Hướng Liễu Nhi chu miệng.
Tôn thượng thật là, lúc này đương nhiên phải nói bọn họ có thể.
Có điều công bằng như vậy mới là Kiếm Đế tôn thượng.
"Liễu Nhi bằng lòng đi điều tra tình huống giúp tôn thượng." Hướng Liễu Nhi thảo mai nói: "Vốn dĩ người ta hoàn toàn không có ý định quản những chuyện này."
Chu dù Yêu tu nhân tộc đã trở thành nhất phẩm, cũng chưa chắc đã là tôn thượng c*̉a Hướng Liễu Nhi.
Tuy rằng Vân Thiêm Y không nhận Hướng Liễu Nhi làm thần thú hộ tống, nhưng những nữ tu sĩ tầm tuổi này, tu vi này, từng thuộc c*̀ng một thời đại với Vân Thiêm Y như bọn họ, nào có ai không ngưỡng mộ Vân Thiêm Y.
Có thể trở thành người bên cạnh Kiếm Đế tôn thượng, là chuyện vinh dự hơn tất cả.
Huống chi, Hướng Liễu Nhi còn được Vân Thiêm Y sờ đầu một cái, thậm chí còn được nàng ôm lấy.
Đây chính là ân sủng mà những người khác không có!
Vân Thiêm Y lại không đồng ý ngay: "Có nguy hiểm không?"
"Không nguy hiểm bằng ở bên cạnh Chiếu Dạ, ai ya, dù gì ta cũng là tu sĩ nhị phẩm, bọn họ còn có thể làm gì ta chứ!”
Cái này thì chưa chắc.
Suy nghĩ một hồi, Vân Thiêm Y nói: "Ưu tiên bảo vệ bản thân, nếu có gì ngoài ý muốn, dùng cái này có thể trực tiếp tiến vào Lưu Ly Huyễn Cảnh."
Nàng đè một mảnh hoa đào lên cổ tay Hướng Liễu Nhi.
Có cái này, Hướng Liễu Nhi có thể ra vào Lưu Ly Huyễn Cảnh bất cứ lúc nào.
Hướng Liễu Nhi mừng rỡ sờ cổ tay một cái.
Nếu như nàng ấy không phải tộc Sồ Long trời sinh, mà là nhân tộc, nàng ấy đã sớm phế nội đan Yêu tu đổi sang tu kiếm, vậy mới chân chính được tính là người c*̉a Kiếm Đế tôn thượng.
Sau đó nàng ấy nghe thấy Vân Thiêm Y nói: "Đào Đào đã ở bên trong huyễn cảnh, lát nữa ngươi qua đó chào bé con một tiếng."
"Đào Đào là?"
"Là con gái c*̉a Sương Hồng."
Vân Thiêm Y không giải thích Sương Hồng đi đâu, Hướng Liễu Nhi ngẫm nghĩ một chút là có thể hiểu.
Trước kia nàng ấy không phải thuộc hạ c*̉a Vân Thiêm Y, cho nên Vân Thiêm Y ngã xuống, nàng ấy chỉ cảm nhận được một ít nhưng không thể xác định, cũng không muốn xác định.
Hiện tại tuy rằng mặt Vân Thiêm Y thay đổi, kiếm phách vỡ, nhưng vị cách và kiếm hồn vẫn còn, chính là Kiếm Đế tôn thượng.
Đối với Sồ Long mà nói: Ứng Long tính là rồng chính thống, lúc những con rắn nhỏ như bọn họ nhìn thấy tộc Ứng Long, đều phải cung kính.
Ma tu, Yêu tu, Kiếm tu, Tình tu... Đều xảy ra nhiễu loạn.
Hai vị Ma tu nhị phẩm nội chiến, bất kể là bởi vì sao, nói chung hiện nay bọn họ đang đánh nhau.
Yêu tu muốn bồi dưỡng ra một vị tu sĩ nhất phẩm, cuối cùng quyết định chọn Yêu tu nhân tộc.
Kiếm tu bên này đã có lời đồn Tông Hạo điên rồi, cũng có người nói Tông Hạo muốn trở thành Kiếm tu nhất phẩm.
