Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 354

Chỉ thấy không xa, một nữ tử nhỏ nhắn vận y phục lam lục nhạt, eo thon chân dài, dáng vẻ yểu điệu, đầu cài trâm gỗ, vài sợi tóc rối bị gió thổi tung, bay lượn quanh chiếc cổ trắng ngần, toát lên vẻ đẹp khiến người thương xót.

Hàn Diệp không kìm được, sải bước tiến lại gần, đưa tay vén những sợi tóc nghịch ngợm ra sau tai nàng.

“Nương tử, nàng sao lại tới đây? Gió lớn lắm.”

Thấy nhiều nông phu nhìn về phía này, La Vân Khỉ vội rụt tay lại.

“Thiếp đến xem thử chiếc cày sắt này dùng có tốt không.”

Hàn Diệp nhất thời phấn chấn, đưa mắt nhìn con nghé con, cười nói:

“Nương tử nói chí phải. Cây cày gỗ sao chịu nổi sức lực của dã ngưu, chỉ có sắt thép mới trấn được nó. Chỉ là tiếc thay, trâu cày lại quá ít. Mấy ngày tới ta sẽ cùng Thành Vũ ra ngoài, thử vận may xem sao.”

La Vân Khỉ khẽ trách móc liếc hắn một cái:

“Dã ngưu đâu phải dễ bắt như vậy, chàng phải hứa với thiếp, tuyệt đối không được liều lĩnh.”

Hàn Diệp liền dịu giọng trấn an:

“Nương tử yên tâm, nếu không bắt gặp con nào đi lẻ, ta quyết không ra tay.”

La Vân Khỉ gật đầu:

“Ráng gắng thêm nửa năm nữa thôi, khi ấy át sẽ có trâu thôi.”

Hàn Diệp nghe vậy tuy chưa hiểu ý sâu xa, nhưng vẫn gật đầu theo.

“Chỗ này không còn việc gì, chúng ta hồi phủ thôi. Nàng đến đây đã lâu, vi phu lại chẳng thể ở bên bầu bạn, ngược lại để nàng cùng ta bôn ba vất vả. Hôm nay, ta sẽ cùng nàng dạo bước một hồi.”

Nghe Hàn Diệp nói đến hai chữ “vi phu”, La Vân Khỉ bất giác đưa mắt nhìn hắn.

Hàn Diệp khẽ nhếch môi cười:

“Sao thế? Lẽ nào mặt ta có gì lạ?”

Gương mặt La Vân Khỉ hơi ửng hồng, quay mặt đi nói khẽ:

“Không có gì.”

Hàn Diệp lại bật cười khe khẽ:

“Ta và nàng thành thân cũng đã hơn một năm, nương tử cớ sao vẫn như tiểu cô nương mới gả, chẳng dám nhìn ta là cớ làm sao?”

La Vân Khỉ lập tức ưỡn ngực, trừng mắt nói:

“Ai nói thiếp không dám nhìn chàng? Chàng lại chẳng phải ác thần hung dữ gì.”

Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

Nhìn tiểu thê tử như mèo nhỏ xù lông, khóe mắt Hàn Diệp càng nhuốm nét cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu là trước kia, hắn tuyệt chẳng thể thốt ra những lời trêu ghẹo như thế.

Từ ngày sống chung với dân chúng ở Kiến Nghiệp thành, tính cách Hàn Diệp cũng dần dần thay đổi. Nghe bọn họ đùa bỡn đôi câu tục tĩu, da mặt hắn cũng chẳng còn mỏng như thuở trước.

Hai người cứ thế dọc theo bờ ruộng, vừa đi vừa trò chuyện, cuối cùng cũng về tới Kiến Nghiệp thành.

La Vân Khỉ chợt nhớ đến chuyện mở cửa tiệm, liền nói với Hàn Diệp.

Hàn Diệp chẳng hỏi nàng lấy rau ở đâu, điều này khiến La Vân Khỉ cũng tiết kiệm được không ít nước bọt.

Hai người cùng ghé tiệm xem qua, sau đó quay về huyện nha.

Trên đường, La Vân Khỉ chợt nhớ tới Tô Ly Nhi, liền hỏi:

“Chàng định an trí nàng ta ở đâu?”

Hàn Diệp bước chân hơi khựng lại, rồi khẽ nhíu mày:

“Đưa nàng ta về huyện Thanh đi, nhà ta ở đó vẫn còn, nàng ta có thể ở lại đó.”

La Vân Khỉ khẽ lắc đầu:

“Chỉ e vì chuyện với Phương Lộc Chi, người huyện Thanh ai ai cũng biết nàng ta, thiếp lo nàng chưa chắc chịu quay về.”

Nhắc đến chuyện giữa nàng ta và Phương Lộc Chi, sắc mặt Hàn Diệp cũng trầm hẳn lại.

“Nếu vậy… thì đưa nàng ta về quê cũ, cho ít ngân lượng, để nàng tự mở tiệm sinh sống.”

La Vân Khỉ nhún vai:

“Cầu mong nàng ta chịu trở về. À phải, Tô Ly Nhi từng nói, giữa chàng và nàng ta từng có hôn ước. Thật vậy sao?”

Hàn Diệp vội vàng giải thích:

“Chỉ là lời nói lúc phụ thân còn tại thế, lúc say mà thôi. Nương tử ngàn vạn lần đừng để tâm.”

Nhìn bộ dạng hắn căng thẳng, La Vân Khỉ bỗng bật cười khúc khích:

“Thiếp có nói gì chàng đâu, gấp gáp cái gì.”

Hàn Diệp nắm lấy tay nàng, giọng ngập tràn ôn nhu:

“Ta sợ nàng nghĩ nhiều, nghĩ nhiều sinh bệnh.”

“Hứ, chàng khi nào lại hóa thành đại phu rồi?”

La Vân Khỉ trừng mắt lườm chàng, chợt khóe mắt vô tình liếc ra phía sau, không khỏi giật mình.

Chỉ thấy sau lưng hai người, không xa có một con tuấn mã đen tuyền, trên lưng ngựa là một kẻ đeo mặt nạ đồng xanh…

Bình Luận (0)
Comment