Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 358

La Vân Khỉ nhất thời không nói nên lời — hắn mà đi giải thích ư? Thôi vậy.

Thấy nam tử nhất quyết không chịu nhận lại ngọc bội, nàng đành thôi.

"Được rồi, ta giữ cũng chẳng sao. Ta với người vốn chẳng làm chuyện gì trái đạo lý, có gì mà phải sợ chứ."

Nam tử lúc này mới mỉm cười.

"Như vậy mới tốt. Người quân tử quang minh lỗi lạc, tự nhiên không cần e dè điều gì. Các vị định đi đâu? Tại hạ hôm nay rảnh rỗi, có thể đưa một đoạn đường."

La Vân Khỉ lắc đầu từ chối:

"Không cần phiền vậy, chúng ta vốn không có chỗ nào cần đến, nay cũng định quay về rồi. Cáo từ."

Nàng học theo dáng vẻ hắn, chắp tay hành lễ, rồi quay người rảo bước về nha môn.

Trở về phủ huyện, tâm nàng cuối cùng cũng ổn định lại.

"Hàn Mặc, hiện nay có nhiều kẻ nhòm ngó đại ca đệ, chúng ta tạm gác việc đến thư đường. Nhỡ dọc đường bị bắt, lại thành công cụ uy h.i.ế.p đại ca đệ."

Hàn Mặc hiểu chuyện, gật đầu:

"Đệ biết rồi, tẩu. Ở nhà tự đọc sách cũng được mà."

Nhìn Hàn Mặc ngoan ngoãn như vậy, La Vân Khỉ không khỏi mềm lòng.

"Được, nếu gặp chỗ nào không hiểu thì hỏi đại ca đệ. Ta sẽ nhờ huynh ấy tranh thủ dạy đệ."

Sau khi an ủi xong hai hài tử, nàng bắt tay chuẩn bị cơm nước. Thế nhưng chờ mãi tới tận trời tối mịt, Hàn Diệp vẫn chưa trở về.

Hai đứa nhỏ đã đói đến không chịu nổi, nàng đành mang thức ăn ra cho bọn trẻ dùng trước.

Lên giường nằm, trằn trọc mãi không yên, mơ mơ màng màng nàng cảm giác Hàn Diệp đã quay về, đi một vòng trong phòng rồi lại rời đi.

La Vân Khỉ mệt quá, không mở nổi mắt, cũng chẳng buồn quản hắn đi đâu.

Sáng hôm sau tỉnh giấc, Hàn Diệp lại chẳng thấy đâu.

Hỏi Hàn Mặc mới hay, hắn đi từ lúc trời chưa sáng.

Cứ thế mấy ngày liền, La Vân Khỉ bắt đầu có chút giận.

Hắn đây là đang giận mình sao?

Thoáng cái đã hơn mười ngày trôi qua.

Hàn Diệp vẫn ngày nào cũng đi sớm về khuya, tuy giận, nhưng không phải giận La Vân Khỉ.

Mà là hận bản thân quá kém cỏi. Nếu muốn sớm ngày hồi kinh, hắn buộc phải liều mạng, lập công lớn thì mới có cơ hội trở về.

Nay ruộng đồng đã khai khẩn gần xong, nhà họ Trương cũng án binh bất động, e là đang chờ tin hồi đáp từ kinh thành — chỉ là họ chẳng hay hai người kia đã bị Vương Thiên Chính bắt giữ, Trương Triệu chỉ là mừng hụt mà thôi.

Hiện giờ chỉ còn lại việc dẹp loạn thổ phỉ và quân man di.

Chỉ tiếc bọn đạo tặc này như thỏ cáo ba hang, vô cùng giảo hoạt. Hàn Diệp và Vương Thiên Chính tìm suốt mấy ngày mà vẫn không thấy tung tích chúng.

