“Chuyện tốt gì vậy?”
La Vân Khỉ mặt mày ngờ vực.
“Đến lúc ấy nàng tự khắc sẽ biết.”
Hàn Diệp khẽ cong khóe môi, đoạn đứng dậy.
Bóng dáng cao gầy đổ xuống trước mặt La Vân Khỉ, vô hình trung lại toát ra một áp lực khiến nàng cảm thấy khó thở, bất giác lùi về sau một bước.
Hàn Diệp khẽ mấp máy môi, tựa hồ định nói gì đó, nhưng đúng lúc ấy, Quách Kim từ ngoài đi vào.
Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
“Hàn đại nhân.”
“Ra ngoài nói.”
Hàn Diệp quay đầu lại, mỉm cười nhàn nhạt:
“Ta ra ngoài bàn chút việc, nương tử không cần lo lắng.”
“Vâng.”
La Vân Khỉ đáp nhẹ một tiếng, đưa mắt tiễn hắn rời đi.
Nhìn bóng lưng cao ráo tuấn dật kia, nàng bỗng thấy Hàn Diệp dường như thật sự đã thay đổi.
Không rõ từ lúc nào, Hàn Diệp bắt đầu trở nên chín chắn, trầm ổn, cũng có chính kiến của riêng mình.
Không còn là thiếu niên ngây ngô, đôi lúc còn bồng bột, nông nổi như xưa nữa.
Nay hắn đã có người dưới quyền, mọi việc không còn cần phải cùng nàng thương lượng như trước.
Chuyện ấy vốn là điều tốt — nam nhi chí tại bốn phương, sớm muộn gì cũng phải tự mình gánh vác giang sơn. Nhưng không hiểu sao, trong lòng La Vân Khỉ lại có chút buồn vu vơ, cảm giác bản thân dường như không còn quan trọng với Hàn Diệp nữa.
Về tới phòng, nàng khẽ bật cười.
Mình chỉ là nữ tử tầm thường, an ổn hưởng cuộc sống là được, cớ chi cứ đòi nhúng tay vào chuyện thiên hạ? Chợt nhớ mấy hôm nay chưa đưa súc vật lên núi Đá, để trong không gian mãi cũng chỉ tổ lãng phí. Chi bằng tự nuôi ít gà con, sau này còn có trứng ăn.
La Vân Khỉ vốn là người không ngồi yên được, liền động tay xây một cái chuồng gà nhỏ, rồi thả gà con vào bên trong.
Hàn Mặc và Hàn Dung thấy thế liền ùa tới.
“Tẩu tử ơi, gà con đáng yêu quá hà!”
Hàn Dung ngồi thụp xuống bên chuồng, đưa bàn tay mũm mĩm sờ nhẹ lên bộ lông tơ vàng óng.
Hàn Mặc cũng tò mò chẳng kém:
“Tẩu tử, gà này ở đâu ra thế ạ?”
“À… Thực ra là hôm qua tẩu mua về, đem đặt ở chỗ khác để chúng quen môi trường, hôm nay mới đem ra.”
Hai đứa nhỏ lập tức tin ngay, ríu rít bàn tán xem bao lâu nữa thì gà sẽ lớn. Nhìn vẻ mặt hồn nhiên của bọn trẻ, lòng La Vân Khỉ cũng dần dịu lại.
Dạo này, mỗi ngày Đổng Tửu đều có thể kiếm về chút bạc, tuy so với huyện Thanh thì ít hơn rất nhiều, khoảng chừng trăm văn mỗi ngày. La Vân Khỉ sẽ đem hàng qua sạp, sau đó chia ba phần, để Đổng Tửu lấy một.
Đổng Tửu cảm kích vô cùng. Còn Quách Kim bên kia cũng tiến triển thuận lợi. Nghe đâu chỉ hơn tháng, mười mấy con bê nhỏ đã lớn lên kha khá.
Thế nhưng La Vân Khỉ vẫn thấy như vậy quá lãng phí — những con bò ấy chẳng ăn được, cũng không thể giết, lại chẳng thể tùy tiện phát cho dân, chỉ biết trơ mắt nhìn chúng lớn từng ngày, thật khiến người ta đau gan nhức đầu.
