Ta Mang Siêu Thị Xuyên Về Cổ Đại Nuôi Tể Tướng

Chương 367

Binh sĩ trong nha môn vốn đã tâm phục khẩu phục Hàn Diệp từ lâu, nghe lệnh liền tức khắc xông thẳng về phía đám người Trương gia.

Trương Triệu giận đến nỗi thịt mỡ trên mặt cũng run rẩy, nghiến răng nghiến lợi quát to:

“Xông lên cho ta! Có chuyện gì cứ tính lên đầu ta!”

Qua mấy ngày huấn luyện, binh lính nha môn đã chẳng còn là kẻ vô dụng như xưa. Vừa bắt được người Trương gia liền ra tay thẳng thừng, đ.ấ.m đá tới tấp.

Thấy Trương gia rơi vào thế yếu, dân chúng cũng đồng loạt xông lên.

Có lợi mà không chiếm, thì chẳng phải là ngu sao? Bọn họ đã bị Trương gia đè đầu cưỡi cổ bao năm, nay có người đứng ra làm chủ, lại được dịp trút giận, ra tay còn ác liệt hơn cả nha dịch.

Chưa đến một tuần trà, đám người Trương gia đã bị khống chế hoàn toàn.

“Mời đại nhân chỉ thị, kẻ này xử trí thế nào?”

Trương Cầu giẫm thẳng lên lưng Trương Triệu, đá hắn ngã sõng soài dưới đất.

Trương Triệu giận tím mặt, phun một bãi nước miếng, gằn cổ mắng to:

“Trương Cầu, ngươi là đồ phản tặc!”

Rồi quay sang nhìn Hàn Diệp, giọng đầy uy h**p:

“Nếu ngươi thức thời thì mau thả ta ra! Nếu Thái sư mà biết chuyện, đầu ngươi khó mà giữ được! Còn lũ các ngươi, đừng hòng thoát!”

Ánh mắt hung tợn của Trương Triệu khiến không ít dân chúng thoái lui vài bước.

Hàn Diệp nheo mắt, ánh nhìn sâu như vực thẳm, lạnh buốt thấu xương.

Một lúc sau, hắn khẽ nhướng mày:

“Bản quan cũng muốn xem, Thái sư định lấy đầu ta thế nào.”

Lời vừa dứt, tay đã rút thanh đao thép bên người Lưu Thành Vũ, c.h.é.m thẳng xuống!

Chỉ nghe "phập!" một tiếng trầm đục, đầu Trương Triệu đã lăn xuống đất.

Toàn bộ dân chúng đều c.h.ế.t lặng, ngay cả người Trương gia cũng ngây ra như tượng.

Không ai ngờ vị huyện lệnh trẻ tuổi này lại quyết đoán đến thế, nói g.i.ế.c là g.i.ế.c, không hề chần chừ.

Hiện trường im phăng phắc, ngay cả tiếng thở cũng không dám phát ra.

Hàn Diệp cũng đã quyết chí liều một phen. Nếu không trị Trương Triệu, thì Kiến Nghiệp thành mãi chẳng có ngày yên ổn.

Hắn sớm đã biết Trương gia cấu kết với Man tộc, chẳng qua chưa tới lúc hành động.

Nay hắn tự dẫn xác đến, lẽ nào còn dung tha?

Hàn Diệp phất tay, trầm giọng ra lệnh:

“Giam hết người Trương gia vào ngục!

Lý Thất, ngươi dẫn người đi niêm phong phủ Trương Triệu, toàn bộ bạc, gạo, lương thực – chia cho dân!”

Lệnh vừa ban ra, dân chúng lập tức hoan hô vang trời, có người còn rưng rưng nước mắt.

Sống đến từng này tuổi, bọn họ mới được gặp một vị thanh quan như Hàn Diệp, quả là ông trời có mắt!

Dân được lợi, sức càng hăng.

Chỉ trong ba ngày, một tường thành cao hơn ba trượng đã dựng lên gần núi Đá.

Vì La Vân Ỷ từng nhắc, Hàn Diệp liền cho xây tường bao cả núi Đá vào phạm vi Kiến Nghiệp thành.