Sáng nay, hắn bảo Quách Kim tiếp tục truy tra tung tích Triệu Nhị Hổ và đồng bọn, còn mình thì dẫn theo Lưu Thành Vũ tới ruộng.

Dọc đường, Lưu Thành Vũ nhịn không được hỏi:

"Hàn đại ca, huynh cãi nhau với đại tẩu rồi à?"

Hàn Diệp thản nhiên đáp:

"Không có."

Lưu Thành Vũ gãi đầu, nói tiếp:

"Nhưng mấy hôm nay huynh đi sớm về muộn, không gặp mặt đại tẩu, có phải vì chuyện Tô cô nương mà trách tẩu ấy không?"

Hàn Diệp thản nhiên nói:

"Ngươi nghĩ nhiều rồi. Chuyện Tô Ly Nhi là tự nàng ta gieo gió gặt bão, ta chẳng có ý dung túng gì cả."

Lưu Thành Vũ "ồ" một tiếng:

"Vậy thì tốt. Hàn đại ca yên tâm, Lý Thất sẽ đưa Tô cô nương đến một nơi an toàn."

Hôm ấy, Hàn Diệp vốn định bảo Quách Kim hộ tống Tô Ly Nhi xuất thành, nhưng Lý Thất vừa nghe liền xin nhận việc. Hàn Diệp cũng không ngăn, để mặc hắn đưa nàng đi.

Nay đã hơn mười ngày trôi qua mà Lý Thất vẫn chưa quay lại, chắc là đang tìm nơi thích hợp cho Tô Ly Nhi.

Hàn Diệp gật đầu:

"Ta tin vào cách làm việc của Lý Thất."

Vừa nói vừa đến đầu ruộng, dân chúng đang cày cấy bận rộn, vừa thấy Hàn Diệp liền ùa đến vây quanh.

"Hàn đại nhân tới rồi, đại nhân tới rồi!"

Lúc này, chân mày Hàn Diệp mới giãn ra đôi chút. Nhìn chiếc giếng đá vừa mới đào xong dưới chân, không khỏi nhớ tới La Vân Khỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nếu không có xẻng sắt nàng mang theo, giếng nước này vốn đào không nổi.

Bản thân cứ mãi lo lập công, đúng là đã lơ là nàng mất rồi.

Khẽ thở dài, Hàn Diệp quyết định hôm nay sẽ về sớm một chút, bầu bạn cùng La Vân Khỉ.

Nào ngờ đúng lúc ấy, một dân phu hốt hoảng chạy tới:

"Hàn đại nhân không hay rồi, bọn man binh lại vào thành! Vương Đại nhân đang nghênh chiến!"

“Được, ta lập tức qua đó.”

Hàn Diệp liền xoay người, bước chân nhanh như gió, chưa đến một tuần hương đã quay lại Kiến Nghiệp thành.

Từ xa đã nghe tiếng la hét ầm ĩ, trong đó lẫn cả tiếng man ngữ cùng tiếng chửi rủa của binh sĩ.

Lo lắng cho an nguy của La Vân Khỉ và hai đứa nhỏ, Hàn Diệp lập tức dặn Lưu Thành Vũ:

“Ngươi mau quay về huyện nha, ta qua đó xem tình hình.”

“Hàn đại ca, huynh phải cẩn thận đó!”

Lời còn chưa dứt, một tên man tử cưỡi ngựa đã lao thẳng về phía hai người. Hàn Diệp quát khẽ một tiếng, vươn tay bắt lấy cương ngựa, tung chân đá mạnh một cú, lập tức hất tên man tử rơi khỏi lưng ngựa, rồi thuận thế nhảy lên yên, hành động một mạch, gọn gàng không một kẽ hở.

Tên man tử kia giận dữ tru tréo, rút con đao đầu quỷ đeo bên hông. Hàn Diệp lại tung chân đá vào cổ tay hắn, tên man tử đau đớn, đao rơi xuống đất. Hàn Diệp chỉ khẽ nhún chân, đã vung đao lên tay.

