là tuyệt kỉ "Vừa mở mắt nhưng vẫn có thể ngủ được". =.=

Cao Diên Tông lăn được mấy vòng thì đã nằm ngay mép suối, y một tay chống đầu, một tay cợt nhả nâng bầu rượu mà nốc tiếp. Đem hai con mắt lờ đờ mà nhìn Đồng Mẫn Mẫn đang xám xịt ngồi trong dòng thác, gào lên như thể sợ người ta không nghe thấy.

"Hú hú! Đồ đệ ngoan, đang tắm suối hả con? Nấc cục. Tắm ít ít thôi con nhé, tắm nhiều quá cá chết thì thầy trò ta lại đói!"

Đồng Mẫn Mẫn.. Ta "Ô nhiễm" tới mức đó sao?

Mỗ sói gật cà gật:"Hai ngày tắm một lần, kể ra cũng không ô nhiễm lắm!"

Đạo diễn. Im lặng và cách xa năm thước.

Mỗ sói:"..."

Lờ đi ánh mắt u oán của ai kia, Cao Diên Tông xoay bầu rượu trên tay lại nốc một ngụm, cười cợt nói.

"Đồ đệ ngoan. Nấc cục. Bữa nay sư phụ thèm ăn hải sản. Nấc cục. Con chịu khó xuống ao mò mấy con ốc về luộc nhé!"

Đồng Mẫn Mẫn trợn mắt. Ồh, mồi bén nha!

Nhưng..

"Sư phụ, người bảo con ngồi ở đây hai canh giờ mới được ra ngoài."

Ngụ ý, xin lỗi nhưng em bận rồi anh à!

"Hửm, vậy sao? Nấc. Thôi, ngồi nhiêu đó đủ rồi, ngồi nữa cũng chỉ chai mông mòn đá chứ làm gì! Ngoan, mau đứng lên đi tìm dĩa sò hấp về đây cho sư phụ! Nấc cục. Ha ha, rượu ngon, rượu ngon! Đồ đệ, con cũng mau tới làm một ngụm cho ấm bụng đi nào!"

Đồng Mẫn Mẫn.. Lạy thánh, mặt dày đến thế là cùng!

Bao nhiêu lời rủa xả chưa kịp cất lên, thì Cao sư phụ lại lần nữa sắm vai Hàm Hương mà lăn đi mất. Đồng Mẫn Mẫn tức đến muốn hộc máu bỏ mình, nhưng cuối cùng chẳng thể làm gì khác hơn ngoài việc xoăn ống quần lên mà đi mò ốc. Tội nghiệp Đồng Mẫn Mẫn, nhân sinh hai mươi mấy năm, vẫn là lần đầu tiên trải nghiệm cuộc sống nhân gian dân dả.

Đồng Mẫn Mẫn.. Cuối cùng thì em cũng hiểu được tâm trạng của chị Cám khi bị bắt đi mò tôm bắt tép, cái cảm giác này, thật chấm chấm chấm không nói nên lời. TT.TT

Khó khăn lắm mới bò ra khỏi hồ nước, Đồng Mẫn Mẫn nằm bẹp trên mặt đất, nghĩ cũng không nghĩ muốn động đậy.

Hành xác, đây đúng là hành xác mà trời! Lý thuyết em còn chưa học vững, thế nào mà đã bắt em đi thực tập hành nghề rồi? Chết tiệt, nàng nhất định phải lập đàn nguyền rủa tế sống cái tên sư phụ ác độc kia! Này thì ốc này!

Liệng!

Cốp!

Ồh, có tiếng vang nha!

Đồng Mẫn Mẫn ngóc đầu nhìn lên, xem là người đi đường xui xẻo nào bị nàng ném trúng. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn đến chỉ hận không thể lập tức lăn đùng ra xỉu.

Ác, như thế nào mà lại là bản mặt kinh khủng kia? Con trai ngoan, không phải là mẹ cố tình đâu con à! QAQ|||||

Số của Đồng Mẫn Mẫn hôm nay, chỉ có thể nói một câu là đen sì lì như đít lọ nghẹ để hình dung. Đụng đến cái gì là hỏng cái đó, đi đâu cũng bị người ta bắt lại hành hạ cho vài phát, đương nhiên Đồng Du cũng không ngoại lệ. Nhìn đi, chưa chi đã bị treo ngược lên cây rồi.

