Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 359

Sắc mặt của Trương Sĩ Thành cũng chẳng khá hơn là bao.

Đám man binh kia vốn là do hắn đứng ra làm trung gian. Nay c.h.ế.t thê thảm nhiều người như vậy, hắn sao có thể không lo sợ? Thấy Trương Sĩ Thành im lặng không nói, Trương Triệu lại mắng:

“Chẳng phải nói sẽ dùng dư luận để ép Hàn Diệp sao? Ả kỹ nữ kia ngươi phái đi đâu rồi?”

Trương Sĩ Thành sa sầm mặt, đáp:

“Thuộc hạ quả thực đã sớm chuẩn bị người, chỉ là bên cạnh Hàn Diệp luôn có người theo sát, khó mà ra tay.”

“Vô dụng!”

Trương Triệu giận đến nỗi mặt mày đỏ bừng, chộp lấy chén trà bên cạnh ném thẳng về phía hắn, mỡ thịt trên khuôn mặt béo tròn rung lên từng đợt.

Trương Sĩ Thành không dám hó hé nửa lời, nhưng trong lòng đã thầm chửi cả họ nhà họ Trương.

Mấy hôm trước Trương Triệu còn bảo hắn lo bò trắng răng, nói dù Hàn Diệp có cùng Vương Thiên Chính hợp binh thì cũng không xoay chuyển được thế cục. Giờ sự thể trở nên bất lợi, liền quay sang đổ tội cho hắn.

Tính kỹ thời gian, người hắn phái đi kinh thành cũng đã rời đi hơn một tháng, đến giờ vẫn bặt vô âm tín. Xem ra Thái sư Trương thực sự đã bỏ mặc bọn họ.

Giờ chỉ có thể chờ xem cục diện biến hóa ra sao, nếu thật sự không ổn, bản thân hắn cũng chẳng thể mãi c.h.ế.t dí ở Trương gia.

Ngoài mặt lại cúi mình cung kính, nói:

“Thuộc hạ nhất định sẽ tìm cơ hội trừ khử Hàn Diệp sớm nhất.”

Trương Triệu hừ lạnh một tiếng:

“Vậy thì mau đi lo liệu đi, cũng phải dỗ dành đám người Man tộc kia cho tốt vào.”

“Thuộc hạ tuân mệnh.”

Trương Sĩ Thành cung kính lui ra ngoài.

Sắc mặt Trương Triệu càng thêm âm trầm vài phần.

Tính ra, người phái đi kinh thành cũng đã đến lúc phải trở về, vậy mà lại chẳng có chút tin tức nào. Lẽ nào giữa đường đã xảy ra chuyện?

“Người đâu? Mau soạn thư gửi về kinh, nói rằng...”

Phân phó xong xuôi cho hạ nhân, Trương Triệu lại ôm một bụng nghi ngờ mà nhấp từng ngụm trà, trong lòng không yên.

Về phía Hàn Diệp, hắn cùng Vương Thiên Chính đã đấu rượu đến mười chén nước lã.

Vương Thiên Chính vẫn hào khí ngút trời, còn Hàn Diệp thì không trụ nổi nữa, bụng sắp căng đến vỡ ra.

“Vương đại nhân, hôm nay đến đây thôi, tiểu đệ thực sự không uống thêm được nữa rồi.”

Vương Thiên Chính bật cười sảng khoái:

“Cho nên ta mới nói, thứ này sao có thể sánh với rượu. Uống vào bụng thì đầy ứ. Chờ bản quan lĩnh được quân lương, nói gì cũng phải mời hiền đệ một bữa rượu thỏa thích!”

Hàn Diệp rất tán thưởng hào khí ấy, chắp tay cười nói:

“Tiểu đệ xin đa tạ trước vậy.”

“Được, vậy thì quyết định thế đi!”

Vương Thiên Chính đặt chén xuống, liền có binh sĩ bước đến băng bó cho ông.

