Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 366

Mấy ngày tiếp theo, một bộ phận dân chúng ở lại trong thành, chuyên tâm đan chế tấm khiên mây bọc đồng, phần còn lại theo chân Hàn Diệp xuất thành, truy tìm tung tích giặc Man.

Nếu gặp tiểu đội, lập tức tiêu diệt; gặp đại quân thì tức khắc rút lui.

Sự quấy nhiễu không ngớt của Hàn Diệp khiến quân Man đau đầu không thôi, khiến Bác Cách Đồ giận đến mức phải văng tục:

“Lũ người Thiên Long thật vô sỉ! Nếu lão tử không xé xác tên họ Hàn kia làm tám mảnh, thì không còn là Bác Cách Đồ nữa!”

Ngoài trướng, một bóng người cao lớn dừng chân chốc lát, khẽ nhếch môi cười rồi rảo bước rời đi.

Người ấy không ai khác, chính là Nhị thế tử Bác Cách Tán.

Tốt lắm, trò vui sắp đến rồi...

Hắn quay về trại, ánh mắt dừng lại nơi hai con nghé con đang lớn nhanh như thổi, khóe mắt càng thêm hằn nếp cười.

----------------

Kiến Nghiệp thành

Đợt khiên mây đầu tiên đã được chế tạo hoàn tất. Sau khi ngâm trong dầu đồng, mặt khiên trở nên cứng cáp vô cùng, đao thương khó lòng đ.â.m xuyên.

Thấy có thể chế ra binh khí lợi hại đến thế, sĩ khí dân binh dâng cao, ai nấy đều hừng hực ý chí, chỉ hận không thể xông pha chiến địa, cùng lũ Man hung tàn quyết chiến một phen sống mái.

Chỉ tiếc ngựa chiến có hạn, chỉ một số ít được theo Hàn Diệp xuất trận, số còn lại lưu trong thành, cùng Vương Thiên Chính luyện tập Trận Quy Giáp.

Tin tức chẳng mấy chốc truyền đến Trương gia, Trương Triệu lập tức hồi báo với Bác Cách Đồ.

Bác Cách Đồ nghe xong cười lạnh:

“Một đám dây mây tầm thường, kiên cố được bao nhiêu? Để xem ta cho chúng người ngã ngựa đổ thế nào!”

Thuộc hạ đồng thanh phụ họa, khiến hắn càng thêm cuồng vọng, đêm đó lập tức quyết ý xuất binh.

Vương Thiên Chính bên này nghe tin tức, cũng liền điều binh khiển tướng, bố trí mai phục gần núi Đá.

La Vân Ỷ hay tin, trong lòng không khỏi bất an, lo sợ chuồng trại gia súc của mình bị quân giặc phát hiện, đêm ấy lại trằn trọc không ngủ.

Canh hai vừa điểm, quả nhiên Bác Cách Đồ dẫn quân đ.á.n.h tới Kiến Nghiệp thành.

Hàn Diệp đã sớm bố trí dây thừng ngáng ngựa, tiếng ngựa ngã liên tiếp vang lên "bịch bịch", hàng chục con ngựa bị quật ngã.

Tiếp đó, Trận Quy Giáp lập nên, dân chúng không có thương dài, bèn dùng xẻng sắt thay thế. Một trận xung phong, không ít ngựa chiến bị thương dưới lưỡi xẻng. Trong chốc lát, chiến địa tràn ngập tiếng người hét ngựa hí, âm thanh vang vọng khắp nơi.

Mà khiên mây sau khi ngâm dầu, cứng rắn phi thường, đao thương khó c.h.é.m xuyên, cục diện nghiêng hẳn một bên.

Dân binh sĩ khí ăng vọt, tiếng hô vang dội, khí thế ngất trời. Quân Man bắt đầu lung lay ý chí, có ý thoái lui.

Bác Cách Đồ sơ ý bị xẻng c.h.é.m mất một mảng thịt nơi bắp chân, đau đến nghiến răng trợn mắt, giật dây cương hét lớn:

“Rút lui!”