Đồng Mẫn Mẫn máu dồn lên não, dù thế vẫn không quên mở miệng lấy lòng người trước mặt.

"Đúng là dù nhìn ở góc độ nào, thì trông con vẫn đẹp lạ đẹp thường. Du ngoan của mẹ! Du cục cưng, cục vàng, cục bạc! Mau thả mẹ xuống đi con, để mẹ còn trổ tài luộc ốc gia truyền cho con ăn nữa!"

Đồng Du.. Có thánh mới tin ngươi luộc được ốc!

Đừng hỏi vì sao, lần trước nếm qua cái món ếch nướng than đen của nàng, hắn đã phải chật vật gần chết mà lăn lê bò trườn đi tìm nhà xí. Giờ thì lại muốn luộc ốc sao? Thôi xin kiếu đi nhé! Hắn thà là bụng đói cồn cào, cũng không muốn trải qua cái cảm giác bị Tào Tháo rượt thêm một lần nào nữa.

Mỗ sói:"Sao mất lòng tin vào con ngươi thế hở ấy ơi?"

Đồng Du hừ lạnh, lườm lườm khiến mỗ sói nổi hết da gà.

Ác, y vẫn để bụng cái vụ bình chọn đây mà! Lau mồ hôi, vẫn là nhanh chân vọt lẹ trước khi trở thành nạn nhân xấu số thứ hai.

Đang tòng teng lắc lư mình trên cây, Đồng Mẫn Mẫn chợt nhận ra, đằng sau cái vẻ mặt cau có khó chịu của Đồng Du, là một bọc vải được gói gén tỉ mỉ.

Đồng Mẫn Mẫn.. Ra là có chuẩn bị mà đến nha!

.

.

"Hừ, quỷ đói!"

Đến đây chừng được nửa tiếng, nhưng quả thật là Đồng Du xem không nổi nữa, mặt hắn hầm hầm âm u.

Con gái con đứa gì mà không có ý tứ gì hết, ăn uống kiểu gì mà văng tung toé lên mặt người ta. Nếu đổi lại là người khác, hắn sớm đã đem kẻ kia đi đánh cho kêu cha gọi mẹ rồi. Nhưng thôi hắn không phải không biết tính nàng, đánh nàng thì lại mắc công mang tiếng. Trăm không ngàn không, vẫn là nhân nhượng cho qua hết bữa trưa này.

Nghiến răng, Đồng Du tự dặn lòng, dù hai mắt đã muốn phọt ra khi bị cọng hành văng vào mặt.

Đồng Mẫn Mẫn chấm mút ngón tay, trong miệng nhồi bao nhiêu đồ ăn vẫn có thể thản nhiên mà nói, hơn nữa còn vô cùng rành mạch.

"Con cứ thử ăn quả dại vài ngày mà xem, đến lúc đó con nhìn mẹ mà không như thú rừng vồ mồi mới là lạ."

Có hoá thú cũng không thèm ăn ngươi, người gì mà chẳng được bao nhiêu lạng thịt.

Đồng Du âm thầm khinh bỉ, đánh mắt sang chỗ khác.

"Tiểu Liên đâu? Nó không đi cùng ngươi à?"

Sao lại khổ đến mức đi nhặt quả dại mà ăn rồi?

"Để mẹ nhớ! À, hình như là đang tu luyện nha!"

"Tu luyện?"

"Phải, chẳng là dạo trước trong lúc đi bắt gà rừng hầm canh, mẹ và Tiểu Liên tình cờ tìm được một cái động rất đẹp. Sau khi ăn uống rồi tắm hồ, mẹ phát giác trên cái búp sen trơ trụi của Tiểu Liên, vài cái cánh hoa be bé dường như muốn đâm chồi. Tiểu Liên mừng lắm, nhảy tưng tưng cả lên, xin mẹ cho nó ở lại để tiếp tục tu luyện, mong sao sớm ngày tu thành chánh quả."

Nuốt xuống miếng gà, Đồng Mẫn Mẫn lại nói.

