Ta Lỡ Hẹn Với Nàng Ở Kiếp Trước

Chương 1.2

"Mịch Chi, rốt cuộc cô muốn trốn trong đây đến khi nào? Đã năm năm rồi, nơi cô cần đến không phải là góc khuất trong tâm của cô."

"Tôi không muốn, thực sự tôi không muốn ra ngoài. Càng không muốn sau khi tỉnh lại sẽ tiếp tục hồi tưởng những ký ức đau thương đó. Tôi không muốn.....!!!"

"Được! Nếu cô đã một lòng muốn quên đi tất cả, ta lần cuối cùng sẽ đáp ứng mong muốn của cô."

"Bác sĩ, bác sĩ....bệnh nhân ở phòng 201 có chuyển biến!"

Tiếng y tá trực ca thét lên giữa 10h đêm, bệnh viện bây giờ đã vắng vẻ hẳn đi. Phía hành lang xa xa, một đoàn người gồm hai nam bác sĩ cùng một toán y tá nhanh chân kéo nhau chạy đến phòng bệnh 201. Nơi mà bệnh nhân nữ đã hôn mê kéo dài suốt hơn bay năm đến hôm nay đã có dấu hiệu tỉnh lại.

Sau một loạt kiểm tra nhanh tại giường bệnh, tất cả các y bác sỹ đều phải đồng loạt reo lên vui mừng khôn xiết.

"Tỉnh rồi, cuối cùng cũng tỉnh rồi!" Một nữ y tá vỗ tay, không ngăn được xúc động mà kêu lên sung sướng.

"Đã báo cho người nhà bệnh nhân chưa?" Bác sĩ trực thuộc hỏi. Nữ y tá lại đáp: "Ngay khi có chuyển biến, đã lập tức gọi rồi ạ."

Phía bên ngoài phòng bệnh, tiếng giày vọng xuống nền vang vọng khắp dọc hành lang bệnh viện.

Một người phụ nữ cùng người đàn ông trung niên chạy vào, bước chân khựng lại ngay cửa.

"A, chào ông bà, chúc mừng, bệnh nhân đã hoàn toàn tỉnh lại." Một vị bác sĩ lên tiếng, nhưng mọi sự chú ý của hai thân già kia chỉ dồn vào cô gái nằm trên giường bệnh, trên người mặc bộ đồ màu lam nhạt, thân người gầy guộc. Đang mở mắt nhìn thẳng về phía họ.

"Tiểu Mịch của mẹ..." người phụ nữ chạy tới ôm chằm lấy cô con gái bé bỏng. Lại không ngừng vuốt ve mái tóc rối nhẹ mà nức nở: "Tạ ơn trời đất, cuối cùng con cũng về với ba mẹ..."

Lúc bây giờ, người đàn ông kia mới lẫn thẫn đi đến, hằn trên đuôi mắt đã phủ đầy nếp nhăn là vài dòng lệ nóng đang cố kiềm nén. Bàn tay nhăn nheo run rẫy đưa ra, sờ lấy đỉnh đầu của cô gái, xúc động nói: "Con gái ngoan của ba..."

Mịch Chi thân người đã nằm bất động hàng năm trời ròng rã, nay đột ngột tỉnh dậy không tránh khỏi cảm giác tê cứng, khó chịu. Cô mừng rỡ, nước mắt đầm đìa nép người vào vòng tay của gia đình mà rưng rưng: "Ba, mẹ...con gái bất hiếu, để hai người lo lắng"

"Không, không. Trở về là tốt rồi, tốt lắm rồi!"

Lúc này Mịch Chi mới ngẩng mặt, lau đi nước mắt mà hỏi: "Tố Ngôn đâu rồi mẹ?"

"À, con bé nó có việc đột xuất ở công ty, ba mẹ vẫn chưa báo cho nó hay." Người phụ nữ ân cần nói.

Mịch Chi cô hiện tại sống cùng với ba người trong một căn hộ nhỏ ở phía Tây thành phố. Ba cô tên Mịch Tẫn, một công chức đã về hưu, còn mẹ cô là một giáo viên dạy thanh nhạc ở trường nghệ thuật, được sinh viên yêu mến gọi hai từ "mẹ Xuyến". Tố Ngôn là con gái của chú ruột Mịch Chung, nó nhỏ hơn Mịch Chi chỉ một tuổi, lên thành phố để học vào trường nghệ thuật theo đuổi ước mơ trở thành một đại minh tinh nổi tiếng.