Về phần Tình tu, vấn đề của bọn họ lớn hơn nữa ...
Thiên đạo tám tu, đã rối loạn bốn.
Trận tu và Thú tu có hai vị nhất phẩm tọa trấn, tóm lại coi như ổn định.
Hy vọng Dược tu và Pháp tu đừng xảy ra chuyện gì.
Dược tu ở đồng bằng Trung Ương, được dãy núi Minh Đài bao quanh, cũng là nơi được bảo vệ, có Kính Thành Tuyết toạ trấn, vấn đề hẳn không lớn.
Chỉ còn lại Pháp tu ...
Đại lục Thần Châu phân chia địa bàn bằng phương hướng, dãy núi Cửu Loa ở phương bắc là địa bàn c*̉a Kiếm tu, dãy núi Quan Vân phía nam là vùng đất c*̉a Thú tu.
Dãy núi Dương Tuyền phía tây là nơi ở của Tình tu, dãy núi Bỉ Khưu phía đông là địa phận của Yêu tu, đồng bằng Trung Ương ở giữa là c*̉a Dược tu, dãy núi Minh Đài bao bọc bên ngoài là chỗ c*̉a Trận tu.
Còn lại hai tu.
Trong đó Ma tu chiếm hải dương, là chủ nhân vùng biển, có điều sau khi vùng biển bị Tôn Thanh Y huỷ hoại, bọn họ buộc phải ở nhờ dãy núi Bỉ Khưu c*̉a Yêu tu.
Mà Pháp tu... Là vua trên bầu trời.
Vân Thiêm Y đã từng ngự kiếm bay lên trời, bay thẳng đến cuối chân trời rồi bị một tầng kết giới ngăn lại.
Thế giới của bọn họ bị một kết giới không biết tên bao ở trong đó, không biết những Pháp tu vẫn luôn sống trên thành Thiên Không có biết chuyện này không.
Trên Thiên Vực Thượng Không c*̉a Pháp tu có cái gì, Vân Thiêm Y không thể nào xác định, cho dù nàng là Kiếm Đế chí tôn, cũng không thể chạy tới địa bàn c*̉a người ta làm xằng làm bậy.
Phải nói đạo lý, phải để ý mặt mũi nha.
Haiz.
Nàng thở dài.
Lại dặn dò Hướng Liễu Nhi vài câu, bảo nàng ấy đi gặp Đào Đào, sau đó nên làm gì thì làm.
Nàng cũng phải trở về xem Hồng Dược và Vân Hương Diệp uống gió tây bắc thế nào rồi.
Vừa về tới khách điếm, Vân Thiêm Y cảm thấy khá bất ngờ.
Hai đồ đệ này đã bắt đầu luyện kiếm dưới sân sau khách điém, đây là không đói bụng?
Thố Vinh cười ha hả vuốt ria mép: "Nói về việc hấp thu linh khí trời đất, tộc Thỏ chúng ta chính là nhân tài kiệt xuất."
Có lão chỉ đạo, thậm chí còn tốt hơn Vân Thiêm Y tự mình chỉ đạo.
Kiếm tu ấy à, chỉ hiểu khổ tu, đói bụng thì sao? Nhịn. Nhịn tới khi không chịu nổi thì đi ăn không khí đi!
Tại sao có thể giáo dục các tiểu đệ tử trẻ tuổi như vậy, lỡ chúng đói lả thì phải làm sao!
Nhất là Vân Thiêm Y, Kiếm Đế tôn thượng có tu vi thiên phú dị bẩm, gần như không chịu bất kỳ đau khổ nào đã bước tới giai đoạn Tích Cốc.
Hơn nữa mấy vị chân nhân trước kia Vân Thiêm Y tự tay nuôi lớn cũng đều rất có thiên phú.
So ra thì bất kể là Hồng Dược hay Vân Hương Diệp, đều chỉ có thể nói là có thiên phú tu kiếm.
Vân Thiêm Y gật đầu: "Thời gian tới, nhờ ông hướng dẫn bọn họ."
Vừa lúc nàng tranh thủ thời gian đi hỏi thăm xem môn phái Kiếm tu bây giờ thu đồ đệ kiểu gì.