Hắn vừa quay đầu, quân Man như triều rút, bỏ chạy tán loạn.

Hàn Diệp liền điểm binh, thu quân trở về Kiến Nghiệp thành.

Chỉ thấy đuốc sáng như ban ngày, soi sáng cả thành trì.

Dân chúng vui mừng khôn xiết, khắp nơi chạy đi báo tin, rốt cuộc đã đ.á.n.h thắng trận đầu! Mọi người tụ tập trước nha môn, ca hát nhảy múa, hoan hỉ tột độ.

La Vân Ỷ nghe tin thắng trận, không kìm được xúc động ôm lấy Hàn Dung, vừa xoay một vòng vừa nói đầy phấn khởi:

“Đại ca muội quả là bản lĩnh hơn người, rốt cuộc cũng đ.á.n.h bại được lũ giặc Man kia rồi!”

Hàn Dung tuy ngái ngủ, đôi mắt nhỏ díp lại, vẫn cố nặn ra nụ cười, vỗ đôi bàn tay mũm mĩm mà nói:

“Đại ca lợi hại quá chừng!”

“La Vân Ỷ vuốt tóc bé, dỗ dành:

“Dung Dung cũng ngoan lắm, ngủ thôi nào.”

Vừa đong đưa trong tay hai cái, Hàn Dung đã ngủ say.

Đặt con bé vào trong chăn, cẩn thận đóng cửa rồi nàng lại tất tả ra ngoài gặp Hàn Diệp.

Vừa ra đến cửa đã thấy Hàn Diệp cùng Vương Thiên Chính sóng vai đi tới.

Thấy nàng, Vương Thiên Chính không tiếc lời khen:

“Nhờ phúc đức của đệ muội cùng tấm khiên mây này, trận chiến hôm nay mới sảng khoái như thế! Ha ha ha, quá sảng khoái!”

Liên tục hai câu “sảng khoái”, đủ thấy ông vui mừng cỡ nào.

La Vân Ỷ vội vàng khiêm tốn đôi lời, rồi vào bếp dọn rượu thịt, thấy hai người còn chuyện trò không dứt, liền lui vào nghỉ ngơi.

--------------------

Mấy ngày sau đó, giặc Man quả nhiên yên ắng hẳn đi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Song Hàn Diệp vẫn vô cùng bận rộn, bởi vì ngoài cổng thành, vẫn còn một con đường thứ hai có thể tiến vào thành. Cổng thành hiện nay gần như chỉ là hình thức, muốn ngăn quân Man tận gốc, tất phải phong tỏa đường thứ hai kia.

Vương Thiên Chính nghe vậy cũng không ngừng gật đầu.

Từ khi ông tới Kiến Nghiệp thành, nơi này vốn như thế, không hiểu sao lại lưu lại một đường mở, nay muốn vĩnh viễn chặn bước quân Man, quả thật chỉ còn cách xây thành lũy.

Chỉ là, công trình quá lớn, không thể hoàn tất trong một sớm một chiều.

Hàn Diệp lại một lần nữa vận động dân chúng.

Nghe nói là việc trọng đại có lợi cho bản thân, dân chúng ai nấy đồng lòng hưởng ứng. Vừa có thể phòng thủ, lại được phát bánh bao ăn, cớ gì mà không làm? Biết được Hàn Diệp muốn xây tường thành phòng thủ, Trương Triệu lập tức nổi giận quát lớn:

“Biết bao quan huyện cũng chưa từng xây tường, hắn Hàn Diệp lấy gì mà đòi làm chuyện ấy? Người đâu! Theo ta đi ngăn bọn chúng lại!”

Hôm qua, đám Man tử đại bại, đã khiến lòng Trương Triệu bất an.

Lần trước bọn chúng bại trận, chẳng ít lần tới hắn mà đòi bạc, nay lại thua, ắt hẳn sẽ mở miệng đòi vô độ.

