“Du kích ư?”
Hàn Diệp từ trong thư phòng bước ra, đưa mắt nhìn La Vân Khỉ.
Những ngày gần đây bận rộn xoay như chong chóng, đến nỗi chẳng có lấy chút thời gian để nhìn kỹ giai nhân.
Nay vừa gặp lại, chợt cảm thấy nàng đã gầy đi không ít, đôi mắt hạnh càng thêm đen trắng rõ ràng, sáng ngời động lòng người.
Trong lòng hắn tức thì dâng lên đôi phần áy náy, nhưng hắn tin rằng, La Vân Khỉ tất sẽ hiểu cho hắn.
Quả nhiên, La Vân Khỉ hiểu rõ Hàn Diệp, bằng không cũng chẳng sốt ruột lo toan vì hắn đến thế.
Nhìn gương mặt hắn lún phún râu, chẳng kịp cạo sửa, trong lòng nàng cũng đau xót không nguôi.
Nàng liền khẽ gật đầu, giải thích cho Hàn Diệp thế nào là chiến thuật du kích.
Thực chất bọn man binh chính là đang vận dụng lối đ.á.n.h du kích ấy, cho nên mới như loài cá trạch, trơn tuột khó nắm bắt.
Thấy Hàn Diệp lắng nghe chăm chú, La Vân Khỉ lại nói:
“Nay sĩ khí trong phủ Đốc quân đã chạm đáy, nếu không có chút gì k*ch th*ch, e khó vực dậy nổi. Trong khi đó dân chúng lại phẫn nộ tột độ, chính là thời cơ có thể tận dụng. Chúng ta có thể chiêu binh từ trong dân, lập thành đoàn dân binh, mỗi ngày phân phái tuần tra khắp nơi, lại phái người dò tìm nơi man tộc tụ họp, dùng lối đ.á.n.h du kích mà quấy nhiễu, rồi tìm cơ hội nhất kích tất sát.”
Hàn Diệp nghe xong, mắt sáng rỡ. Quả thật là kế hay! Mượn lòng hận của dân mà đối đầu với man tộc, chẳng nghi ngờ gì, đó là lựa chọn tối ưu lúc này, lại chẳng sợ họ nương tay.
“Chỉ là… lương thực thì...”
Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"
La Vân Khỉ mỉm cười nói:
“Chuyện lương thực, chàng chớ quá lo. Thiếp có mang một ít về từ quê nhà, đủ dùng rồi. Chàng cũng có thể đưa một phần cho phủ Đốc quân.”
Biết Kiến Nghiệp thành nghèo khó, La Vân Khỉ sớm đã tính trước. Bao lương thực tích góp suốt mấy ngày gần đây, nàng đều để vào kho, hơn tháng trời gom góp, nay đã chất đầy cả kho lương, trông mà hùng vĩ vô cùng.
Ban đầu nàng còn định đợi thời cơ, phát cháo bố thí cho dân, nhưng mấy ngày nay cứ do dự mãi, chưa thực hiện được. Nay vừa mở kho, thấy lương thực chất cao như núi, Hàn Diệp nhất thời sững sờ.
“Nương tử… những thứ này đều do nàng mang về sao?”
Lưu Thành Vũ cũng không khỏi sửng sốt.
“Đại tỷ, nhưng… trên xe chúng ta đâu có chở nhiều thế này…”
La Vân Khỉ bật cười:
“Đúng là không chở theo. Đây là do sau đó ta sai người quay về mua tiếp. Các ngươi cứ yên tâm, bên huyện Thanh vẫn đều đặn có bạc đưa về, các ngươi cứ mạnh dạn dùng. Nếu chưa đủ, ta lại sai người về mua nữa là được.”
Hàn Diệp cảm động đến nỗi vốc một nắm bột mì lên tay, liên tục gật đầu:
“Đủ rồi, đủ rồi. Thành Vũ, mau đưa một phần tới phủ Đốc quân, giải nguy trước mắt, rồi phân phát lại cho dân.”
La Vân Khỉ lập tức ngăn lại:
“Không thể phát thẳng cho dân. Nếu họ đã đủ ăn, sẽ chẳng còn ai muốn ra trận. Thiếp sẽ đem chỗ bột này hấp thành bánh bao, phàm là ai chịu đ.á.n.h giặc man, mỗi ngày đều được cơm ăn.”
Hàn Diệp liên tục gật đầu, hai mắt rực sáng:
“Nương tử nói phải lắm. Cứ theo lời nàng mà làm. Chỉ là… một mình nàng sao lo nổi chừng ấy bánh bao?”
“Tiểu nhân có thể để tiện nội đến giúp. Cả nhà tiểu nhân đều nguyện vì đại nhân mà phục vụ.”
Mọi người ngoảnh đầu lại, lập tức thấy Trương Cầu đang quỳ ở gần đó.
Hàn Diệp vội bước tới đỡ hắn dậy.
“Nếu thê tử ngươi chịu giúp, thì là đại ân cho bản huyện rồi.”
Trương Cầu cảm động khôn xiết. Từ ngày được Hàn Diệp cứu mạng, hắn vẫn luôn mong có ngày báo đáp, nay nghe phu nhân cần người, lập tức xung phong không chút do dự.
“Nàng nhất định sẽ bằng lòng. Tiểu nhân xin về gọi nàng ngay.”
“Khoan đã—”
La Vân Khỉ gọi giật Trương Cầu lại, mỉm cười nói:
“Nhà ngươi có hai đứa nhỏ phải không? Không thể để bọn trẻ ở nhà không ai trông nom. Cứ để lệnh thê mang theo cả hai đến nha môn, vừa khéo đệ muội ta cũng đang ở đó, trẻ con nhiều, cũng có bạn chơi cùng.”