"Được rồi, đêm nay ở lại đây một đêm nữa, ngày mai sau khi khám tổng quát rồi hãy làm thủ tục xuất viện" Vị bác sĩ đứng cạnh vui vẻ nói, sau đó tất thẩy đều lui ra, nhường lại không gian đoàn tụ cho gia đình nhỏ sau nhiều năm xa cách.

"Mẹ...mẹ ốm nhiều rồi...cả ba nữa, hai người vì con mà tiều tuỵ quá!" Mịch Chi ngồi trên giường, đưa hai bàn tay xoa xoa gò má của hai bậc thân sinh.

Bà Xuyến ôn nhu cười với cô, lại vẫn còn tham luyến vuốt ve mái tóc đen ánh của con gái: "Xem ra, đêm nay không thể ngủ được rồi. Ba mẹ có rất nhiều chuyện muốn nói với con."

[...]

Lúc này, tại biệt thự nằm trong tài sản Lôi gia ở phía Tây thành phố.

Tiếng chuông từ chiếc điện thoại di động trên bàn rung lên liên hồi, sau đó liền bị ném mạnh xuống nền nhà không chút nương tay.

"Thiếu gia, thiếu gia....." tiếng gào thét của một nam nhân bên ngoài cửa lớn vang vọng tận vào trong căn phòng xa hoa, thượng hạng.

Trên chiếc giường kiểu dáng sang trọng, tân thời với bộ chăn nệm màu nâu sẫm dầy cộm. Vùi trong tấm chăn bông là một bóng lưng trần cường tráng với những đường cơ hằn lên cuồn cuộn. Dưới ánh đèn ngủ mờ nhạt huyền ảo, như thể phủ lên trên tấm lưng ấy một lớp pha lê tuyệt hảo. Trông càng thêm cuốn hút.

Đưa tay kéo cao chăn bông trùm qua khỏi đầu, giọng điệu trầm trầm thì thầm khó chịu: "Cái tên chết tiệt, ồn quá đi mất!"

Vậy mà tiếng réo gọi phía bên dưới vẫn cứ tiếp tục cất lên, càng dồn dập hơn với những cái đập cửa rầm rầm: "Thiếu gia, dậy đi. Có tin sốt dẻo..."

Kẻ nằm trên giường thực sự đã chịu hết nổi, sau hai ngày quay quảng cáo mệt lã, bây giờ hắn chỉ muốn ngủ một giấc cho đã. Ai ngờ lại xuất hiện cái tên phá bĩnh.

Tốc lấy chăn bông, hắn hằn học bước xuống giường, với tay cầm lấy chiếc áo sơmi khoác đại lên người. Mở cửa phòng, men theo lối hành lang rộng lớn, tiến thẳng xuống cầu thang xông ra cửa chính.

"Không nhiều lời, nói ngay. Tôi còn phải ngủ." Nam nhân đanh mặt nói. Nhưng bộ dạng của hắn hiện giờ, thoáng làm người bên ngoài phải phì cười vật vã.

"Thiếu...thiếu gia...ngài ăn mặc cái kiểu gì thế kia?" Sở Dương không nhịn được ôm bụng cười nắc nẻ, khi vị Thiếu gia đáng kính lúc nào cũng mang lên người những bộ cánh hàng hiệu xa xỉ, hình tượng được chăm chút kỹ lưỡng đến từng chân tơ kẽ tóc. Thì bây giờ, trên thì áo sơmi trắng, dưới thì quần kaki ngủ sọc caro màu xanh dương. Chân lại mang đôi dép lông đi ra tận ngoài đây.

"Ngày mai nộp đơn nghỉ việc!" Nam nhân lạnh lùng phun ra một câu, vừa muốn xoay lưng đi vào trong thì Sở Dương đã vội nhảy đổng lên: "Thiếu gia, đừng tàn nhẫn như vậy mà...tôi thật sự có tin nóng cho ngài."

"Không hứng thú nghe nữa! Cút đi." Phủi phủi tay như đuổi chó. Hắn tiếp tục bước tới trước chẳng thèm ngoảnh đầu nhìn lại.

"Cô..cô gái đó đã tỉnh rồi!" Sở Dương hét lên. Lập tức, câu nói này có hiệu nghiệm rất nhanh.

Nam nhân kia vừa nghe thấy đã liền khựng lại, yết hầu hắn mặc nhiên trượt dài. Chớp chớp mắt hai cái, điềm tĩnh hỏi: "Nói lại lần nữa!"