Nàng thầm nghĩ không biết bên Man tộc sống ra sao, nếu có người chịu nuôi giúp thì hay biết mấy.
Bỗng nhiên, nàng lại nhớ đến nam nhân kia — người có cắm chiếc lông trắng trên đầu.
Tên khốn đó cướp mất hai con bê của nàng, chẳng biết là nuôi hay đã g.i.ế.c thịt.
Nghĩ đến việc hắn bắt đi hai tên sơn tặc, nàng bất giác lại toát mồ hôi lạnh.
Bọn Man nhân kia, vẫn là ít tiếp xúc thì hơn.
Rồi lại nhớ tới chuyện lần trước mình từng cứu người nọ, không khỏi cảm thán:
Quả đúng như người xưa nói, núi cao chẳng ngại không gặp, người với người lại dễ chạm mặt vô cùng.
Hồi ấy La Vân Khỉ còn tưởng hắn là thương nhân từ kinh thành đến, không ngờ lại lạc vào cái chốn heo hút thế này.
Nàng khẽ cười không tiếng, rồi xoay người trở vào phòng.
Mấy ngày sau đó, La Vân Khỉ dứt khoát chẳng đi đâu, ở yên trong nhà chăm gà.
Còn Hàn Diệp vẫn như trước, tuy ngày nào cũng trở về, nhưng chỉ thoáng chốc rồi lại vội vã rời đi.
Hai người cơ hồ chẳng nói được mấy câu với nhau. Ban đầu La Vân Khỉ còn trông mong điều “chuyện tốt” mà Hàn Diệp từng nói, thế nhưng hơn một tháng đã trôi qua, cũng chẳng thấy gì thay đổi. Có lẽ lời ấy cũng chỉ là Hàn Diệp thuận miệng nói ra mà thôi.
Song Hàn Diệp xưa nay chẳng phải hạng người nói suông. Trong khoảng thời gian ấy, hắn vẫn luôn âm thầm truy tìm tung tích của Triệu Nhị Hổ.
Những ngày gần đây, hắn thường lui tới giữa dân chúng, nghe thấy họ mỗi lần nhắc đến Triệu Nhị Hổ đều mặt biến sắc, trong lòng liền quyết: phải trừ hại trước mắt.
Sau một phen tra xét, rốt cuộc Trương Cầu cũng tìm ra sào huyệt của Triệu Nhị Hổ.
Hàn Diệp tức thì phấn chấn, lập tức tới đốc quân phủ mượn binh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Vương Thiên Chính không nói hai lời, liền điều ngay mấy hảo hán tinh nhuệ nhất trong đốc quân phủ giao cho Hàn Diệp.
Mà lúc này, Triệu Nhị Hổ và bọn lâu la đang ngồi trong phòng lớn tiếng chửi rủa.
Vì Hàn Diệp ngầm phá đám, khiến bọn chúng không cướp được giếng nước, nhà họ Trương bên kia cũng vì vậy mà lạnh nhạt thấy rõ.
Dân chúng lại đồng lòng như sắt, mấy lần bọn chúng tới quấy phá đều chẳng được gì, trong lòng càng thêm phiền muộn.
Nhà bọn cướp cũng sắp cạn lương thực, Triệu Nhị Hổ không khỏi nóng ruột.
Điều khiến hắn căm phẫn nhất là hai tên huynh đệ hắn phái đi bắt La Vân Khỉ lại mất tích không tung không tích, sống chẳng thấy người, c.h.ế.t chẳng thấy xác.
Mấy tên khác thì bị một kẻ không rõ thân phận đánh cho tơi tả mới quay về được.
Từ khi Hàn Diệp tới Kiến Nghiệp thành, bọn chúng chưa có ngày nào suôn sẻ.
“Mẹ kiếp, hôm nay thế nào cũng phải ra ngoài làm một mẻ lớn!”
Đám thủ hạ lập tức phụ họa:
“Đúng vậy đại ca, nếu còn phải uống cháo loãng vài hôm nữa, huynh đệ bọn ta e là phải gặp Diêm Vương cả lũ!”
“Hay là… chúng ta xông thẳng vào nha môn đi! Gặp cái gì cướp cái nấy, thấy người thì bắt!”
