Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 361

Phủ nha huyện.

La Vân Khỉ đang phơi chăn đệm trong hậu viện, bỗng nghe bên ngoài vang lên tiếng chiêng trống rộn ràng, không khỏi ngạc nhiên, vội bước ra cửa xem thử.

Chỉ thấy Lưu Thành Vũ cưỡi ngựa đi tới, sau ngựa kéo theo một đoàn người bị trói như đòn bánh tét.

La Vân Khỉ chăm chú nhìn kỹ, tức thì kinh ngạc hé miệng nhỏ.

Chẳng phải đó chính là tên đầu đảng thổ phỉ từng định làm nhục nàng hôm trước sao? Vậy mà nay đã bị bắt rồi? Sau lưng Triệu Nhị Hổ còn có một đám dân chúng tay vỗ chiêng, miệng hò reo, rõ ràng đang vui mừng ăn mừng, náo nhiệt vô cùng.

Lưu Thành Vũ đã tới trước nha môn, lập tức tung người xuống ngựa.

Hắn phất tay, hướng về dân chúng phía sau mà lớn tiếng nói:

“Hàn đại nhân rốt cuộc cũng thay dân trừ hại! Tên súc sinh này chính là đầu đảng thổ phỉ Triệu Nhị Hổ. Bọn chúng không chỉ toan cướp giếng, mà còn muốn đoạt ruộng và trâu bò! Hàn đại nhân đã hạ lệnh giam giữ, chờ sang thu sẽ xử trảm trước dân.”

Đám đông lập tức hoan hô như sấm, đồng thanh hô vang:

“Hàn đại nhân vạn tuế! Hàn đại nhân vạn tuế!”

Âm thanh như núi lở biển gầm, vang xa mấy dặm.

La Vân Khỉ vội nhón chân nhìn ra ngoài, lại chẳng thấy bóng dáng Hàn Diệp đâu.

Bên này, mấy nha dịch đã áp giải đám Triệu Nhị Hổ vào phủ.

Lưu Thành Vũ quay đầu, thoáng thấy La Vân Khỉ, liền bước nhanh đến.

“Đại tỷ.”

“Sao…rốt cuộc là chuyện gì vậy? Bắt được Triệu Nhị Hổ ở đâu thế?”

Lưu Thành Vũ cười ha hả:

“Mấy ngày nay bọn đệ vẫn luôn dò la hành tung đám này, nay cuối cùng cũng hả được mối hận trong lòng. Chờ sang thu, những tên này đầu lìa khỏi cổ, Kiến Nghiệp thành ta cũng được yên bình rồi.”

“Vậy... Hàn ca ca của ngươi đâu? Sao không thấy về?”

“Huynh ấy đến đốc quân phủ rồi, đang cùng Vương tướng quân bàn bạc chuyện đối phó với người Man.”

Lúc này La Vân Khỉ mới biết, thì ra Hàn Diệp thời gian qua đều bận rộn những chuyện đó.

“Ruộng vườn dạo này thế nào rồi?”

“Đại tỷ yên tâm, hoa màu đều đã bén rễ nảy mầm. Dù dùng nước giếng tưới có phần vất vả, nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với trước kia không thu được gì. Dân chúng ai nấy đều ca tụng Hàn đại ca không dứt lời.”

Nghe đến đây, La Vân Khỉ bật cười tươi tắn.

“Vậy là tốt rồi. Tối nay hắn có về ăn cơm không? Ta định nấu vài món ngon cho hắn.”

Lưu Thành Vũ lắc đầu:

“Cái này... đệ không rõ.”

La Vân Khỉ bất đắc dĩ bĩu môi:

“Vậy thôi, các người cứ bận việc đi.”

“Vậy đệ xin cáo từ.”

Lưu Thành Vũ giao đám Triệu Nhị Hổ lại cho đám sai dịch, rồi quay lên ngựa rời đi.