Mười ngày sau, tường thành hoàn tất. Vương Thiên Chính đặc biệt điều hai mươi binh lính tới trấn giữ.

Nghe tin, La Vân Ỷ mừng rỡ không thôi.

Trước kia nàng đến núi Đá luôn nơm nớp lo sợ gặp Man tộc, giờ thì yên tâm rồi.

Núi Đá đã thuộc về thế lực của Kiến Nghiệp thành, cuối cùng cũng có thể thở phào.

Thấy không ai chú ý, nàng lén dẫn Quách Kim tới ốc đảo.

Những ngày qua đều do Quách Kim mang đồ ăn đến cho mẫu thân và di nương của hắn.

Thịt cá không thiếu, cơm canh tươm tất, ở ốc đảo hơn một tháng, hai người béo tốt hơn hẳn, da dẻ cũng mịn màng hơn trước.

Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: 'Mèo Kam Mập '
Mèo Kam Mập đã chuyển qua nhà riêng "meokammap.com"

Vừa thấy La Vân Ỷ, hai người liền bước tới cảm tạ.

La Vân Ỷ vội đỡ dậy, ánh mắt đảo qua hơn ba chục đầu bò dê đang tung tăng chạy nhảy, liền nuốt nước bọt.

Từ khi xuyên tới cổ đại, nàng chưa từng được ăn thịt bò thịt dê.

Thấy đống thì là, ớt bột, các gia vị tích trữ cứ tăng dần, bụng nàng như có lửa đốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thêm vài tháng nữa, nhất định phải mổ một con bò mà ăn cho thỏa!

Đám gà con cũng đã lớn, chỉ tầm hai tháng nữa là có thể g.i.ế.c thịt.

Nhìn đàn gia súc ngày một lớn mạnh, La Vân Ỷ cảm thấy tương lai tươi sáng hơn nhiều.

Ban đầu nàng còn định nuôi thêm vài con bê con dê nhỏ, nhưng tiếc là ốc đảo không đủ rộng, cỏ xanh cũng có hạn, đành từ bỏ ý định.

Trở về thành, nàng lại ghé qua cửa hàng rau.

Vì niêm phong nhà Trương Triệu, dân chúng ai cũng được chia chút lợi lộc, tiền bạc rủng rỉnh.

Thêm vào đó, cửa hàng của La Vân Ỷ bán rẻ, mấy ngày nay thu nhập còn cao hơn trước.

Đổng Tửu quản lý sổ sách đâu ra đấy, từng khoản thu chi ghi chép rõ ràng, so với khi Tô Ly Nhi trông coi thì còn chỉn chu gấp bội.

La Vân Ỷ xem mà vui trong lòng, lại càng cảm thấy Đổng Tửu là nhân tài hiếm có.

Khen ngợi vài câu, nàng rảo bước về nha môn, chợt nghe phía sau có người gọi:

“La cô nương!”

La Vân Ỷ quay đầu lại, lập tức nhận ra một gương mặt quen thuộc.

Chính là người nam nhân mà nàng từng cứu ở huyện Thanh Sơn – chủ nhân của ngọc bội Bạch Vân.

Nàng khẽ mỉm cười:

“Là... ngươi.”

Nàng vẫn canh cánh trong lòng chuyện tìm hắn, không ngờ lại ngẫu nhiên gặp ở nơi này.

“Ngươi, những ngày qua đi đâu vậy?”

Nam tử khẽ mỉm cười, nói: “Mấy ngày trước ta có vào lãnh địa man di làm vài chuyến giao dịch nhỏ. Vốn định quay về sớm, nào ngờ nghe nói man di và binh sĩ trấn thủ Kiến Nghiệp thành giao phong, ta mới không dám liều mạng vào thành.”

Nàng “ồ” một tiếng rồi hỏi: “Vậy ngươi còn đi man đi nữa không?”

Nam tử khẽ gật đầu: “Tại hạ xưa nay làm ăn không phân chủng tộc, chỉ cần có lợi, nơi nào c*̃ng có thể đến.”