Biết rằng chỉ là vài vết thương ngoài da, Hàn Diệp cũng nhẹ nhõm không ít.

“Lần này Man tộc đại bại, e rằng một thời gian ngắn nữa sẽ không dám vào thành gây chuyện. Đại nhân có thể nhân lúc này nghỉ ngơi dưỡng thương. Tiểu đệ còn lo lắng cho thê tử cùng các đệ muội, xin được cáo lui.”

Vương Thiên Chính lập tức đứng dậy, muốn đích thân tiễn hắn, nhưng bị Hàn Diệp ngăn lại. Hắn lập tức rời khỏi phủ Đốc quân, chạy thẳng tới nha môn.

Nghe nói Man tộc lại đến gây sự, nha dịch trong nha môn đã sớm đóng chặt cửa lớn. Vừa thấy Hàn Diệp toàn thân đẫm máu, ai nấy liền ùa ra vây quanh.

“Đại nhân, ngài bị thương sao?”

Trương Cầu được Hàn Diệp cứu mạng, lòng luôn mang ơn. Hắn vừa xoay người định đi gọi lang trung thì bị Hàn Diệp cản lại.

“Không sao, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Phu nhân và các đệ muội ta thế nào rồi?”

Trương Cầu lập tức cung kính trả lời:

“Nghe tin Man tộc lại đến, thuộc hạ đã bảo phu nhân đóng chặt cửa sau, dặn không được phát ra tiếng động, tuyệt đối không được bước ra ngoài.”

Hàn Diệp khẽ gật đầu. Người này cũng coi như có chút lương tâm, cứu hắn cũng không uổng.

“Các ngươi cứ canh ngoài này, ta vào thăm phu nhân.”

Sợ dọa đến ba người trong nhà, Hàn Diệp cởi chiếc áo ngoài dính đầy máu. Vừa bước vào hậu viện liền thấy La Vân Khỉ đang đứng trước cửa trông ngóng.

Nhìn khuôn mặt nhỏ bé đầy lo lắng kia, lòng Hàn Diệp mềm hẳn đi, vội vàng bước nhanh tới.

“Nương tử có bị kinh sợ gì chăng?”

La Vân Khỉ lúc này mới dám mở cửa:

“Thiếp không sao. Còn áo chàng đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hàn Diệp đưa tay giấu ra phía sau:

“Bị rách rồi, lát nữa ta đem khâu lại.”

“Chàng biết may vá từ bao giờ? Đưa thiếp làm cho.”

La Vân Khỉ vừa nói vừa giơ tay giành lấy, lập tức trông thấy vết m.á.u loang trên áo.

Nàng thất thanh kêu lên:

“Chàng… chàng bị thương rồi sao?!”

“Không có, đây toàn là m.á.u của bọn Man tộc. Ta sợ nàng hoảng nên mới cởi ra.”

La Vân Khỉ vội cúi người kiểm tra khắp lượt, thấy Hàn Diệp chỉ bị trầy da ở tay mới yên lòng trở lại.

“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy? Sao Man tộc cứ mãi vào thành quấy nhiễu?”

Hàn Diệp buông áo ngoài xuống, chau mày ngồi xuống ghế đá trong viện:

“Binh lính giữ Kiến Nghiệp thành căn bản chỉ để trưng bày. Đám man di kia quen thói ngang ngược trong nội thành, đã từng được lợi nên cứ có cơ hội là lại tới gây loạn. Đáng giận là phủ Đốc quân toàn già yếu bệnh tật, nếu thật sự giao tranh, căn bản không có phần thắng.”

La Vân Khỉ tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói:

“Bọn rùa rút đầu ấy, cũng thật là quá đáng!”

Hàn Diệp khẽ gật đầu:

“Phải nghĩ ra một biện pháp, vĩnh viễn trừ khử hậu họa này.”