Tin tức rất nhanh đã truyền đến nhà họ Trương.

Vừa nghe Triệu Nhị Hổ bị bắt, sắc mặt Trương Triệu lập tức trở nên khó coi như gan heo.

“Thằng nhãi Hàn Diệp này, lá gan cũng không nhỏ. Nếu cứ để hắn muốn bắt ai thì bắt, ngày lành của chúng ta sớm muộn cũng tiêu.”

Trương Sĩ Thành cũng sa sầm mặt mày:

“Gần đây hắn giao hảo thân thiết với đốc quân phủ, nghe nói còn muốn động binh đánh Man tộc.”

Trương Triệu cười lạnh:

“Chỉ bằng vài tên tàn binh bại tướng đó, cũng muốn đánh với quân Man ư?”

Hắn nâng chén trà uống cạn một hơi, rồi mạnh tay đặt xuống bàn.

“Ngươi lại đưa cho đám quân Man hai lượng bạc nữa, ta muốn cái đầu của Hàn Diệp. Nếu việc thành, ta thưởng thêm hai. Còn nữa, số bạc ta đưa để ngươi tìm nữ nhân, mau chóng đem về đây cho ta!”

“Hả?! Cái đó... giờ biết lấy đâu ra chứ! Bạc ta đã đưa cho người ta rồi.”

Mặt Trương Sĩ Thành càng thêm tái nhợt.

Trương Triệu gầm lên:

“Ta cho ngươi hơn một tháng, vậy mà đến cơ hội cũng không tìm được! Chẳng lẽ bắt ta đợi đến sang năm chắc? Nữ nhân thì bỏ đi, g.i.ế.c Hàn Diệp mới là cách dứt điểm. Lập tức đi làm đi!”

Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

“Dạ!”

Trương Sĩ Thành vội vàng đứng dậy, song nơi khóe môi lại thoáng hiện một nụ cười nhạt lạnh lùng.

Lão già này... mấy chục lượng bạc mà cũng không để yên cho ta kiếm, lần này để xem ai chơi ai.

Mang tâm địa bất chính, hắn lập tức rời khỏi phủ Trương, bước nhanh ra khỏi Kiến Nghiệp thành.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chưa đi được bao xa, trước mặt đã hiện ra một bóng người.

Người ấy đầu cắm hai chiếc lông vũ trắng, mặt đeo nửa chiếc mặt nạ, chính là Nhị thế tử của Man tộc – Bác Cách Tán, kẻ từng hai lần cướp con nghé của La Vân Khỉ.

“Trương quản gia, ngươi vội vã như vậy, là định đi đâu đó?”

Trương Sĩ Thành giật mình thót một cái.

Tộc trưởng Bác Cách có ba người con trai, nhà họ Trương thì lại thân thiết với Đại thế tử Bác Cách Đồ...

Nhị thế tử Bác Cách Tán chính là kẻ khó đối phó nhất trong đám Man tộc. Kẻ này hành sự toàn theo tâm ý, không màng tiền tài mua chuộc, lại có uy vọng không nhỏ trong hàng ngũ man binh. Điều quan trọng hơn cả là, hắn xưa nay vẫn khinh bỉ chuyện Trương gia cấu kết cùng đại thế tử Bác Cách Đồ. Nay bị hắn chặn lại, trong lòng Trương Sĩ Thành lập tức đánh trống thình thịch.

“Thì ra là nhị thế tử, tại hạ lần này phụng mệnh lão gia nhà ta, muốn đến bái kiến đại thế tử. Mong nhị thế tử rộng lòng cho qua.”

Bác Cách Tán thúc ngựa tiến tới, quanh Trương Sĩ Thành vòng một vòng, khí thế uy mãnh khiến hắn mồ hôi lạnh chảy ròng.

“Ngươi tìm đại ca ta có chuyện gì?”

“À... việc này... chỉ là một vài chuyện nhỏ cần thương nghị thôi.”