Dù có chặn được con đường thứ hai, nếu Man tử nổi giận, hậu quả thật chẳng dám tưởng.

Xưa nay Trương gia và Man tộc đôi bên có qua có lại, ngày tháng êm đềm, giờ đây đều bị Hàn Diệp khuấy đảo cả.

Từ khi Hàn Diệp tới, mọi việc đều bị đảo lộn, khiến Trương Triệu sớm đã ôm hận trong lòng.

Thế nhưng triều đình mãi chẳng có một chút tin tức gì.

Nếu còn không ra mặt, e dân chúng Kiến Nghiệp thành sẽ quên mất Trương gia là ai.

Trương Triệu tức tốc sai hết gia đinh, kéo theo cả đoàn người, khí thế hừng hực, thẳng tiến đến núi Đá.

Từ xa đã thấy một đám dân phu đang xắn tay áo, ra sức làm việc, cảnh tượng cực kỳ náo nhiệt.

Hàn Diệp vận trường bào màu huyền, hai tay chắp sau lưng đứng bên, phong thần tuấn tú, uy nghi bất phàm.

Trương Sĩ Thành thấy thế liền làm bộ làm tịch, xông tới quát to:

“Tất cả dừng tay cho ta!”

Dân chúng vốn vẫn còn khiếp sợ Trương gia, liền tức khắc dừng lại.

Lưu Thành Vũ bước tới, ngẩng đầu hỏi:

“Các ngươi định làm gì?”

Trương Sĩ Thành liền nói:

“Con đường này là Trương gia ta bỏ bạc ra mua, không ai được phép chắn.”

Lý Thất bật cười:

“Thiên hạ này, đất đai đều là của vương triều, khi nào lại trở thành tài sản riêng của Trương gia vậy?”

Trương Sĩ Thành cười lạnh:

“Con đường này từ lâu đã do Thái sư mua lại, dùng để thông thương, các ngươi nói chắn là chắn, có đem ra được thủ dụ của Thái sư không?”

Những năm qua, Trương Thái sư là lá chắn vững chắc của Trương gia. Hễ nhắc tới danh Thái sư, việc gì cũng thông.

Dân chúng nghe vậy, đều nhìn sang Hàn Diệp, bởi nỗi sợ quan quyền đã ăn sâu vào tận xương cốt.

Hàn Diệp chỉ khẽ cười, thong thả nói:

“Nếu Trương gia có thể đưa ra khế đất nơi này, bản quan lập tức thừa nhận đây là sản nghiệp của Trương gia.

Nếu không thể, vậy thì xin mời hồi phủ.”

Trương Sĩ Thành lập tức nổi giận mắng:

“Ngươi thật to gan! Đồ của Thái sư, loại tiểu quan như ngươi há có tư cách xem qua? Mau bảo bọn chúng dừng tay!”

Hàn Diệp lạnh nhạt nói:

“Đã không có bằng chứng, tức là không có. Dân chúng chớ để những lời thị phi làm nhiễu lòng, tiếp tục xây là được.”

Trương Sĩ Thành liền giận dữ dẫn người lao lên:

Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

“Tất cả dừng tay! Kẻ nào còn dám xây tiếp, đừng trách ta trở mặt vô tình!”

Lưu Thành Vũ vốn đã ngứa mắt Trương Sĩ Thành từ lâu, lập tức tung chân đá hắn ngã lăn ra đất.

Hàn Diệp tiến lên một bước, ánh mắt lạnh băng nhìn thẳng Trương Triệu:

“Trương gia các ngươi từ lâu đã cấu kết với tộc Bác Cách, bản quan còn chưa truy cứu tội phản nghịch, hôm nay các ngươi tự dâng thân tới cửa, đừng trách bản quan ra tay vô tình.

Người đâu, bắt lấy Trương Triệu cho ta!”

----------------------

Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Tui đã chuyển nhà xong, hiện tui đã up từ chương 210 trở đi ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.

Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.

Bình Luận (0)
Comment