Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 356

La Vân Khỉ giật nảy mình, một thân mồ hôi lạnh toát ra.

Nàng vội vã gọi Hàn Mặc và Hàn Dung đến, hai đứa nhỏ cùng nhau lắc đầu, nói chưa từng nhìn thấy, cũng không dám tùy tiện động đến đồ của tẩu tẩu.

Hàn Diệp lại càng không thể làm ra loại chuyện ấy, người duy nhất còn lại—chỉ có Tô Ly Nhi.

La Vân Khỉ lập tức rời phòng, đến thẳng chỗ ở của Tô Ly Nhi.

“Đồ của ta, có phải ngươi đã động đến không?”

Tô Ly Nhi đang ngồi bên giường soi gương.

Thấy La Vân Khỉ tiến vào, nàng khẽ nhếch môi cười đầy khinh miệt.

“Tẩu tẩu làm mất đồ, sao lại đổ cho muội? Chẳng lẽ tẩu trông thấy tận mắt muội lấy à?”

Từ sau cuộc nói chuyện với Hàn Diệp, Tô Ly Nhi bỗng trở nên mạnh miệng hơn hẳn.

Nàng ta vẫn luôn chờ Hàn Diệp trở về, muốn xem hắn và La Vân Khỉ rốt cuộc cãi nhau thế nào, không ngờ lại bị La Vân Khỉ phát hiện trước.

Nhưng nàng ta không bị bắt tại trận, tự nhiên không cần phải nhận.

Sắc mặt La Vân Khỉ lạnh như sương, trong nhà chỉ có từng ấy người, kẻ khác dù có gan bằng trời cũng không dám lục lọi phòng chính, huống hồ Hàn Mặc và Hàn Dung vẫn luôn ở nhà. Ngoài Tô Ly Nhi ra, còn có thể là ai? “Tô Ly Nhi, tốt nhất ngươi nên giao đồ ra đây, đừng bức ta phải ra tay.”

Tô Ly Nhi chậm rãi đứng dậy. “Ra tay? Tẩu có thể làm gì được muội? Xưa nay tẩu đã từng tử tế với muội sao? Nếu không phải tại tẩu từng bước ép bức, mẫu thân muội đã không chết. Tất cả đều do tẩu mà ra, tự làm tự chịu, chẳng thể trách ai.”

La Vân Khỉ cười lạnh: “Tô Ly Nhi, ngươi thật cho rằng mình đã cứng cánh rồi sao? Dám đổ hết tội lỗi lên đầu ta? Sao ngươi không nhìn lại xem mẫu thân ngươi là hạng người gì?”

Tô Ly Nhi lại nhếch môi cười, rồi đột nhiên chụp lấy chân đèn bên cạnh, nện mạnh lên trán mình.

Sau đó liền òa lên khóc lớn: “Cứu mạng a! Tẩu tẩu muốn g.i.ế.c ta!”

Trương Cầu vừa lúc đang tuần tra hậu viện, nghe thấy tiếng kêu lập tức chạy vào.

Nhìn thấy khuôn mặt đẫm m.á.u của Tô Ly Nhi, hắn giật mình hoảng hốt. “Biểu tiểu thư, phu nhân, đây là…”

La Vân Khỉ không ngờ Tô Ly Nhi lại tàn nhẫn đến thế, trước kia nàng đã đánh giá thấp nàng ta.

“Là tẩu tử tự đập vào đầu, ta chưa từng động thủ. Ngươi đi gọi Hàn đại nhân về đi, để huynh ất xử lý.”

Trương Cầu không dám xen vào, gật đầu lia lịa rồi vội vàng rời đi.

Nhìn bóng lưng hắn, Tô Ly Nhi lại bật cười khúc khích.

“Ngươi thật nghĩ biểu ca lần này còn sẽ đứng về phía ngươi sao?”

Sắc mặt La Vân Khỉ thoắt thay đổi. “Ngươi đã đưa mấy thứ đó cho Hàn Diệp rồi?”

Tô Ly Nhi cười vang: “Ngươi đoán xem?”

La Vân Khỉ cuối cùng không kìm được, tát một cái thật mạnh.

Tô Ly Nhi ngã nhào xuống đất, khóe miệng rỉ máu, nhưng vẫn nở nụ cười trên môi.

“Ngươi muốn đánh thì cứ đánh đi, hôm nay ta sẽ khiến ngươi vĩnh viễn bị đuổi khỏi Hàn gia.”

Tính tình La Vân Khỉ vốn nóng nảy, thấy Tô Ly Nhi khiêu khích như thế, tức giận đến run người, nàng giơ tay lên, nhưng rồi lại hạ xuống.

Tô Ly Nhi chính là muốn chọc nàng nổi nóng, nếu đánh thật thì chẳng phải trúng kế nàng ta rồi sao.

Đúng lúc đó, trong viện vang lên tiếng bước chân, Hàn Diệp đẩy cửa bước vào.

Tô Ly Nhi lập tức nhào tới, khóc lớn: “Tẩu tẩu vu cho muội lấy đồ của nàng, biểu ca, huynh nhất định phải làm chủ cho muội!”

Hàn Diệp ngẩng đầu nhìn về phía La Vân Khỉ, chỉ thấy trong mắt nàng trong sáng quang minh, đen trắng rõ ràng, chẳng chút trốn tránh.

Tinh thần hắn lập tức buông lỏng.

Nếu La Vân Khỉ thực sự làm ra chuyện có lỗi với hắn, sao còn giữ được thần sắc điềm tĩnh đến vậy?

