Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 357

Ngắm nhìn hai món đồ trong tay, sắc mặt La Vân Khỉ khẽ nhíu lại, lòng dâng lên nỗi bất an chẳng rõ nguyên do.

Tuy hệ thống chưa thông báo giảm độ hảo cảm, Hàn Diệp cũng chưa từng trách mắng, nhưng nàng luôn cảm thấy giữa hai người tựa hồ đã xuất hiện một vết nứt vô hình.

Nàng bước nhanh ra đến cửa, định tìm Hàn Diệp giải thích vì sao giữ lại hai món đồ kia, song bóng dáng hắn đã chẳng còn đâu.

La Vân Khỉ khẽ thở dài, đành thôi.

Vốn định đến cửa hàng xem xét đôi chút, nhưng chẳng còn lòng dạ nào nữa.

Cả ngày ngồi thẫn thờ trong phòng, sầu lo bất định, cuối cùng La Vân Khỉ chợt nhận ra một sự thật khiến nàng sợ hãi: nàng dường như... đã phải lòng Hàn Diệp.

Có lẽ, tình cảm ấy đã sớm nảy sinh, chỉ là nàng chưa dám thừa nhận mà thôi.

Nay Hàn Diệp đã thoát khỏi quỹ đạo số mệnh của chính mình, bắt đầu một đời mới, La Vân Khỉ rốt cuộc cũng đủ dũng khí đối mặt với lòng mình — chỉ tiếc rằng chưa kịp nói rõ, lại xảy ra chuyện như vậy.

Nghĩ đến bàn tay rướm m.á.u của hắn, tim nàng như bị kim châm từng nhát.

“Sao tẩu tẩu lại buồn vậy ạ?”

Thấy La Vân Khỉ mãi không vui, Hàn Dung dè dặt kéo tay nàng.

“Tẩu tẩu sẽ rời bỏ chúng ta sao?”

La Vân Khỉ kinh ngạc nhìn Hàn Dung: “Sao lại hỏi vậy?”

Hàn Dung chớp đôi mắt to tròn: “Là biểu tỷ nói, tỷ ấy bảo tẩu là yêu quái, sớm muộn gì cũng ăn thịt tụi muội rồi bỏ đi.”

La Vân Khỉ ôm lấy Hàn Dung – nay đã nặng thêm không ít – rồi đặt một nụ hôn lên gương mặt phúng phính của bé.

“Dung Dung tin lời ấy sao?”

Hàn Dung vung tay nhỏ xíu: “Dĩ nhiên không tin! Tẩu là người tốt! Là biểu tỷ cứ nói xấu tẩu suốt, tỷ ấy mới là kẻ xấu! Đại ca đuổi tỷ ấy đi là phải! Dung Dung rất vui!”

Hàn Mặc bên cạnh cũng lên tiếng: “Tẩu tẩu, chuyện của biểu tỷ tẩu đừng nghĩ nhiều, gieo gió ắt gặt bão, chỉ cần cả nhà mình sống yên ổn là được rồi.”

Nhìn hai đứa nhỏ hiểu chuyện như thế, lòng La Vân Khỉ dịu lại đôi phần.

Chỉ là, trong tâm trí nàng chẳng nghĩ đến Tô Ly Nhi mà là nghĩ đến Hàn Diệp.

Không ngờ chỉ vì chuyện này lại khiến hai đứa nhỏ buồn bã, nàng lập tức nở nụ cười, không để bọn trẻ lo lắng thêm.

“Thôi nào, đừng nghĩ nữa. Hôm nay tẩu tẩu đưa hai đứa ra ngoài dạo một vòng. Từ lúc đến Kiến Nghiệp thành, Hàn Mặc, đệ chưa đọc được mấy trang sách, vừa hay ta muốn đi xem quanh đây có thư viện nào không. Nếu gặp nơi thích hợp, vẫn nên tiếp tục việc học.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Hàn Mặc liền bừng sáng.

Tự nhiên là hắn muốn tiếp tục việc học. Nhưng hắn rất hiểu chuyện, biết huynh trưởng đang lâm cảnh khó khăn, bốn bề là địch, tẩu tẩu lại luôn bận rộn giúp huynh, nên chưa từng dám mở miệng xin gì. Nay nghe La Vân Khỉ chủ động nhắc đến, sao lại không vui mừng cho được? Hắn không ngừng hành lễ, nói: “Tạ ơn tẩu tẩu, tạ ơn tẩu tẩu!”

“Người một nhà, khách sáo gì chứ. Bị nhốt trong nha môn mãi, hẳn là nghẹt thở lắm rồi.”

La Vân Khỉ xoa xoa đầu Hàn Mặc, rồi dắt tay hai đứa nhỏ ra cửa.

Hàn Mặc và Hàn Dung theo sát nàng, vừa đi vừa tò mò nhìn ngó xung quanh, thấy gì cũng thấy mới mẻ.

Ba người men theo đường lớn mà tiến về phía trước, song Kiến Nghiệp thành quá đỗi tiêu điều, ngay cả con phố được xem là náo nhiệt nhất cũng chỉ lèo tèo mấy cửa hàng. Nay lại đang là mùa vụ sôi động, trên đường gần như vắng bóng người.

Mãi mới thấy được một người qua đường, La Vân Khỉ vội vàng bước tới dò hỏi.

Người ấy nghĩ hồi lâu, mới chỉ tay về phía Bắc:

“Chỗ đó hình như có thư viện, có còn hoạt động không thì không rõ, cô nương cứ qua xem thử.”

La Vân Khỉ cảm tạ, lại dắt hai đứa nhỏ đi về phía bắc.

Mà trong một con hẻm gần đó, có hai kẻ đang rình rập La Vân Khỉ.