Phu nhân đã nghĩ chu toàn đến thế, Trương Cầu cảm kích vô ngần, cúi đầu tạ ơn liên tục, rồi vội vàng chạy ra khỏi nha môn, về nhà tìm người.
Lưu Thành Vũ cùng Lý Thất mang theo gạo mì, đưa thẳng đến phủ Đốc quân, còn Hàn Diệp thì quay về thư phòng viết bảng văn chiêu binh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Mọi người chia nhau hành động, đến chiều cùng ngày đã có không ít người kéo đến nha môn ghi danh ứng nghĩa.
Bên phía La Vân Khỉ, nàng cùng thê tử của Trương Cầu – Vương Thúy – bắt tay hấp bánh bao. Như đào giếng gặp nước, người tới càng lúc càng đông. Ngoài số ít già yếu bệnh tật còn lại đồng áng, hầu như toàn bộ tráng đinh trong Kiến Nghiệp thành đều tụ hội đông đủ.
Phía Trương gia nhanh chóng nghe được phong thanh, lập tức có người đến bẩm báo với gia chủ Trương Triệu.
Lúc này Trương Triệu đang nằm trên giường nghe ca xướng, thân thể béo tròn như một đống thịt mỡ, trông đến ghê người.
Nghe đến cái tên Hàn Diệp chiêu binh, hắn liền bật ngồi dậy.
“Ngươi đã điều tra rõ chưa?”
“Bẩm lão gia, rõ ràng cả rồi. Tiểu nhân tận mắt trông thấy, một đám người xếp hàng trước nha môn nhận bánh bao, còn đăng ký tên tuổi nữa.”
“Hàn Diệp cái tên súc sinh ấy, từ đâu mà có lắm lương thực thế?!”
Trương Triệu ôm bụng phệ lảo đảo đứng lên, miệng không ngớt mắng nhiếc, rồi lại quát:
“Mau đi thông báo cho tộc Bác Cách, đem chuyện Kiến Nghiệp thành báo cho bọn chúng, còn phải thêm mắm dặm muối, nói rằng Hàn Diệp định ra tay tận diệt Bác Cách gia tộc!”
“Dạ!”
Kẻ dưới lập tức chạy vội ra ngoài.
Trương Triệu lại nhíu đôi mí mắt béo nứt nẻ như hai túi thịt treo trên mặt, thầm nhủ: bằng mọi giá không thể để Hàn Diệp toại nguyện.
“Trương Sĩ Thành! Ngươi lập tức tung tin đồn, nói rằng Hàn Diệp không phải vì dân mà làm, chỉ là tham công ham danh. Lại tìm người ly gián hắn với Vương Thiên Chính, để ta xem thử hắn đ.á.n.h trận kiểu gì!”
Trương Sĩ Thành chớp đôi mắt nhỏ như hạt đậu xanh, liên tục gật đầu:
“Lão gia cao kiến! Chỉ cần hắn với Vương Thiên Chính sinh lòng nghi kỵ, tất tan rã từ bên trong.”
“Bớt lời vô dụng, còn không mau đi làm!”
----------------------
Nha môn.
Một ngày trôi qua, đã chiêu mộ được bảy tám mươi người. Mọi người nhiệt tình sôi nổi, sĩ khí hừng hực.
La Vân Khỉ bên này cũng nấu một nồi canh lớn, bê đến trước cửa nha môn cho mọi người dùng bữa.
Sau đó, Hàn Diệp phân chia số người này thành các tiểu đội, mang theo cồng chiêng thay phiên tuần tra, lại phát cho mỗi người một cây xẻng sắt làm binh khí.
Nào ngờ vừa qua một ngày, lời đồn đã lan khắp nơi.
Rằng Hàn Diệp triệu dân không phải để phòng thủ Kiến Nghiệp thành, mà là để giành công, áp Vương Thiên Chính xuống dưới chân mình.
Nghe được lời gièm, Hàn Diệp lập tức đến phủ Đốc quân.
Vương Thiên Chính nhanh chóng bước ra nghênh đón, dẹp bỏ nghi kỵ trong lòng Hàn Diệp.
Ông cười sảng khoái nói:
“Đệ và ta vốn đã là châu chấu cùng thuyền, vinh cùng vinh, họa cùng họa. Nếu ta tin vào những lời đó, thì chẳng phải sống uổng bốn mươi năm trời hay sao?”
Hàn Diệp cúi người thi lễ:
“Đa tạ đại nhân tín nhiệm.”
“Hiền đệ mau đứng dậy.”
Vương Thiên Chính đỡ Hàn Diệp dậy, hai người lại cùng bàn bạc một số chi tiết tác chiến, rồi mới mỗi người một ngả.
Đêm ấy, dân chúng bắt đầu thực hiện chế độ tuần tra luân phiên. Vương Thiên Chính lại phái giáo úy dưới trướng đến, huấn luyện dân binh.
Cùng lúc đó, tại Bác Cách gia tộc.
Trong một đại trướng quân doanh cao ngất, đại thế tử Bác Cách Đồ – kẻ mặt mũi xấu xí, đang ngồi vắt vẻo.
Kẻ này tính tình hung tàn, hiếu sát như quỷ, ngày thường lại lấy việc g.i.ế.c người làm thú vui.
Nghe xong báo cáo của thuộc hạ, Bác Cách Đồ cười khinh miệt:
“Chút dân đen cũng dám so bì với tộc ta? Đêm nay, liền diệt sạch chúng, rửa nhục cho trận thua vừa rồi!”
-------------------
Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Tui đã chuyển nhà xong, hiện tui đã up từ chương 200 trở đi ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.
Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.