"Cô ta tỉnh dậy rồi!" Sở Dương khẽ nói.

Nam nhân kia bây giờ như mới dám tin vào những gì tai mình nghe được. Khuôn miệng hắn chợt cười, nụ cười như chất đầy ưu tư khó hiểu.

"Đợi đã năm năm, rốt cuộc cũng đợi được ngày hôm nay." Hắn thì thầm vài lời, rồi một nước đi thẳng vào trong, bỏ mặc chàng trai đang đứng ngoài cánh cổng cao kiên cố ngây ngốc mặt mũi. Giận dỗi mà gào lên: "Thiếu gia, thật sự cô ta là ai mà quan trọng hơn cả Sở Dương tôi đây hả?"

[...]

Trên đại lộ lớn của thành phố, một chiếc Lykan Hypersport đen bóng chạy chớp nhoáng với tốc độ chóng mặt. Sở Dương ngồi chiếc ghế cạnh bên vị thiếu gia đáng kính, đang cầm lái cứ điên cuồng ấn ga phóng như tia lửa. Cậu ta ngã ngã ra sau, hai tay bám lên trên trần xe mà kêu gào: "Lôi thiếu đáng kính của tôi, ngài giảm tốc một chút được không? Cứ đà này sẽ bị tuýt còi cho xem...."

Nam nhân kia vẫn một biểu diện lạnh tanh, như chẳng để tâm đến lời nói vừa thoảng qua như ruồi bay kiến đậu. Tâm trí hắn hiện giờ, chỉ hướng đến một cô gái đang nằm ở bệnh viện số 3 Đại học Bắc Kinh.

Sở Dương khổ sở răng môi cắn chặt nhau chỉ muốn phát khóc. Ngồi trong này không ổn mà nhảy khỏi xe cũng không xong.

Vị thiếu gia bên cạnh cậu ta là con trai lớn của Lôi gia - Lôi Lạc. Năm nay vừa hay đúng ba mươi hai cái xuân xanh. Mọi thứ hoàn toàn bị đảo lộn vào năm năm về trước.

Lôi Lạc bẩm sinh sức khoẻ không tốt, dù sau khi lớn hắn đã rất chăm luyện tập thể thao, tăng cường sưc đề kháng cho cơ thể. Nhưng những cơn bệnh thông thường vẫn đủ sưc để tấn công hắn từ trong ra ngoài.

Công việc của Lôi Lạc là một người mẫu ảnh chuyên nghiệp. Thường xuyên đại diện cho các nhãn hàng nổi tiếng từ thời trang, nước hoa, cho đến các dòng xe cao cấp.

Đột nhiên vào một ngày, sau khi Lôi Lạc quay một đoạn quảng cáo có phân đoạn ngâm mình dưới hồ bơi. Do phải quay đi quay lại khá nhiều lần, khí tiết hôm ấy lại chuyển lạnh, Lôi Lạc bị co giật dẫn đến tử vong ngay sau đó.

Lôi gia trên dưới lẫn các fan hâm mộ thương tiếc vô cùng, nhưng chuyện lạ có thật lại xảy ra. Ngay giây phút quan tài của Lôi thiếu chuẩn bị hạ huyệt hoàn tất việc an táng, thì bất chợt nắp quan tài một phát bị đá tung vỡ ra tan tành.

Ai nấy đều trợn mắt hốt hoảng, thậm chí mẹ của Lôi thiếu là Dũ Bình phu nhân - bà lớn của Lôi gia phải thất kinh đến ngất xĩu.

Quang cảnh hỗn loạn ngày hôm đó khó ai mà quên được, câu chuyện Lôi thiếu - cậu cả của Lôi gia "đội mồ sống dậy" lan truyền đầy tren các phương tiện truyền thông của cả nước.

Phải mất một khoản tiền rất lớn, Lôi chủ tịch mới giải quyết êm xuôi vụ này với lí do "Bác sĩ chẩn đoán sai lầm, Lôi thiếu chỉ là chết lâm sàng"

Nhưng vẫn còn rất nhiều người hoài nghi với phủ nhận này, rằng "chết lâm sàng gì mà đến tận khi chuẩn bị xuống huyệt mới tỉnh dậy?"

Và mọi chuyện kỳ lạ, quái gỡ diễn ra ngay sau khi cậu cả tái sinh trở lại. Lôi thiếu này không biết mình đang ở đâu, lại luôn miệng xưng "Bổn vương" với tất cả mọi người.