Bác Cách Tán bỗng cười ha hả:

“Không rõ lần này Trương gia lại xuất bao nhiêu bạc nữa? Lần trước, binh sĩ của đại ca ta c.h.ế.t không ít đâu.”

Trương Sĩ Thành trong lòng chột dạ, quả nhiên Bác Cách Tán đã sớm biết chuyện.

Hắn vội nặn ra một nụ cười lấy lòng:

“Man tộc có nhiều dũng sĩ, người Hán như chúng ta đâu sánh bằng. Tại hạ lần này tới là để an ủi các anh hùng của quý tộc, bạc lẽ tất nhiên không thể thiếu. Nếu nhị thế tử cũng có hứng thú, tại hạ nguyện truyền lời lại với lão gia.”

Bác Cách Tán cười khẩy, ánh mắt khinh thường:

“Ta không hứng thú với mấy trò chuột chó của các ngươi. Cút đi.”

“Đa tạ nhị thế tử, tiểu nhân xin cáo từ!”

Trương Sĩ Thành lập tức quay đầu ngựa bỏ chạy, ngay cả dũng khí ngoảnh đầu cũng không có.

Khóe môi Bác Cách Tán khẽ cong, nụ cười mang theo chút lãnh ý.

Bỉ suy ngã thịnh, chuyện này là một cơ hội tốt.

Nếu có thể trừ được Hàn Diệp, thì càng hay; nếu không được... vậy thì hắn sẽ đích thân ra tay.

Nghĩ vậy, Bác Cách Tán liền giục ngựa trở về doanh trại Man tộc. Từ xa, một bé gái chừng bảy tám tuổi chạy lại.

Hớn hở gọi lớn:

“Nhị ca, hai con nghé của huynh đã lớn lên nhiều lắm rồi!”

“Ồ?”

Bác Cách Tán lập tức xuống ngựa, nhìn hai con nghé đang nhảy nhót tung tăng, khóe miệng cũng theo đó mà cong lên.

Trong lòng bỗng nhiên lại hiện lên hình ảnh La Vân Khỉ với ánh mắt cảnh giác như mèo con dựng lông. Đúng là một nữ tử lúc thì như thỏ non, khi lại tựa mèo hoang, khó lường vô cùng.

Nghĩ đến cảnh nàng và Tô Ly Nhi đánh nhau dưới gốc cây, bụi đất mù trời, Bác Cách Tán lại bật cười thành tiếng.

Bé gái lấy làm khó hiểu, ngẩng đầu lên hỏi:

“Nhị ca, huynh cười gì vậy?”

“Không có gì, ta chỉ vừa nhớ lại chuyện vui thôi.”

Đôi mắt bé gái lập tức sáng rỡ, tò mò hỏi:

“Chuyện gì vui? Mau kể muội nghe với!”

Bác Cách Tán đưa tay xoa đầu nàng, giọng ôn hòa:

“Nếu ta kể rồi thì đâu còn vui nữa? Ngoan, lo mà trông chừng hai con nghé của muội đi.”

Bé gái chu môi tỏ vẻ không hài lòng:

“Được rồi, không nói thì thôi!”

Nhưng rồi lại ngẩng gương mặt nhỏ xinh lên, nghiêm túc nói:

“Nhị ca yên tâm, muội nhất định sẽ nuôi chúng thật lớn.”

Bác Cách Tán bật cười:

“Châu Châu là lợi hại nhất. À đúng rồi, phụ thân dạo này thế nào?”

“Vẫn ho dữ lắm, vừa nãy còn hỏi thăm huynh nữa đấy.”

“Được, ta sẽ đến thăm người ngay.”

Dứt lời, Bác Cách Tán xoay người bước về phía trướng lớn nhất trong doanh trại…

----------------------------

Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Tui đã chuyển nhà xong, hiện tui đã up từ chương 193 trở đi ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.

Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.

Bình Luận (0)
Comment