“Mưu này hay đó, ta nghe nói mấy ngày nay Hàn Diệp đều chẳng ở phủ nha, trong đó chỉ còn ba bốn tên sai dịch, chẳng thành nổi việc gì!”
Mặt Triệu Nhị Hổ giật giật, rống lên:
“Đã thế, cứ quyết định vậy đi! Xuất động!”
Cả bọn mang theo đao thép, từ trong viện bước ra. Nhưng vừa tới cổng, lập tức sợ đến hồn phi phách tán.
Chỉ thấy một thiếu niên vận thanh bào, chính là Hàn Diệp, đang oai nghiêm ngồi trên lưng ngựa. Ánh mắt hắn sáng như sao, khuôn mặt tuấn tú như đao gọt, chính là kẻ mà bọn chúng hận thấu xương!
Sau lưng hắn còn có hơn mười binh sĩ, thân mặc giáp trụ, trông uy phong lẫm liệt, khiến mấy tên cường đạo toan nhảy tường tẩu thoát.
“Còn muốn chạy? Bắt sống cho ta!”
Hàn Diệp hô to một tiếng, thân đã thúc ngựa lao thẳng vào.
Triệu Nhị Hổ vung đao bổ tới, Hàn Diệp nghiêng người tránh, tay không bắt lưỡi, đoạt luôn thanh đao trong tay hắn.
Mấy binh sĩ thấy Hàn Diệp dũng mãnh như thần, sĩ khí lập tức tăng vọt, ùn ùn xông lên vây đánh đám cường đạo.
Chưa đến mười hiệp, cả bọn đã bị trói chặt như đòn bánh tét.
Triệu Nhị Hổ giờ mới hiểu, binh lính và dân thường khác nhau một trời một vực.
Hắn xưa nay tung hoành ngang ngược, đều là bắt nạt bách tính tay trói gà không chặt.
Gặp phải cao thủ như Hàn Diệp, lập tức mềm như bún.
Thấy mấy tên phế vật bị bắt, Lưu Thành Vũ chợt nhớ lại ngày mình cùng Lý Thất từng bị bọn chúng dọa cho run rẩy, lửa giận bốc l*n đ*nh đầu, liền giơ chân đá cho Triệu Nhị Hổ hai cước vào bụng.
“Đồ súc sinh! Hôm nay không lột da các ngươi, ta không mang họ Lưu!”
Triệu Nhị Hổ bị đá đến hộc máu, giận dữ chửi ầm lên:
“Tên họ Hàn kia! Giữa ta và ngươi thề không đội trời chung! Nhà họ Trương cũng không tha cho ngươi đâu!”
Hàn Diệp mặt không đổi sắc, vung đao chỉ thẳng vào cằm hắn:
“Đã là bại tướng dưới tay ta, còn dám lớn tiếng cuồng ngôn. Thành Vũ, giải bọn chúng về phủ nha, chờ mùa thu xử trảm.”
Triệu Nhị Hổ còn định chửi tiếp, nhưng Lưu Thành Vũ đã lấy một mảnh vải nhét vào miệng hắn, đoạn dẫn bọn chúng rời đi.
Hàn Diệp quay mình ôm quyền:
“Đa tạ chư vị huynh đệ nghĩa khí tương trợ.”
Đám binh sĩ liền hoàn lễ:
“Vì Hàn đại nhân xuất lực là phận sự của bọn thuộc hạ.”
Hàn Diệp cười lớn một tiếng:
“Tốt! Chúng ta hồi đốc quân phủ!”
Chúng nhân đồng thanh đáp ứng, thúc ngựa phi như gió lốc.
Hàn Diệp vừa đi khỏi, bên hông phòng liền có một bóng người bước ra.
Chính là kẻ từng tặng ngọc bội cho La Vân Khỉ. Ánh mắt hắn dõi theo bóng lưng Hàn Diệp, chầm chậm hiện lên một tia sát ý.
Kẻ này… không thể để lại.
------------------------
-----------------------
Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập sắp không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Mèo đã chuyển nhà xong, và đã bắt đầu đăng tải đến chương 189. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.
Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.