Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 353

Sắc mặt Tô Ly Nhi trong chớp mắt liền trắng bệch.

“Biểu ca, huynh định đưa muội đi đâu vậy?”

Hàn Diệp lạnh giọng nói:

“Trưởng tẩu như mẫu, ngươi đối với tẩu tử làm ra chuyện như vậy, ta còn có thể dung thứ ngươi sao? Tô Ly Nhi, tự mình lo liệu cho tốt đi.”

Dứt lời, Hàn Diệp phất tay áo bỏ vào thư phòng.

La Vân Khỉ cũng không thèm liếc mắt nhìn nàng thêm một lần, quay người đi tìm Hàn Dung và Hàn Mặc.

Con người thật là loài sinh vật kỳ lạ. Lúc trước còn thấy không đành lòng để Tô Ly Nhi ra đi, dù sao nàng tuổi còn nhỏ, cũng chỉ là hài tử ở tuổi học hành.

Thế nhưng lúc này, thấy nàng trở về, trong lòng lại lạnh thêm mấy phần.

Liếc mắt nhìn Tô Ly Nhi, nàng xoay người vào phòng Hàn Dung.

Tô Ly Nhi ngẩng đầu, khoé môi nhếch lên một nụ cười lạnh.

Bạc còn ở đây, nàng ta há có thể cứ thế mà rời đi? Hơn nữa, cho dù phải đi, cũng tuyệt không thể để La Vân Khỉ đánh cho một trận oan uổng như thế.

Nàng ta nhất định phải để đối phương trả giá cho chuyện xảy ra ngày hôm qua.

Nén xuống cơn đau trong người, nàng ta vào bếp nhóm lửa nấu cơm.

La Vân Khỉ không ăn cơm, chỉ ăn mấy miếng hoa quả. Hàn Diệp cũng chỉ dùng qua loa vài miếng rồi vội vã xuất môn đến nha môn.

Sau khi Hàn Diệp rời đi, Tô Ly Nhi lại chạy đến khóc lóc thảm thiết cầu xin tha thứ, miệng nói bản thân nhất thời hồ đồ, bị mỡ heo che mắt, còn khen tẩu tử đánh rất đúng.

Nhìn gương mặt đẫm lệ như hoa lê trong mưa của nàng, La Vân Khỉ cũng không đoán được nàng có thật lòng hối cải hay không, chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi.

Nàng dẫn Quách Kim đến lò rèn, chiếc cày sắt đã được rèn xong.

La Vân Khỉ vội sai hắn đem cày đến ruộng, lại nói cho hắn biết nàng vừa mua thêm một cửa tiệm, dặn hắn đi báo cho Đổng Tửu, bảo hắn một lát đến tiệm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ban đầu vốn định để Tô Ly Nhi trông coi cửa hàng, giờ xem ra cũng không cần bận tâm chuyện đó nữa.

Nhanh chóng bày biện rau củ xong, Đổng Tửu cũng tới.

Thấy La Vân Khỉ chưa bao lâu đã dựng được cửa hàng, lại kiếm được nhiều rau tươi như vậy, Đổng Tửu không khỏi mừng rỡ.

“Phu nhân thật lợi hại, vậy mà có thể tìm được rau ngon đến thế!”

La Vân Khỉ mỉm cười nói:

“Ngươi cũng rảnh rỗi, cứ ở lại đây trông cửa hàng, lát nữa ta viết giá lên, ngươi cứ theo đó mà bán, đến lúc ta sẽ trả công cho ngươi.”

Để tránh nói nhiều mà lộ chuyện, nàng không đề cập nguồn hàng.

Đổng Tửu ở huyện nha cũng một thời gian, bình thường chẳng có việc gì, chỉ chạy vặt cùng Quách Kim để kiếm miếng cơm. Giờ nghe La Vân Khỉ để hắn bán rau lại còn trả công, lập tức vui vẻ, hớn hở không thôi.

“Phu nhân yên tâm, ta nhất định trông cửa hàng thật tốt!”

“La phu nhân cậy tài đức ngươi, mới chọn ngươi.”

La Vân Khỉ mỉm cười nói một câu, rồi bắt tay viết bảng giá.

Đổng Tửu tuy không lanh lợi như Lý Thất, nhưng là người có nghĩa khí, lại thành thật, ngoại trừ Tô Ly Nhi ra, giao việc coi tiệm cho hắn là thích hợp nhất.

Thấy chủ mẫu coi trọng mình như thế, Đổng Tửu lập tức hăng hái hẳn lên. Sau khi dán bảng giá xong, La Vân Khỉ còn dẫn hắn làm quen với các loại rau, để tránh người khác dèm pha, hàng hóa ở cửa tiệm Kiến Nghiệp thành ít hơn hẳn so với ở huyện Thanh, Đổng Tửu tuổi còn nhỏ, nên dễ ghi nhớ.

La Vân Khỉ hài lòng gật đầu, rồi đến ruộng tìm Hàn Diệp.

Hàn Diệp đang đứng bên bờ ruộng, mắt dõi theo con nghé nhỏ đang kéo chiếc cày sắt mà đi.

Hắn chắp tay sau lưng, bóng dáng cao ngạo thẳng tắp, khí độ bất phàm.

Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

Cơn gió lớn thổi tung vạt áo, thoạt nhìn như tiên nhân giáng thế.

La Vân Khỉ đứng từ xa, bất giác xuất thần.

Hàn Diệp như có linh cảm, đột nhiên ngoảnh đầu lại.

Bình Luận (0)
Comment