Mà nàng quả thực không hổ thẹn trong lòng. Nàng và Phương Lộc Chi chưa từng có tư tình, sau lần gặp gỡ ấy cũng không hề qua lại, cho nên chẳng có gì phải sợ, liền nhìn thẳng vào Hàn Diệp.

Thấy hai người đối diện không nói, Tô Ly Nhi liền kéo lấy tay áo Hàn Diệp:

“Biểu ca, tẩu tẩu không chỉ vu oan cho muội, còn muốn đánh muội, hủy dung muội nữa…”

La Vân Khỉ bật cười khinh miệt. Dung mạo Tô Ly Nhi không bằng nàng ba phần, nàng có gì mà phải ghen? Thật là chuyện nực cười.

Hàn Diệp đã đẩy Tô Ly Nhi ra, gương mặt tuấn tú sầm lại như mây đen nặng trĩu, tựa hồ phủ lên một tầng băng mỏng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Nàng tìm có phải là những thứ này không?”

Hắn lấy mấy vật đó từ trong n.g.ự.c ra, La Vân Khỉ vừa thấy liền nhận ra vết thương nơi tay hắn, lập tức nắm lấy tay hắn.

“Sao lại thế này? Sao chàng lại bị thương?”

“Chỉ là va phải một chút, không đáng ngại.”

La Vân Khỉ lại hỏi:

“Thứ thiếp tìm đúng là mấy món ấy, chỉ là… sao lại ở chỗ chàng?”

Hàn Diệp trầm mặc một thoáng, cuối cùng nhàn nhạt đáp:

“Là Ly Nhi đưa cho ta.”

Sắc mặt Tô Ly Nhi lập tức đại biến.

“Biểu ca!”

La Vân Khỉ lập tức quay sang nhìn Tô Ly Nhi, tức đến mức bật cười:

“E rằng nàng ta đã bôi nhọ thiếp chẳng còn chút gì hay ho, chẳng rõ phu quân tin ta hay tin nàng ta?”

Hàn Diệp siết chặt mấy món đồ trong tay, vết thương trong lòng bàn tay đau nhói khiến tâm trí hắn thêm phần tỉnh táo, ánh mắt hẹp dài chuyển sang nhìn La Vân Khỉ.

“Dĩ nhiên ta tin nàng.”

Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

Ánh mắt hắn trầm xuống, xoay người nhìn về phía Tô Ly Nhi.

“Nếu đã không muốn ở lại Hàn gia, thì sớm rời đi. Chuyện Nhị di nương, ta không muốn truy cứu thêm, hy vọng vẫn còn để lại chút thể diện cuối cùng cho nhau.”

Tô Ly Nhi mặt cắt không còn giọt máu.

“Biểu ca, lời này của huynh là có ý gì?”

Hàn Diệp trầm giọng:

“Lẽ nào ngươi không hiểu rõ hơn ta sao? Ta cho ngươi một canh giờ thu dọn hành lý, lát nữa ta sẽ bảo Quách Kim tiễn ngươi ra khỏi thành.”

Nếu Tô Ly Nhi vẫn giữ phận yên ổn, hắn cũng không ngại lưu nàng ta lại giúp đỡ La Vân Khỉ việc nhà. Nhưng nay nàng ta đã có dã tâm khác, dù thế nào cũng không thể lưu lại được nữa.

Hắn thường không ở nhà, nếu Tô Ly Nhi nổi điên, làm hại hai đứa trẻ hoặc La Vân Khỉ, vậy thì chính là họa lớn không thể cứu vãn.

Tô Ly Nhi hoàn toàn c.h.ế.t lặng, không ngờ kết cục lại thành thế này. Nàng vội vàng túm chặt lấy áo Hàn Diệp.

“Biểu ca, muội với huynh là thân thích ruột thịt, cớ sao huynh thà tin nàng chứ không tin muội? Nàng vốn chẳng phải người, là yêu tinh đấy! Ta tận mắt thấy nàng từ không khí hóa ra một trái dưa hấu lớn! Biểu ca, nếu cứ để nàng tiếp tục, sớm muộn gì huynh cũng sẽ bị nàng hại chết!”

Mắt Hàn Diệp chợt lạnh, xoay người hô lớn:

“Quách Kim, đưa biểu tiểu thư ra khỏi thành!”

Tô Ly Nhi gào lên:

“Ngươi nhất định sẽ hối hận, Hàn Diệp! Ngươi phân biệt thị phi như vậy, nhất định sẽ nhận lấy báo ứng! Mẫu thân ta dưới cửu tuyền cũng sẽ không tha cho ngươi!”

Hàn Diệp hất tay áo, lạnh giọng quát:

“Lôi ra ngoài.”

Một luồng áp lực vô hình từ thân thể hiên ngang của hắn tỏa ra, khiến không khí xung quanh như đông đặc lại.

Quách Kim lập tức kéo Tô Ly Nhi ra ngoài.

La Vân Khỉ đứng bên, trong lòng cũng thấp thỏm bất an.

Nàng lần đầu thấy Hàn Diệp nổi giận, cũng lần đầu thực sự chứng kiến uy nghiêm của bậc làm quan, lập tức xoắn tay lại, cắn nhẹ môi dưới.

Liệu lát nữa… hắn có tính sổ với mình không?

Đang nơm nớp lo sợ, Hàn Diệp bỗng nắm lấy tay nàng, đem ngọc bội và trâm hoa đặt cả vào tay nàng.

“Không sao rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều. Ta còn phải ra ngoài một chuyến.”

Nói xong, Hàn Diệp quay người rời đi, không hề quay đầu lại.

----------------------

Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập sắp không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Tui đang bắt đầu chuyển nhà, từ chương 200 trở đi tui sẽ bắt đầu đăng tải ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.

Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.

Bình Luận (0)
Comment