Phủ Đốc Quân.
Vương Thiên Chính vỗ vai Hàn Diệp, cười sang sảng:
“Có thể tìm ra được Triệu Nhị Hổ, hẳn là ngươi đã tốn không ít tâm sức, hôm nay sớm hồi phủ nghỉ ngơi đi là được.”
Hàn Diệp mỉm cười nhàn nhạt:
“Đây vốn là chức trách của kẻ làm quan, thực chẳng đáng nhắc đến. Chỉ là tiểu nhân không rõ, đại nhân minh tỏ như vậy, vì sao lại chậm trễ đến hôm nay mới ra tay bắt người?”
Vương Thiên Chính nghe vậy, vẻ mặt thoáng hiện nét áy náy.
“Chỉ vì một thời chấp mê trong lòng, khiến Triệu Nhị Hổ được tự do đến tận bây giờ…”
Nghe xong, Hàn Diệp mới hiểu ra chuyện thổ phỉ vốn không thuộc quyền quản của Vương Thiên Chính, phạm vi hắn quản lý chỉ là bảo vệ thành. Ban đầu, hắn cũng có thể vượt quyền huyện lệnh mà bắt Triệu Nhị Hổ, nhưng bởi các tri huyện đời trước đều câu kết với Trương gia, khiến hắn vô cùng tức giận nên mới bỏ mặc không can thiệp.
Vương Thiên Chính bật tiếng thở dài:
“Giờ nghĩ lại, là huynh đây đã mắt kém lòng hẹp, vì dân Kiến Nghiệp thành mà nói, ta không nên khoanh tay đứng nhìn.”
Hàn Diệp vội vàng lên tiếng:
“Vương đại nhân không cần tự trách, nay đã trừ được một mối hại, bách tính tất sẽ khắc ghi ân đức của đại nhân.”
Vương Thiên Chính cười ha ha:
“Những hư danh ấy, có hay không cũng được. Huống hồ, Triệu Nhị Hổ so với Man binh, thực chẳng đáng là gì. Muốn lập công thật sự, tất phải đại phá nhuệ khí của Man tộc, khiến chúng không dám xâm phạm, mới có đường tiến thân.”
Nói đoạn, hắn quay đầu nhìn sang Hàn Diệp, hỏi:
“Hàn huynh, có nguyện ý an cư tại chốn này không?”
Nếu là một tháng trước, Hàn Diệp nhất định sẽ không chút do dự mà đáp: “Kẻ làm quan, nơi nào chẳng là nơi vì dân.”
Nhưng nay, tình thế đã đổi thay. Vì La Vân Khỉ, hắn phải trở về kinh thành.
Hắn nở nụ cười hào sảng:
“Đương nhiên là không nguyện.”
Thấy Hàn Diệp thẳng thắn như thế, Vương Thiên Chính lại càng thêm mến mộ sự cởi mở ấy.
Cười lớn nói:
“Thế mới phải! Làm quan mà không có lòng tiến thủ, tất không phải là bậc hiền tài. Bản quan hy vọng, ngày sau hồi kinh, vẫn có thể cùng hiền đệ sát cánh mà đi.”
Hàn Diệp đứng dậy, chắp tay:
“Tiểu đệ cũng nguyện như vậy.”
Hai người lại hàn huyên đôi lời, sau đó cùng nhau bàn luận về thế lực của Man tộc.
----------------------
Bên phía La Vân Khỉ, thì lại một lòng chờ đợi.
Hàn Diệp bắt được Triệu Nhị Hổ, xem như đã làm nên một việc lớn. Nàng đã chuẩn bị một bàn thức ăn ngon chờ hắn hồi phủ, nhưng trời đã tối mịt, đoán rằng hắn lại lưu lại dùng cơm tại phủ Đốc Quân.
Thở dài một hơi, nàng đành dẫn hai đứa nhỏ ăn trước. Nhưng chợt ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
La Vân Khỉ lập tức ngẩng đầu vui mừng – nhưng không phải Hàn Diệp, mà là Lý Thất.
