Kẻ kia tuy thân mặc y phục nước Thiên Long, đầu không cắm lông chim, nhưng La Vân Khỉ vẫn nhận ra được hắn chính là tên người man nàng từng gặp vài lần ở núi Đá.
Nàng bất giác căng thẳng, khẽ nói:
“Hàn Diệp, thiếp bỗng thấy choáng đầu, chúng ta mau về thôi.”
Hàn Diệp lập tức lo lắng hỏi:
“Vừa rồi còn khỏe mà, có phải bị gió lạnh thổi trúng rồi không?”
Hắn vội cởi áo choàng, khoác lên người La Vân Khỉ.
La Vân Khỉ nắm chặt lấy áo, vừa đi vừa nói:
“Có thể vậy… thiếp muốn về nằm nghỉ một chút.”
Hàn Diệp khẽ nhíu mày, đoạn cúi người bế nàng lên:
“Được, chúng ta về ngay.”
La Vân Khỉ hốt hoảng vùng vẫy:
“Chàng mau thả thiếp xuống, chàng là tri huyện một phương, để người khác thấy sẽ không hay.”
“Thấy thì đã sao? Ta yêu thương thê tử của mình, có gì không đúng?”
Hàn Diệp bước đi như gió, một mạch ôm nàng về nha môn, đặt lên giường.
Hắn ân cần hỏi:
“Thế nào rồi, có đỡ hơn không?”
La Vân Khỉ khẽ gật đầu, trong lòng lại rối bời, luôn cảm thấy ánh mắt người kia vẫn dõi theo mình, càng nghĩ càng thấy bất an. Nhưng ngoài mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng:
“Đỡ nhiều rồi, chàng cứ lo việc của mình đi, không cần bận tâm tới thiếp.”
Hàn Diệp vén áo, ngồi xuống cạnh giường:
“Ruộng đồng nay đã vào guồng, ta cũng chẳng còn việc gì, sợ nhà họ Trương lại tới quấy rối, ta đã phái Thành Vũ và Lý Thất đi tuần tra bốn giếng nước, hẳn là không có việc lớn gì đâu. Hôm nay ta không đi đâu cả, ở nhà bầu bạn với nàng.”
Giọng nói ôn hòa của Hàn Diệp đã xua tan phần nào bóng ma trong lòng La Vân Khỉ. Quả thực hai người cũng hiếm khi có thời gian ngồi lại trò chuyện, bèn hàn huyên dăm ba chuyện nhà.
Hai đứa nhỏ thấy đại ca và đại tẩu hôm nay không ra ngoài, liền vui vẻ chạy tới vây quanh.
Nghe tiếng bọn trẻ ríu rít, La Vân Khỉ bỗng ngẩn người, như thể quay về những ngày ấm cúng khi còn sống ở thôn làng.
Trong khi đó, Tô Ly Nhi ngồi trong phòng nghe được tiếng cười nói, lòng càng thêm căm phẫn. La Vân Khỉ dựa vào đâu mà được hưởng hạnh phúc như thế? Nếu không khiến nhà nàng long trời lở đất, nàng ta quyết chẳng mang họ Tô nữa!
Đợi đến ngày hôm sau, Hàn Diệp cuối cùng cũng ra ngoài, Tô Ly Nhi lập tức đi theo sau.
“Biểu ca…”
Nàng gọi khẽ một tiếng, giọng e dè.
Hàn Diệp dừng bước, sắc mặt lạnh lùng.
Tô Ly Nhi vội nói:
“Có một chuyện, muội không biết có nên nói hay không…”
“Chuyện gì?”
Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
Hàn Diệp nhíu mày.
Tô Ly Nhi ngó quanh một lượt, sau đó lấy ra một miếng ngọc bội và một cây trâm ngọc.
Mắt hoe đỏ, nàng nói:
“Biểu ca đối xử với biểu tẩu quá tốt, muội không đành lòng nhìn huynh bị lừa gạt. Biểu tẩu không phải lúc nào cũng chung thủy như vẻ bề ngoài. Những vật này đều là người khác tặng nàng ấy khi huynh vắng mặt.”
Nàng cầm cây trâm lên:
“Cây trâm này là do Phương Lộc Chi tặng. Khi ấy muội đã khuyên đừng nhận, biểu tẩu lại cố ý giữ lại. Còn miếng ngọc bội này là một nam nhân lạ mặt tặng, hắn còn ở lại nhà một đêm. Hàn Dung cũng biết chuyện, nếu biểu ca không tin, cứ hỏi là rõ.”
Hàn Diệp nhận lấy ngọc bội, vừa chạm tay đã thấy lành lạnh, chất ngọc tốt vô cùng, ánh mắt cũng lập tức trầm xuống.
“Những lời ngươi nói… đều là thật?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tô Ly Nhi lập tức giơ tay thề:
“Nếu Tô Ly Nhi có nửa câu gian dối, xin trời tru đất diệt!”
Hàn Diệp siết chặt lấy ngọc bội và trâm ngọc, giọng thản nhiên:
“Ta biết rồi, ngươi về trước đi, việc này ta sẽ tự xử lý.”
Tô Ly Nhi gật đầu, nước mắt bất ngờ tuôn rơi:
“Biểu ca đã biết chuyện giữa muội và Phương Lộc Chi rồi sao… chuyện đó muội thực chẳng dám mở miệng nói. Là hắn chủ động… hắn luôn xem muội là thế thân của biểu tẩu, khi cùng muội … miệng hắn vẫn gọi tên biểu tẩu…”
Một câu này của Tô Ly Nhi, chẳng những độc địa, mà còn là đòn chí mạng, g.i.ế.c người diệt tâm.