Lưỡi đao bổ thẳng xuống.

Chỉ nghe một tiếng “phụt” nhẹ vang lên, đầu tên man tử đã rơi xuống đất.

Máu nóng phun tung tóe, nhuộm cả y phục Hàn Diệp đỏ rực.

Lưu Thành Vũ kinh hãi đến ngây người — đây nào phải đánh nhau, mà là thật sự g.i.ế.c người!

Cả người liền hóa đá tại chỗ.

“Còn ngây ra đó làm gì, mau đi đi!”

Hàn Diệp quát khẽ, rồi giật cương ngựa, phi như bay về hướng Đốc quân phủ.

Trên đường, lại gặp không ít man tử, đều bị Hàn Diệp nhất nhất đánh bại.

Không ngờ võ nghệ tổ phụ truyền dạy lại hữu dụng đến thế, Hàn Diệp không khỏi càng đánh càng hăng, chẳng mấy chốc đã hội hợp cùng Vương Thiên Chính.

Thấy Hàn Diệp m.á.u me đầy người, Vương Thiên Chính không khỏi giật mình:

“Hàn huynh đệ, ngươi bị thương sao?”

“Không có gì, đều là m.á.u của bọn man tử.”

Vương Thiên Chính kinh hãi không thôi — hắn biết Hàn Diệp biết võ, nhưng không ngờ lại có thể đánh giáp lá cà cùng bọn man tử như vậy, sĩ khí lập tức phấn chấn hẳn lên.

“Hàn đại nhân, một văn sĩ như ngài còn có thể lên chiến trường g.i.ế.c địch, huynh đệ chúng ta sao có thể kém cỏi hơn? Giết!”

Vương Thiên Chính thúc ngựa lao vào ngõ nhỏ, đám binh lính phía sau theo sát không rời.

Tiếc rằng không phải ai cũng có khí lực và dũng mãnh như Hàn Diệp, bị kỵ binh man tộc vừa đánh đã tan tác cả đội hình.

Chỉ còn Hàn Diệp và Vương Thiên Chính cố gắng trụ lại, nhưng quân man tộc có đến bảy tám chục tên, muốn quét sạch ra khỏi Kiến Nghiệp thành, Hàn Diệp và đám người cũng chịu không ít thương tích.

Sau trận chiến, mọi người gom quân hồi phủ Đốc quân, tay áo Vương Thiên Chính đã bị m.á.u nhuộm đỏ nhưng vẫn cười sảng khoái:

“Thống khoái! Đám chó hoang đó cuối cùng cũng nếm thử sự lợi hại của chúng ta!”

Vừa dứt lời, một binh sĩ tiến đến bẩm báo:

“Đại nhân, tổng cộng thu được ba con ngựa, mười ba thi thể.”

Vương Thiên Chính lại cười ha hả:

“Tốt, hôm nay nhờ có Hàn huynh đệ ra tay tương trợ, mau mang rượu ra đây!”

Binh sĩ lộ vẻ khó xử:

“Bẩm đại nhân, trong phủ Đốc quân đã sớm không còn lấy một giọt rượu.”

Vương Thiên Chính lập tức chửi lớn:

“Mẹ nó, vậy thì mang nước ra! Ta phải cùng Hàn huynh đệ cạn mười bát!”

Cùng lúc đó, tại phủ họ Trương:

Nghe tin quân man tộc c.h.ế.t mất hơn chục tên, sắc mặt Trương Triệu lập tức sa sầm.

“Mau chuẩn bị chút ngân lượng, lập tức mang đến dâng cho người Man, bằng không, bọn chúng tất không chịu để yên chuyện này đâu!”

Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

-----------------------

Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập sắp không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Tui đang bắt đầu chuyển nhà, từ chương 200 trở đi tui sẽ bắt đầu đăng tải ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.

Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.

Bình Luận (0)
Comment