Nàng cười nói: “Ngươi đúng là một thương nhân thuần túy, không biết ngươi buôn bán những gì?”

Nam tử ánh mắt như lửa, nhìn thẳng nàng nói: “Gì c*̃ng buôn, chỉ cần có lời, ta đều làm.”

Nàng do dự chốc lát, rồi nói: “Ta ở đây có vài con gia súc, không biết ngươi có thể giúp ta bán không?”

“Ồ? Là gia súc gì?”

Nam tử nghe vậy liền tỏ ra rất hứng thú.

Nàng nói: “Vài con bê con và dê con.”

Nam tử trầm ngâm giây lát, rồi nói: “Nếu cô nương đã tin ta, đương nhiên có thể.”

Nàng nhún vai: “Đương nhiên ta tin. Nếu ngươi không tiện xoay vòng, có thể bán xong rồi đưa tiền cho ta c*̃ng được.”

Nam tử không giấu được vẻ tán thưởng, nhìn nàng nói: “La cô nương sảng khoái như vậy, thực khiến Hách Bình ta phải khâm phục.”

Nàng lúc này mới biết hắn gọi là Hách Bình, cười nói: “Bất luận là làm người hay làm ăn, quan trọng nhất vẫn là chữ 'tín'. Huống hồ ta với ngươi không phải lần đầu gặp mặt, ta đương nhiên tin ngươi.”

“Được, vậy c*̃ng nói rõ rồi. Ngày mai ta sẽ đến thu gia súc c*̉a cô nương. Ta cáo từ trước.”

Hách Bình chắp tay thi lễ, rồi xoay người đi về phía chân thành mới xây.

Nhìn theo bóng lưng c*̉a hắn, nàng khẽ siết nắm tay.

Cuối c*̀ng c*̃ng tìm được một con đường kiếm tiền. Vậy là những thứ đó không bị bỏ phí.

Nàng hoan hoan hỉ hỉ trở về nha môn, không ngờ Hàn Diệp c*̃ng có mặt, khiến nàng hơi bất ngờ.

“Hôm nay không ra ngoài sao?”

Hàn Diệp cong môi nở nụ cười nhạt, giọng nói trầm ôn, mang theo từ tính c*̉a nam tử trưởng thành.

“Không còn việc gì cần lo nữa, ta nghĩ về nhà bồi bạn với nương tử. Nương tử hôm nay đi đâu về, vẻ mặt hân hoan như vậy, phải chăng gặp chuyện tốt?”

“Ta đi qua cửa hàng xem một chút, đứa nhỏ Đổng Tửu kia đúng là nhân tài, ghi chép mọi sổ sách rõ ràng minh bạch, sao có thể không khiến người vui mừng cho được?”

“Thì ra là vậy.”

Hàn Diệp khẽ vuốt mái tóc mai vương nơi má nàng, cười nói: “Chỉ là nơi này không bằng Thanh huyện, thu nhập hạn hẹp, công việc c*̃ng cực nhọc hơn nhiều.”

“Cực cái gì chứ, nay không phải đã qua cơn cơ cực rồi đó sao?”

Nàng kéo tay Hàn Diệp xuống, khẽ trách yêu một câu, rồi trong mắt lại lóe lên vẻ u sầu.

“Việc nhà họ Trương, chàng xử lý như vậy có phải hơi quá hấp tấp không?”

-------------------------------------------

Helu mấy bồ, tui Mèo Kam Mập đây. Mèo Kam Mập không còn ở trọ MonkeyD nữa mà đã có nhà riêng ở >. Tui đã chuyển nhà xong, hiện tui đã up từ chương 210 trở đi ở web của tui. Nếu mấy bồ hóng bộ này thì ghé qua nhà tui chơi nhé. Chủ yếu nhà tui vẫn là truyện ngắn, chỉ tầm 5-6 bộ là truyện dài, tui đang ưu tiên up bộ "Ban ngày....." và bộ "Mang siêu thị xuyên không...." trước.

Cảm ơn mấy bồ đã ủng hộ tui thời gian qua.

Bình Luận (0)
Comment