Hai đường gân xanh trên mu bàn tay Hàn Diệp lập tức nổi lên.
“Im miệng! Chớ nói bậy bạ! Một nữ tử sao lại chẳng giữ chút liêm sỉ nào vậy?”
Tô Ly Nhi trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, nhưng đầu vẫn cúi thấp, khóc lóc nỉ non.
“Biểu ca chớ giận, những lời này vốn dĩ muội cũng không muốn nói ra, nhưng đều là do tẩu ấy ép muội phải mở lời. Không biết nàng từ đâu nghe được việc muội và biểu ca từng có hôn ước, liền nhất mực ép muội rời đi. Hôm qua muội xin lỗi nàng, cũng chỉ là e sợ mà thôi. Chỉ mong biểu ca, nể mặt mẫu thân muội đã khuất, đừng đuổi muội đi. Nếu muội rời khỏi biểu ca, quả thật chẳng còn nơi nào nương thân.”
Tiếng khóc của nàng khiến lòng Hàn Diệp rối như tơ vò, phiền muộn dâng trào, thanh âm càng thêm trầm thấp lạnh lẽo:
“Ngươi cứ về trước đi, việc này ta sẽ tự có phân xử.”
Dứt lời, hắn không ngoảnh đầu mà rảo bước rời đi.
Nhìn bóng lưng Hàn Diệp xa dần, khóe môi Tô Ly Nhi khẽ cong lên.
Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đã có, nàng ta không tin Hàn Diệp không nổi giận.
Trong lòng Hàn Diệp quả thực đã rối loạn như tơ vò.
Những lời Tô Ly Nhi nói vô cùng mạch lạc, tuyệt không giống bịa đặt, thế nhưng La Vân Khỉ lại chưa từng đề cập đến những chuyện này. Chẳng lẽ trong lòng nàng thực sự che giấu điều chi khuất tất? Lại nhớ từ khi La Vân Khỉ gả đến nay, nàng luôn một lòng một dạ, lo toan chu toàn, sao có thể phản bội hắn?
Nếu thật có tâm tư ấy, sợ rằng nàng đã sớm rời đi, nào cần vượt ngàn dặm tìm đến Kiến Nghiệp thành này.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời lam thẫm, Hàn Diệp không khỏi cười khổ.
Nàng là một thiếu nữ đang độ thanh xuân, lẽ nào không thích trâm ngọc trang sức? Chỉ trách bản thân bất tài, chẳng thể mang đến cho nàng những gì nàng mong muốn.
Trước đây, hắn luôn cho rằng chỉ cần chân thành, ở đâu cũng như nhau. Nay mới thấu hiểu: muốn giữ người trong lòng, không chỉ cần một trái tim, mà còn cần cả năng lực, cần cả bạc vàng.
Hàn Diệp siết chặt chiếc trâm ngọc trong tay, ánh mắt nhìn về phương hướng kinh thành, đến khi chuôi trâm đ.â.m rách tay, m.á.u chảy đầm đìa, hắn cũng chẳng hay biết.
Một lúc lâu sau, hắn mới cất kỹ hai món ấy vào trong ngực.
La Vân Khỉ không bỏ chúng đi, ắt có lý do của nàng.
Hắn không thể phá hỏng vật của nàng, càng không thể vì vậy mà nổi giận với nàng.
Quãng ngày còn lại, hắn sẽ dùng thực lực để chứng minh cho nàng thấy—sớm muộn gì, hắn cũng sẽ dẫn nàng hồi kinh.
Tâm ý đã quyết, Hàn Diệp liền bắt đầu suy xét kỹ cục diện tại Kiến Nghiệp thành.
Dù có kế hoạch, nhưng sự ngạo khí của kẻ sĩ lại không cho phép hắn cùng bọn người Trương gia cùng dòng nhơ bẩn. Nếu muốn lập công, chỉ có thể bắt đầu từ sinh kế bách tính và sự an nguy của thành này.
Hắn tin Vương Thiên Chính cũng chẳng phải kẻ cam lòng suốt đời chôn chân ở chốn này. Nghĩ thế rồi, hắn quay người đi về phía phủ Đốc quân.
Cùng lúc ấy, La Vân Khỉ đang ở nhà thu dọn, từ khi đến Kiến Nghiệp thành đến nay, nàng vẫn chưa từng thật sự chỉnh lý lại mái ấm này, ngày nào cũng vội vã ra ngoài.
Hai ngày gần đây nàng nhờ Quách Kim đưa theo nghé con và dê con ra ngoài, bản thân mới có chút thời gian rảnh rỗi.
Nàng đem chăn màn phơi ra nắng, lại dọn dẹp chút đồ lặt vặt, sau khi gấp quần áo mới phát hiện y phục của Hàn Mặc và Hàn Dung đã chật đi không ít.
Bèn mở chiếc hộp nhỏ vẫn giấu dưới đáy tủ, định lấy ít ngân lượng mua vài xấp vải cho hai đứa nhỏ may y phục mới. Nào ngờ vừa mở ra, nàng bỗng ngẩn người.
Chiếc trâm ngọc và ngọc bội… lại không cánh mà bay.
----------------------
Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập sắp không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Tui đang bắt đầu chuyển nhà, từ chương 200 trở đi tui sẽ bắt đầu đăng tải ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.
Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.