"Mà con biết đó, mẹ vốn ăn ở có nhân có đức, làm sao nỡ từ chối một cái bông sen đang ra sức khẩn cầu. Mẹ chỉ bảo nó, thôi thì ngươi ráng ở lại mà tu luyện cho tốt, đặng sau này khi về già còn có người mà phụng dưỡng ta nữa. Mẹ chỉ nói có vậy để cổ vũ tinh thần nó thôi, thế mà con biết ánh mắt của nó nhìn mẹ lúc đi vào động như thế nào không? Chậc, giờ nhớ lại mới thấy, giống ăn phải muôn ngàn cay đắng vậy!"

Có thể không cay đắng sao? Đến già mà vẫn bắt người ta đi theo phục dịch thế kia, bông sen không trầm mình xuống hồ tự vẫn đã là may lắm rồi!

Đồng Du đảo mắt, lười nói lí cùng nàng, chỉ hỏi.

"Vậy còn Sí Nguyệt?"

"Sí Nguyệt thì mẹ không rõ, dạo này nó hay đi ra ngoài từ sớm, đến tận chập tối khuya thì mới mò về. Hỏi thì nó không trả lời, nên mẹ cũng chẳng biết là nó đi đâu."

Đồng Mẫn Mẫn ngáp, há to miệng ra mà cạp miếng thịt cuối cùng, hai mắt đã muốn lim dim đi tìm gặp Chu Công.

"Ngươi ở đây, vất vả lắm sao?"

Hửm?

Đồng Mẫn Mẫn ngóc đầu, đã hơi hơi tỉnh táo, lại có chút mơ màng.

Rốt cuộc thì hắn muốn nói gì nha?

"Nếu cảm thấy không chịu được nữa, từ bỏ, ta dẫn ngươi rời đi."

Miếng thịt gà trong miệng Đồng Mẫn Mẫn rớt xuống, nàng kinh ngạc trợn to mắt há hốc mồm mà nhìn người đang nói.

Gì đây, gì đây? Vẻ mặt này là sao nha? Đừng nói với nàng là cái tên mặt lạnh này, cuối cùng cũng học được quan tâm lo lắng cho nàng rồi nha? Oa oa, hôm nay chắc trời bão lớn quá!!

Trước ánh mắt cực kì săm soi xét nét từng chi tiết của Đồng Mẫn Mẫn, Đồng Du không được tự nhiên quay mặt sang chỗ khác.

Hắn đúng là điên thật mà, nghĩ gì mà lại nói những lời đó cơ chứ? Chết tiệt, giờ rút lại có còn kịp không?

Ha ha, câu trả lời đương nhiên là không rồi, dễ gì mà Đồng Mẫn Mẫn chịu buông tha cho Đồng Du như vậy. Cũng không quản hai tay dầu mỡ, nàng cứ thế nhảy cẫng lên người Đồng Du, túm lấy vai áo hắn mà ra sức lắc lắc, vẻ mặt thì hí ha hí hởn.

"Con trai ngoan, con đang lo cho mẹ đó sao? Đúng không, đúng không? Mẹ biết mà, chỉ có con trai của mẹ là yêu mẹ nhất thôi!"

Cọ cọ, ra sức ăn đậu hũ. Hí hí, lâu rồi chưa ăn đậu hủ của con trai nhà! Mãn nguyện, thiệt là mãn nguyện quá đi thôi! XD

Đồng Du phiền chán đưa tay đẩy mặt nàng ra, chỉ là làm sao cũng không nhìn thẳng vào nàng, mắt thì cứ chớp chớp nhìn sang chỗ khác.

Đồng Mẫn Mẫn.. Yáaa, thiệt là "Ciu" quá đi thôi!!!!!

"Đủ rồi, tránh ra nào! Trời đã nóng rồi mà còn đu đeo!"

Đẩy đẩy đẩy, càng đẩy thì Đồng Mẫn Mẫn càng ra sức quấn chặt, vẻ mặt thì như vầy XD như vầy XD XD và như vầy XD XD XD

"Không buông, không buông! Chết cũng bám dính vào con!!"

Đồng Du trợn mắt. Đúng là đỉa đu chân nhà nghề có khác!

