Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 365

Đêm lạnh như nước, chim muông lặng tiếng, vạn vật yên tĩnh.

Bỗng tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, đ.á.n.h thức giấc mộng đẹp của người trong thành.

Lũ man tộc đã từ dãy núi đá tiến vào thành, tiếng hò hét g.i.ế.c chóc vang vọng không ngớt.

Dân chúng tuần tra lập tức gióng lên tiếng cồng báo động, thanh âm lan xa giữa màn đêm tĩnh mịch.

Hàn Diệp vốn mặc áo nằm ngủ sẵn, nghe tiếng liền bật dậy, vớ lấy thanh đao thép.

La Vân Ỷ cũng vội vàng theo dậy, tim đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

“Không sao đâu, ngàn vạn lần đừng bước ra ngoài.”

Hàn Diệp nói khẽ một câu, rồi lập tức lao ra ngoài.

Lúc này, trước nha môn đã tụ tập không ít dân chúng, tay giơ cao đuốc lửa, kết thành một biển sáng rực trời đêm.

Lại nghe tiếng vó ngựa dồn dập, Vương Thiên Chính cũng đã dẫn người đến.

Cùng lúc ấy, Bác Cách Đồ cũng mang quân vào thành.

Hắn nhiều năm hoành hành cướp bóc tại Kiến Nghiệp thành, xưa nay chưa từng coi thường bách tính trong thành.

Thấy người dân tụ lại nơi này, lập tức suất quân g.i.ế.c tới.

Sau mấy ngày rèn luyện, chính là lúc nghiệm chứng kết quả. Hàn Diệp quát một tiếng vang dội, mọi người nhất tề giơ xẻng sắt xông lên phản kích.

Chớp mắt đã là cảnh người ngã ngựa đổ, tiếng k** r*n bi thương vang vọng khắp nơi.

Một trận đại chiến kéo dài suốt nửa canh giờ, m.á.u chảy thành dòng, mùi tanh nồng nặc, mãi đến khi xác phơi khắp đất mới chịu ngừng.

Cổ nhân có câu: "Nhất thốn trường, nhất thốn cường" — một tấc dài, một tấc mạnh.

Tuy dân chúng không có trận pháp quy củ, nhưng cây xẻng sắt trong tay lại chiếm được thế mạnh.

Lũ man binh c.h.ế.t không ít, có kẻ còn bị bổ vỡ đầu ngay tại chỗ.

Trời vừa rạng sáng, các tiểu đội bắt đầu thống kê thương vong.

La Vân Ỷ cũng dậy thật sớm, mang đến bánh bao nóng hổi cùng cháo rau cho dân quân. Dẫu chưa thể nói là đại thắng, nhưng số man binh ngã xuống cũng đủ khiến lòng người phấn khởi.

Xưa kia, lũ man tộc ấy từng khiến họ kinh hồn táng đảm, nay lại trở thành vong hồn dưới lưỡi xẻng của chính họ.

Mọi người vừa ăn bánh bao, vừa hào hứng bàn luận. Hàn Diệp cùng mọi người thì trở về nha môn, mời cả Vương Thiên Chính vào.

La Vân Ỷ vội chuẩn bị rượu thịt, làm một bữa cơm tươm tất.

Vương Thiên Chính đã lâu chưa được nếm vị rượu, nay vừa thấy đã cười lớn không thôi, liên tiếp uống liền ba bát.

Trong tiệc rượu, mọi người cùng bàn bạc trận chiến vừa rồi.

Biết được việc chiêu binh là do một tay La Vân Ỷ đề xuất, Vương Thiên Chính liền nhìn nàng bằng ánh mắt khác, cất lời khen:

“Quả là một nữ tử anh khí ngút trời, bổn quan xin kính cô nương một chén!”

La Vân Ỷ từ chối mãi không được, đành cầm chén uống cạn.

“Hàn đệ thật là có phúc, cưới được một thê tử hiền lương, khiến người khác chỉ biết hâm mộ!”

“Đại nhân quá khen rồi. Các vị cứ dùng bữa trước, ta ra sau làm thêm vài món nữa.”

Nam nhân đàm chính sự, nữ nhân thường không tiện ở bên.

La Vân Ỷ nói một câu khiêm tốn rồi bước ra, vừa tới cửa thì nghe Vương Thiên Chính nói:

“Trận này, dân chúng chỉ chịu thiệt vì không có ngựa, còn lũ man binh toàn là kỵ quân. Bị ngựa xung phong chạy tới là tan tác cả trận hình. Cũng may Hàn đệ đã sớm hạ lệnh, lấy nha môn làm điểm tụ quân, bằng không e rằng thương vong sẽ t.h.ả.m trọng hơn nhiều.”

Chân La Vân Ỷ khựng lại nơi bậc cửa.

Nàng chợt nhớ đến kiếp trước từng xem một bộ phim truyền hình nói về đế quốc La Mã. Khi ấy, người La Mã đã sáng chế ra một loại trận hình chuyên đối phó kỵ binh, gọi là "Trận Quy Giáp".

Chỉ là hiện tại trong quân không có khiên, muốn chế tạo cũng cần thời gian và sắt thép.

Nhưng bây giờ lại không dễ kiếm ra sắt.

Vì không có trâu cày, La Vân Ỷ cũng không còn thường xuyên dùng cày sắt, toàn bộ đều đã để mặc chúng gỉ mục.