Cách nói chuyện cùng khẩu khí cũng chẳng giống với một người bình thường trong xã hội hiện đại. Dáng đi, bộ đứng hệt như một vị công tử mà ai cũng thấy qua các màn ảnh nhỏ.

Đến cả tên của mình, Lôi thiếu hắn cũng bắt buộc phải thay đổi. Thay vì chỉ là Lôi Lạc, thì hắn lại thêm vào giữa một chữ "Tử".

Tính cách cũng thay đổi như một con người khác. Trước khi xảy ra chuyện, Lôi thiếu là một người hết sưc điềm đạm, lại hoà nhã vô cùng. Còn hiện tại, Lôi thiếu này đây là một người vừa ngang ngược, lại có chút ngạo mạn đến tự mãn.

Nếu trước đây, Lôi thiếu chỉ là một người mẫu ảnh, thì chỉ sau một lần choảng nhau với bọn côn đồ ngoài phố, một mình hắn chấp hết tất thẩy một bọn gần mười tên. Điểm kỳ lạ, chính là ở thế võ của hắn tung ra. Cứ như thể đang được xem một phân đoạn trong các cảnh phim kiếm hiệp ngày xưa.

Và cũng trong ngày hôm đó, Lôi thiếu dễ dàng lọt vào mắt xanh của đạo diễn Chung Sang - một nam đạo diễn nổi tiếng, đã cho bấm máy hàng chục hàng trăm thước phim đắt giá.

Lôi thiếu ban đầu tỉnh dậy là một kẻ điên mất trí, chỉ sau hai ngày, hắn dần lấy lại bình tĩnh. Học hỏi không ngừng nghĩ, nhưng Sở Dương và mọi người trong gia đình thật không hiểu, Lôi thiếu chẳng biết một cái gì trong cái xã hội này cho dù là từ quần áo, đến giày dép, xe cộ hay các thiết bị điện tử truyền thông.

Cứ như thể, hắn là một kẻ ở thời cổ đại bay về đây. Lạ lẫm với tất cả ở cái thế giới này, nhưng tố chất lại thông minh hơn người. Lôi thiếu hắn nhanh chóng học được tất cả, thích nghi được với mọi thứ.

Và rồi chỉ trong vòng một năm, một kẻ tưởng đâu điên loạn bây giờ đã phất thành một ảnh đế của nền điện ảnh nước nhà. Cuộc sống còn trở nên xa hoa, cao sang hơn trước kia gấp cả trăm lần.

Bây giờ, nhìn đi.... "Lôi thiếu....tôi lạy ngài, tim tôi sắp lọt ra ngoài rồi!" Sở Dương gào rống chói cả tai, cậu không ngờ, ban đầu sau giấc ngủ kỳ lạ kia, đến cả trông thấy chiếc xe chạy ngoài đường hắn còn trợn mắt hỏi cậu ta: "Thứ đó là cái gì?"

Sau vài năm, Lôi thiếu đáng kính của Sở Dương cậu đây sắp trở thành một tay đua sánh ngang tầm quốc tế luôn rồi.

Lao xe với tốc độ chóng mặt, chỉ chưa đến mười phút mà Tử Lạc hắn đã cho xe đáp thẳng vào hầm xe của bệnh viện.

Mở cửa xe bước xuống, không nói lời nào chỉ im lặng mà đi thẳng về phía thang máy. Sở Dương lúng túng chạy theo gọi í ới: "Thiếu gia..đợi...đợi tôi với"

Cửa thang máy lạnh lùng khép lại cũng chẳng lạnh một cách phũ phàng bằng gương mặt anh tuấn kia hiện giờ.

Sở Dương khổ sở vì phải chịu áp lực kinh khủng với trận đua xe kinh hoàng, mãi lo đứng chổng mông mà thở hồng hộc, ngẩng đầu lên đã thấy Tử Lạc xách người bỏ đi không nói một lời.

"Càng ngày càng quá đáng mà..." Sở Dương lẩm bẩm trách móc.

Tử Lạc chạy thật nhanh trên hành lang bệnh viện, từng âm thanh từ chiếc giày da đen bóng vọng xuống nền vang khắp một khu vực.

Đứng trước gần một cửa phòng,Tử Lạc chợt thấy đôi chân mình chùn lại vài bước. Cả tim cũng muốn trật đi vài nhịp. Yết hầu hắn trượt dài một cái, từng bước lê đôi chân mình đứng trước cửa.