Đồng Mẫn Mẫn mặt dày, ra sức cọ cọ ăn vạ trên người Đồng Du. Cọ cọ cọ. Cọ cọ cọ. Ngủ luôn hồi nào chẳng hay.P

Đồng Du nhìn nàng thiêm thiếp trên người hắn, khoé môi chợt nhếch.

Đúng là con chó nhỏ ưa thích cọ người!

Đem nàng bế lên chân, hơi điều chỉnh lại tư thế, Đồng Du ngã ra tựa vào tàng thụ phía sau. Gió se se thổi, hắn cũng rãi nhắm nghiền hai mắt, tận hưởng không khí an bình hiếm có.

.

.

"Đừng đi! Ta van huynh, đừng đi có được không?"

Gió lửa nổi lên, đằng sau đó là thiên binh thần tướng đang truy đuổi. Nữ nhân một màu bạch y thuần trắng như tuyết sương, trên gương mặt xinh đẹp thanh tú, hai hàng lệ ngọc rơi dài khiến người ta thương tiếc. Nàng lúc này nắm chặt lấy một tay của nam nhân, sống chết giữ lấy một mực không buông.

Hắc y nam nhân đảo mắt nhìn nàng, lạnh lùng nói.

"Sư muội, mau buông tay! Những gì ta đã quyết, dù là ai cũng không thể thay đổi được!"

Nữ nhân lắc đầu, kiên quyết không buông tay hắn, nói.

"Không!! Ta sẽ không buông tay, nhất quyết không để huynh đi vào con đường tà đạo!!!"

Hồi trống thúc giục ngày một vang dồn, ánh mắt nam nhân cũng thay đổi trầm xuống. Bỗng hắn đưa tay vuốt mặt nàng, ở trên gò má trắng nõn mà lưu luyến chạm vào.

"Sư muội, muội giống như một đóa sen trắng vậy. Trong trẻo tinh khiết, chẳng hề biết đến vẩn đục bên dưới lòng hồ."

"Sư muội, ta sẽ không cầu muội tha thứ cho ta, nhưng ta muốn muội biết rằng, vạn vật không chỉ đơn thuần nhìn bằng mắt thường là có thể thấy được tất cả. Những thứ tưởng chừng như cao quý đẹp đẽ, chưa hẳn bên trong đã cân xứng với vẻ ngoài của chúng."

"Sư muội, một ngày nào đó, muội sẽ hiểu được vì sao ta chọn phản bội Thiên giới."

Trước mắt bỗng nhiên tối sầm, nữ nhân mềm nhũn ngã vào người nam nhân. Những lời muốn nói chưa kịp cất lên đành bất lực buông tay, hàng mi rũ xuống che đi khuôn mặt tuấn dật của người nọ.

Sư huynh..

Nam nhân vân vê ngón tay vuốt nhẹ khuôn mặt nàng, thay nàng lau đi nước mắt chậm chạp kéo dài đến môi. Động tác ôn nhu đến cực điểm, nhưng trên mặt một chút biểu tình cũng không có.

Rừng trúc lá lay xào xạc trong đêm, thấp thoáng bóng người từ xa bước lại. Nam nhân ngay cả mắt cũng không nâng, chỉ mở miệng nói.

"Thay ta chăm sóc muội ấy! Những gì chúng ta đã hẹn, ta nhất định sẽ không quên! Cáo từ!"

"Chậm đã!"

Theo một tiếng gọi với, đã thấy bạch y nam nhân ném cho hắc y nam nhân một vật. Nhận ra thứ trong tay là gì, đáy mắt hắc y nam nhân chợt loé, bên môi thấp thoáng ý cười nhàn nhạt.

Tiếng truy binh ngày một đến gần, hắc y nhân xoay người dậm chân rời đi, rất nhanh đã lẩn khuất sau bìa rừng.

Trăng nửa mờ kéo theo mây trôi, khiến lòng người càng thêm u ám. Bạch y nam nhân ngẩng đầu nhìn trời cao, không tiếng động khẽ thở dài.

Đêm sâu thâm trầm, lớp màn bí mật từ từ hé mở.
Bình Luận (0)
Comment