Hơn nữa, khiên sắt quá nặng, nếu không được huấn luyện bài bản, căn bản chẳng ai khiêng nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ngồi trước cửa trầm ngâm hồi lâu, La Vân Ỷ bỗng nhiên mắt sáng như sao, chợt nhớ đến chuyện thời Tam Quốc, từng có người dùng dây mây chế giáp, sau đó ngâm trong dầu đồng, có thể đạt đến hiệu quả đao thương bất nhập. Nếu dùng mây làm khiên, tất có thể thu được kết quả gấp đôi công sức.

Nghĩ Hàn Diệp ắt còn đang cùng Vương đại nhân đàm luận, La Vân Ỷ bèn một mình đến thư phòng, vẽ xuống trận hình mai rùa, lại viết rõ giải pháp chế khiên giáp bằng dây mây, kèm theo hình vẽ tường tận.

Xong xuôi mọi việc, nàng duỗi lưng bước ra khỏi cửa, chưa kịp đi xa thì bỗng đụng trúng một bóng người, đ.â.m sầm vào lòng.

“A!”

La Vân Ỷ thất kinh, thân mình lảo đảo ngã về sau.

Một bàn tay rắn chắc kịp thời đỡ lấy vòng eo mềm mại, giọng nói trầm thấp khản đặc, pha chút mỏi mệt:

“Chớ sợ, là ta.”

La Vân Ỷ níu lấy vạt áo người kia, lúc này mới nhận ra gương mặt tuấn tú quen thuộc.

Thì ra là Hàn Diệp.

“Chàng… Vương đại nhân về rồi sao?”

Hàn Diệp cụp mắt nhìn nữ tử đang nép sát trong ngực, ánh mắt dài hẹp mang theo vài phần mê ly vì men rượu:

“Về rồi. Nàng sao còn chưa nghỉ ngơi?”

“Thiếp nghĩ ra một việc, chàng mau tới xem.”

La Vân Ỷ như kẻ có bảo vật, kéo tay Hàn Diệp vào thư phòng, chỉ vào bức họa trên bàn: “Trận hình này, có thể giúp các chàng chế ngự kỵ binh.”

Nàng vừa giải thích vừa múa tay minh họa, lại nói đến việc làm khiên giáp bằng dây mây.

Ánh mắt Hàn Diệp chẳng rời khỏi gương mặt nàng lấy một khắc, trong đó chứa đầy lửa nóng, khiến mặt La Vân Ỷ đỏ bừng, oán trách rằng:

“Thiếp đang nói chính sự, chàng nhìn gì vậy?”

Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

Hàn Diệp đột nhiên ôm lấy nàng, môi ấm áp lướt qua trán nàng, rồi nhẹ rơi xuống đôi môi anh đào.

Kế đó, hắn tựa đầu vào bờ vai nàng, khẽ thở than như tiếng gió thoảng:

“Nương tử, nàng chính là phúc tinh của ta. Có thê tử như nàng, vi phu còn cầu chi hơn?”

La Vân Ỷ để mặc hắn ôm trong chốc lát, vừa định đẩy ra thì phát hiện Hàn Diệp đã ngủ thiếp đi.

Trong lòng không khỏi tức giận lẫn xót xa.

Nàng phải vất vả lắm mới dìu được hắn trở về phòng, cả hai cùng ngã lên giường.

Vốn định giúp hắn cởi y phục, nhưng thấy hắn ngủ say như trẻ nhỏ, lại không nỡ đ.á.n.h thức, chỉ tháo giày cho hắn rồi để mặc hắn nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, nàng dậy thật sớm để hấp bánh bao, thê tử của Trương Cầu đã dẫn con tới trước cửa từ sớm, đứng chờ một hồi lâu, La Vân Ỷ vội vàng mời vào.

“Những ngày qua Trương Cầu đều ở nha môn trực đêm, không thể về nhà. Từ hôm nay, mẫu tử tỷ cũng đừng về nữa, đúng lúc biểu muội của phu quân ta vừa đi, trong nhà còn dư một gian phòng, đủ cho cả nhà bốn người ở.”

Thê tử Trương Cầu cảm kích vô ngần, lập tức dắt con quỳ xuống lạy tạ.

“Mau đứng dậy. Sau này chúng ta là người một nhà, chớ câu nệ lễ tiết.”

Thê tử Trương Cầu cảm động gật đầu lia lịa, quay sang dặn hai đứa trẻ:

“Nhớ phải ngoan ngoãn chơi cùng tiểu công tử và tiểu thư, chớ có vô lễ, nghe chưa?”

“Dạ biết rồi ạ!”

Hai đứa trẻ đồng thanh đáp lời, rồi ngồi chờ bên ghế đá, đợi Hàn Dung và Hàn Mặc ra chơi.

Thê tử Trương Cầu thì theo La Vân Ỷ vào trong, cùng nhau chuẩn bị bữa sáng cho dân chúng.

Hàn Diệp hiếm hoi mới được một giấc ngon, mãi tới khi mặt trời lên cao mới tỉnh, vừa nhìn thấy nắng gắt đã lạnh toát cả sống lưng.

Hắn vội vàng trở dậy, ra đến nha môn thì thấy La Vân Ỷ đang phát bánh bao và múc cháo cho mọi người, trong lòng càng thêm áy náy — thật là hỏng việc vì rượu! Lại thấy không ít người đang ngồi ở cửa nha môn, tay cầm dây mây, cặm cụi đan dệt vật gì đó, lập tức nhớ tới lời đề nghị của La Vân Ỷ.

Có lẽ… việc này thật sự có thể làm được!

Nhìn bóng dáng yểu điệu nơi xa, ánh mắt Hàn Diệp nheo lại, trong đó tràn đầy yêu thương, không chút giấu giếm…

----------------------

Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Tui đã chuyển nhà xong, hiện tui đã up từ chương 210 trở đi ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.

Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.

Bình Luận (0)
Comment