“Tiểu Thất, ngươi về rồi!”
La Vân Khỉ vội vàng đứng dậy.
Lý Thất gật đầu, thần sắc có vẻ nặng nề:
“Đại tỷ, ta đã trở về.”
“Này, ngươi đưa Tô Ly Nhi đến đâu rồi?”
Lý Thất ngồi xuống, uống một ngụm nước rồi ngẩng đầu nói:
“Đưa về kinh thành rồi.”
La Vân Khỉ có phần kinh ngạc:
“Nàng ta vẫn còn muốn tìm Phương Lộc Chi sao?”
Lý Thất gật đầu:
“Ta đã giúp nàng ấy tìm được Phương đại nhân, kết quả ra sao, thì ta không rõ.”
La Vân Khỉ "ồ" lên một tiếng rồi đáp:
“Đã là nàng một lòng một dạ nhớ nhung Phương Lộc Chi, thì ngươi cũng nên sớm dứt bỏ đi. Lưu lại hay không, đều là lựa chọn của nàng, không liên can đến người khác.”
“Đa tạ đại tỷ chỉ dạy. Việc ấy đã qua rồi, ta cũng không nghĩ nhiều nữa.”
Nói rồi, hắn lấy từ trong n.g.ự.c ra một phong thư:
“Đại tỷ, đây là thư của Phương đại nhân gửi cho người.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
La Vân Khỉ phẩy tay:
“Vứt đi, ta không muốn có chút liên lụy gì với hắn nữa.”
“Cái này…”
La Vân Khỉ mỉm cười:
“Ta đã có người trong lòng, còn giữ dây dưa làm gì? Ngươi cứ tìm nơi nào đó ném đi. À phải, ngươi còn chưa dùng bữa đúng không? Ta đi lấy bát cho ngươi.”
Lý Thất vội đứng lên tạ ơn, nghĩ ngợi giây lát, rồi lại nhét phong thư vào ngực.
Hắn nói tiếp:
“Đại tỷ, ta vừa tranh thủ quay về huyện Thanh một chuyến. Đây là số tiền thu hoạch được trong khoảng thời gian qua. Thúc phụ của ta đã đổi thành ngân phiếu, dặn ta đưa cho người.”
La Vân Khỉ nhận lấy ngân phiếu, không khỏi mừng rỡ.
Chỉ trong hơn hai tháng ngắn ngủi, huyện Thanh đã thu được hơn ba trăm lượng bạc.
Nàng lập tức hỏi:
“Còn phần thu nhập của các ngươi, đã trừ ra hết rồi chứ?”
Lý Thất mỉm cười:
“Đã trừ cả rồi. Phần chia của Thành Vũ huynh, ta cũng mang về cho huynh ấy rồi.”
La Vân Khỉ liên tục gật đầu, xem ra việc giao ruộng đất cho Lý Thất quản là một quyết định sáng suốt.
Dùng bữa tối xong, La Vân Khỉ lại hỏi thăm tình hình kinh thành. Thực ra, điều nàng quan tâm nhất là: Phương Lộc Chi có được phong làm Tể tướng chưa? Có quen biết với công chúa không? Trong lòng nàng vẫn cứ thấy hắn hình như đã “cướp mất tuyến truyện” của Hàn Diệp.
Nghe tin Phương Lộc Chi vẫn chỉ là một vị Thị lang, La Vân Khỉ bỗng có cảm giác mừng vui lẫn lộn…
Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
Chẳng lẽ Hàn Diệp vẫn còn cơ hội ư? Nghĩ kỹ lại, Hàn Diệp từ chức Thị lang mà thăng lên Tể tướng cũng cần có quá trình. Phương Lộc Chi mới vừa nhậm chức hai tháng, dù có được phong Tể tướng, cũng phải trải qua một đoạn đường.