La Vân Khỉ suy nghĩ một lát, rồi nói:

“Bọn họ vào thành, chẳng qua cũng vì đói khát, mới phải ra tay cướp bóc. Nếu có cách khiến họ ăn no mặc ấm, có lẽ sẽ không đến nữa.”

Nhìn tiểu tức phụ ngây thơ trước mặt, Hàn Diệp khẽ nhếch môi cười nhẹ.

Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

“Sự đời đâu đơn giản vậy? Tính tình hoang dã đã khắc sâu trong m.á.u huyết của bọn Man tộc, đó là bản tính. Dù có cơm ăn áo mặc, họ cũng vẫn sẽ gây loạn như thường.”

La Vân Khỉ nghe vậy, bất giác thở dài:

“Vậy phải làm sao mới tốt?”

Hàn Diệp khẽ thở dài:

“Chuyện này sớm muộn cũng sẽ nghĩ ra một đường giải quyết. Nương tử không bị kinh sợ là tốt rồi, đừng bận lòng quá nhiều.”

Thế nhưng La Vân Khỉ lại cảm thấy ý tưởng của mình chẳng phải không có lý. Người đã được ăn no mặc ấm, nào còn hứng thú đi g.i.ế.c người cướp của?

Theo nàng nghĩ, Man tộc với sơn tặc bản chất cũng không khác là bao – đều bởi không có cái ăn mà thôi.

Vài ngày nay, nàng cũng âm thầm tìm hiểu về Man tộc, biết được họ sống chủ yếu bằng nghề du mục. Chỉ tiếc rằng đất Kiến Nghiệp khô cằn nóng bức, cỏ không mọc nổi, đến nuôi gia súc cũng chẳng có chỗ.

Nếu đã không thể sống bằng du mục, thì cũng đồng nghĩa không còn đường sinh kế. Suy cho cùng, cũng chỉ vì miếng cơm manh áo. Nếu dạy cho họ cách cày cấy, chẳng phải có thể thay đổi hiện trạng trước mắt hay sao?

Hàn Diệp thấy nàng trầm tư, liền cất tiếng hỏi:

“Nương tử, nàng đang nghĩ gì vậy?”

La Vân Khỉ bị kéo về thực tại, vội đáp:

“Không có gì.”

Nàng ngước nhìn Hàn Diệp, trong đôi mắt trong trẻo thấp thoáng nét tủi thân:

“Mấy ngày nay chàng đi đâu? Sao cứ mãi né tránh thiếp? Nếu chàng muốn biết lai lịch của hai món đồ kia, cứ đến hỏi thiếp là được, cớ sao lại giận dỗi chẳng thèm nói một lời?”

Ánh mắt Hàn Diệp thoáng lộ vẻ áy náy:

“Ta chưa từng giận nàng, cũng chưa từng nghi ngờ nàng. Hai vật kia nàng đã lưu lại, ắt hẳn có nguyên do riêng. Những ngày qua ta sớm đi tối về, chỉ là vì dân chúng trong thành, mong nàng chớ nghĩ nhiều.”

“Thật vậy sao?”

La Vân Khỉ chu môi, phồng má lên hỏi.

“Tất nhiên.”

“Không hề vì chuyện của Tô Ly Nhi mà trách thiếp sao?”

Ánh mắt Hàn Diệp thoáng trầm xuống, đoạn nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn vẫn đang siết chặt vạt áo.

“Tất nhiên là không. Ta chỉ đang nghĩ đến một vài chuyện, hy vọng có thể sớm thành toàn.”

La Vân Khỉ không khỏi tò mò:

“Chuyện gì vậy?”

Hàn Diệp vươn tay, khẽ nhéo mũi nàng một cái.

“Chuyện tốt.”

----------------------

Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập sắp không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Tui đang bắt đầu chuyển nhà, từ chương 200 trở đi tui sẽ bắt đầu đăng tải ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.

Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.

Bình Luận (0)
Comment