Bàn tay run run muốn đưa ra đẩy lấy, nhưng chợt nhìn qua làn kính trong suốt ngay phía trên, Tử Lạc hai mắt cay cay khi nhìn thấy cô gái hắn mong đợi bấy lâu, bây giờ đã thật sự tỉnh dậy.

Mịch Chi đang ngồi trên giường bệnh, vui vẻ nói cười với hai ông bà trung niên. Nhìn nụ cười hào sảng kia, quả thực không thể lẫn đi đâu được.

Bàn tay áp lên mặt kính, Tử Lạc vô thức thì thầm: "Năm năm rồi, cuối cùng nàng cũng trở lại!"

"Anh à, bây giờ hết giờ thăm bệnh rồi, cảm phiền..." tiếng một y tá trực ca cất lên thoáng làm hắn giật mình.

Đưa mặt nhìn sang, nữ y tá đó mới lúng túng đỏ mặt mà cúi đầu: "Ra là Lôi thiếu, xin lỗi..."

"Không sao" hắn phủi tay nói bâng quơ. Rồi đưa mắt nhìn vào sau cánh cửa phòng, lại hỏi: "Cô gái trong đó, tình hình thế nào?"

"Cô ấy hiện tại đã ổn thưa Lôi thiếu, ngày mai sẽ tiến hành kiểm tra một lần nữa, nếu không có vấn đề gì sẽ có thể xuất viện." Nữ y tá đáp một cách kính cẩn.

Đối với nam nhân đang đứng trước mặt, nói chuyện với hắn dù là người có quyền cao chức trọng cũng phải nể hắn vài phần. Về gia thế, địa vị hay danh tiếng của Lôi gia thì không ai mà không biết. Hơn nữa, mấy năm trở lại đây, đại thiếu gia của Lôi gia phất lên thành một ảnh đế đại nhân của nền điện ảnh trong nước nói riêng và quốc tế nói chung.

Các bộ phim với sự góp mặt của Lôi thiếu hắn đều phải nói hầu như là xuất sắc từ hình ảnh, đến diễn xuất. Điểm thu hút nhất, cũng là điểm giúp hắn ghi dấu ấn mạnh trong lòng các fan hâm mộ đó chính là khả năng võ thuật tuyệt đỉnh.

Trả lời trong một bài báo phỏng vấn, Tử Lạc hắn chỉ cười bảo: "Ngủ một giấc dậy, tôi phát hiện mình có võ, thế thôi!"

Thái độ như nửa thực nửa đùa của Tử Lạc hầu hết đều làm giới báo chí lẫn fan hâm mộ bán tín bán nghi. Còn có lời đồn rằng, "Cậu cả Lôi gia bị vong ấn", khi mà con người bỗng dưng thay đổi một cách chóng mặt, lại là người nổi tiếng của công chúng, vướng phải vô số tin vịt như thế cũng là chuyện bình thường.

Lúc này, nữ y tá kia lén đưa mắt nhìn nam nhân đang đứng trước mặt, cô ta khẽ lên tiếng: "Lôi thiếu, ngài cứ vào thăm, không sao...."

"Không cần! Ngày mai tôi sẽ đến." Tử Lạc cắt ngang lời nói, trước khi đi hắn vẫn còn hướng mắt nhìn vào trong thêm một lần nữa rồi mới rời khỏi.

Đằng sau cánh cửa, Mịch Chi nằm gọn gác đầu lên trên đùi của bà Xuyến, hạnh phúc tận hưởng cảm giác của tình thân sau bảy năm trời ròng rã xa cách.

Dưới sân trước của bệnh viện, không gian buổi đêm tĩnh lặng chẳng có ai ngoài những tiếng gió rít qua, đánh động đám lá cây phía trên xào xạc không ngừng.

Đưa bàn tay nhẹ đỡ lấy một chiếc lá xanh mướt, nhỏ xíu bị rơi rụng. Tử Lạc ngẩng cao khuôn mặt, đôi đồng tử như bị hàng vạn tia sáng xô lệch nhau ngang dọc hằn trong đáy mắt lành lạnh. Hắn mĩm cười, nơi cõi lòng vừa thấy hoan hỉ, lại vừa thấy tê buốt vô cùng.

"Kiếp trước là ta nợ nàng, là ta phụ nàng. Kiếp này ta sẽ trả đủ cho nàng, một tấc cũng không bỏ sót. Tiểu Mịch, cả đời này của ta chưa bao giờ tin vào hai từ duyên số...mãi đến khi, ta gặp nàng."
Bình Luận (0)
Comment