Còn về chuyện công chúa tương lai ra sao, há lại là điều nàng có thể can dự?
Đang mải nghĩ ngợi, Hàn Diệp đã cùng Lưu Thành Vũ trở về.
Trông thấy Lý Thất, hai người đều vui mừng, liền cùng nhau vào thư phòng.
Chẳng bao lâu, Đổng Tửu cũng quay về bẩm báo. Nhìn rương tiền ngày một đầy lên, La Vân Khỉ như tìm lại được niềm vui thuở trước.
Bất kể thời đại nào, tiền tài cũng luôn khiến lòng người thỏa mãn.
Tuy Kiến Nghiệp thành không tiện mở tửu lâu, nhưng chỉ một quán tiểu thực này đã đủ nuôi sống cả nhà, huống chi bản thân nàng không lo ăn uống, lại chẳng cần tiêu xài gì nhiều.
Giờ điều nàng cần nghĩ đến là làm sao để kiếm được nhiều tiền hơn nữa.
Trông đống ngân lượng trước mặt, La Vân Khỉ – vốn đã sống nhàn nhã suốt hơn một tháng – chợt bừng tỉnh tinh thần.
Một kế sách làm giàu lập tức hiện lên trong đầu nàng.
Nam tử mà nàng từng cứu, vốn là thương nhân, ắt sẽ thường xuyên lui tới các nơi giao thương buôn bán.
Chi bằng giao đám gia súc kia cho hắn đem bán, nếu không cũng uổng phí.
Tối đó, La Vân Khỉ vì quá phấn khích mà mãi chẳng thể nào ngủ được.
Tới khi Hàn Diệp trở về, nàng vẫn còn thức, song dạo gần đây, giữa hai người dường như chẳng có bao lời để nói, bèn giả vờ đã thiếp đi.
Bên cạnh vang lên tiếng xột xoạt, có người kéo chăn, nằm xuống bên cạnh nàng.
Ngay sau đó, vòng eo bỗng bị siết chặt, một cánh tay choàng lấy nàng, đem nàng kéo vào lòng. Hai cánh môi mát lạnh khẽ rơi lên trán nàng, rồi lại ôm nàng thật chặt. Chỉ chốc lát, đã vang lên tiếng thở đều đều khe khẽ.
Thêm một hồi lâu nữa, La Vân Khỉ mới nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, mượn ánh trăng soi, lặng lẽ ngắm nhìn dung nhan của thiếu niên bên mình.
Hắn hơi nhíu cặp mày kiếm, hàng mi rậm dài như vẽ lên một đường viền nơi mắt, đôi môi mỏng hơi mím lại, bên mép lún phún một tầng râu xanh nhạt, nhìn mà thấy lạ lùng cuốn hút.
La Vân Khỉ không kìm được, khẽ vươn tay chạm nhẹ lên lớp râu ấy.
Môi Hàn Diệp khẽ động, La Vân Khỉ hoảng sợ rụt tay lại, vội nhắm mắt thật chặt.
Lập tức, thân thể lại bị kéo chặt vào, ôm vào lòng.
Giọng nói như mộng như mê của Hàn Diệp vang lên bên tai:
“Ngủ ngoan, ngoan nào.”
Hắn như dỗ trẻ con mà vỗ nhẹ lên vai nàng, rồi lại chìm vào giấc ngủ say.
Tiếng ngáy trầm đều như nhịp ru ngủ, rốt cuộc cũng khiến cơn buồn ngủ của La Vân Khỉ kéo đến. Nàng nhẹ nhàng tựa đầu vào vai hắn, cùng hắn bước vào giấc mộng.
Thế nhưng, vừa nhắm mắt chưa bao lâu, liền nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
“Hàn đại nhân, bọn Man tử lại tiến vào thành rồi!”
--------------------------
Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Tui đã chuyển nhà xong, hiện tui đã up từ chương 195 trở đi ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.
Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.