“Chúng ta có ra tay không?”

“Nơi đây là huyện thành, lỡ để tên họ Hàn kia phát hiện thì sao?”

Hai tên bàn bạc hồi lâu vẫn chưa quyết, cuối cùng quyết định: một tên âm thầm bám theo, một tên trở về báo cho Triệu Nhị Hổ.

Nơi Triệu Nhị Hổ đóng quân cách đây không xa. Nghe tin La Vân Khỉ ra ngoài, hắn liền giận dữ chửi rủa:

“Con mẹ nó, đi bắt con nha đầu kia mà c.h.ế.t mất hai mạng! Chỉ cần không phải trong nha môn, gặp là ra tay bắt ngay cho ta! Cả hai đứa nhãi nhà họ Hàn cũng bắt luôn! Đến lúc đó xem Hàn Diệp có chịu ngoan ngoãn không!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Rõ, đại ca!”

Thuộc hạ lập tức đi hội hợp với kẻ theo dõi, để tránh sai sót, Triệu Nhị Hổ lại phái thêm hai người nữa đi cùng.

Bốn người rất nhanh đã tụ họp. Đối phó một nữ tử cùng hai tiểu hài tử, quả thực không đáng nhắc tới.

Thấy ba người La Vân Khỉ đang đi về hướng phía bắc hoang vắng của thành, bốn tên nọ liếc mắt ra hiệu, lập tức lao thẳng về phía nàng.

Nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp sau lưng, La Vân Khỉ giật mình, vội vàng che chắn hai đứa nhỏ sau lưng.

Chớp mắt đã thấy bọn thổ phỉ tới gần, trong đó một tên đã vươn tay chụp lấy cổ tay nàng.

Ngay lúc ấy, một mũi tên lông vũ từ bên hông xé gió bay tới, cắm phập vào cổ tay tên nọ, m.á.u tươi phun xối xả.

Tên kia đau đến rú lên một tiếng, quay đầu lại thì thấy một nam tử cao lớn đã đứng chắn trước mặt La Vân Khỉ. Khuôn mặt y như đao khắc rìu tạc, tuấn tú mà lạnh lùng, ngũ quan rõ nét, trong mắt ẩn ẩn tia sáng như rồng rắn vàng óng quấn lượn, thần thái lẫm liệt.

Nhìn thấy diện mạo người nọ, La Vân Khỉ không khỏi kinh ngạc, môi khẽ mở:

“Là... ngươi!”

Chính là vị nam tử mà nàng từng cứu ở huyện Thanh, cũng là chủ nhân của khối ngọc bạch vân kia.

Chẳng ngờ nơi Kiến Nghiệp thành xa xôi ngàn dặm, lại có thể tái ngộ.

Nam tử khẽ cong môi, nghiêng đầu nói:

“Tiểu cô nương, lâu rồi mới gặp.”

Vừa dứt lời, quyền phong đã quét tới như sấm dậy, đánh thẳng vào bọn thổ phỉ.

Chỉ trong mấy chiêu, bọn cướp đã bị đánh cho đầu rơi m.á.u chảy, hoảng loạn tháo chạy bốn phương tám hướng.

La Vân Khỉ không khỏi sững sờ trước sự dũng mãnh của nam tử kia.

Hàn Dung tròn mắt, vỗ tay reo lên: “Đại ca ca thật lợi hại!”

Hàn Mặc bĩu môi nhỏ: Đại ca ta mới là lợi hại nhất.

Nam tử đã quay người lại, chắp tay thi lễ với La Vân Khỉ:

“Không ngờ lại gặp được tiểu cô nương nơi đây, tại hạ xin kính chào.”

La Vân Khỉ không khỏi nhìn hắn từ trên xuống dưới, kinh ngạc hỏi:

“Ngươi... sao lại đến Kiến Nghiệp thành? Vết thương ngươi thế nào rồi?”

Nam tử mỉm cười gật đầu: “Đa tạ tiểu cô nương khi xưa chăm sóc, lại còn ban thuốc quý, nay vết thương đã khỏi hẳn rồi.”

Ánh mắt hắn lướt nhẹ qua dung nhan nàng như chuồn chuồn điểm nước, mỉm cười nói tiếp:

“Lúc trước từng nói với tiểu cô nương, ta là người buôn bán, thường xuyên ngao du bốn phương. Nghe nói Kiến Nghiệp thành hàng hóa khan hiếm, bèn đến xem thử, nào ngờ lại gặp được các người.”

La Vân Khỉ gật đầu:

“Thì ra là vậy. Có điều nơi này làm ăn chẳng dễ dàng, cướp bóc liên miên.”

Nam tử “ừm” một tiếng, rồi hỏi:

“Không biết tiểu tiểu cô nương đến đây là vì chuyện gì?”

“Phu quân của ta hiện làm huyện lệnh tại Kiến Nghiệp thành, ta theo chàng mà đến.”

Nói đoạn, La Vân Khỉ chợt nhớ đến khối ngọc bội kia, liền lấy từ trong lòng ra.

“Phu quân ta vì vật này mà hiểu lầm ta. Giờ đã gặp được ngươi, vật này nên trả lại cho chủ.”

Nam tử khẽ nhíu mày, sắc mặt trầm xuống:

“Ta từng nói, vật đã trao đi, quyết không thu hồi. Nếu phu quân nàng còn vì vật này mà hiểu lầm, thì nàng cứ đến tìm ta, ta sẽ đích thân thay nàng giải thích.”

Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

------------------------

Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập sắp không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Tui đang bắt đầu chuyển nhà, từ chương 200 trở đi tui sẽ bắt đầu đăng tải ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.

Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.

Bình Luận (0)
Comment