Năm đó thời điểm thành lập Vô Tướng Kiếm Tông, nàng đâu cần tự mình thu đồ đệ, đều là đám tán tu mộ danh mà đến, tự bái trước sơn môn chờ nàng chọn.
Hiện tại không còn giống ngày xưa.
Vân Thiêm Y lựa chọn đến dãy núi Bỉ Khưu là vì muốn thu nhận một vài tán tu Kiếm tu hoặc thậm chí là phàm nhân, vậy nên không thể tới núi Cửu Loa. Đám tán tu Kiếm tu có thể đi tới núi Cửu Loa, tội gì người ta không trực tiếp gia nhập tông môn đã có tiếng tăm mà đến chỗ nàng chứ?
Chỉ có thể giành, thừa dịp đối phương còn chưa tới núi Cửu Loa, lừa được ai thì lừa.
Phàm nhân có thành trấn cho phàm nhân tụ tập, tán tu cũng có làng tán tu, bình thường không thể gọi là thành thị, cũng không có Thành chủ quản lý, không được bất kỳ môn phái nào bảo vệ, chỉ vì tiện lợi mà tụ cùng một chỗ, nếu có nguy hiểm, nơi tụ tập có thể lập tức giải tán.
Khách điếm mà Vân Thiêm Y đặt chân là ở trấn Hứa Giang, sau khi xuống núi đây là thành trấn gần thôn Hồng Gia nhất. Hiện nay gần trấn Hứa Giang có tổng cộng bốn làng tán tu, Chiếu Dạ đã tra xét vị trí cụ thể và tình huống cơ bản c*̉a những làng tán tu này.
Vân Thiêm Y chọn trúng một làng có nhiều tán tu cửu phẩm nhất trong số đó, cách trấn Hứa Giang chừng ba mươi dặm, không tính xa, các tu sĩ cấp thấp cũng không muốn rời trấn quá xa, dù sao đa số bọn họ đều chưa Tích Cốc nên còn cần ăn uống, lương thực đều phải vào thành trấn mua.
Không tốn nhiều thời gian, Vân Thiêm Y đã hỏi thăm được kha khá, không khỏi cảm thán, đại lục Thần Châu phát triển hơn hai vạn năm, qua thời kỳ hoang dã lâu rồi.
Rất nhiều thứ đều đã có trật tự tương ứng, làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.
Hiện nay bất kể là tán tu muốn bái sư môn nhưng không biết chọn nơi nào, hay môn phái vừa và nhỏ muốn nhận đệ tử mới nhưng không biết khảo nghiệm thế nào, đều có thể tham gia thi tuyển võ cử Thần Châu, tuy chỉ có năm tu c*̉a chính đạo mới có thể tham gia và tổ chức, nhưng bản thân ba tu còn lại c*̉a Tà đạo vốn không mấy chú trọng đến việc thu nhận đồ đệ theo cách thông thường, đặc biệt là Tình tu và Yêu tu.
Thi tuyển võ cử Thần Châu tổ chức mỗi năm một lần, mỗi năm đổi một đạo.
Năm nay vừa lúc đến lượt Kiếm tu.
Ban đầu Vân Thiêm Y còn nghĩ đợi đến sang năm cũng không tệ, như vậy nàng có thể thăng lên ngũ phẩm, đi thu đồ đệ càng thêm tự tin.
Dù sao phần lớn những Tông chủ c*̉a môn phái nhỏ đều là ngũ phẩm.
Nhưng năm nay đến thì cũng được.
Trước khi đến thi tuyển võ cử Thần Châu, Vân Thiêm Y bế quan trên núi Mộ Kiếm, từ thất phẩm lên tới lục phẩm.
Khiến đám Vân Hương Diệp hâm mộ không ngớt.
Lúc đó bọn họp cùng nhau tu hành ở thành Vô Ảnh, Vân Thiêm Y từ bát phẩm đến thất phẩm, bọn họ từ cửu phẩm đến bát phẩm.
Hiện tại qua một thời gian giống nhau, Vân Thiêm Y đã là Kiếm tu lục phẩm mà bọn họ vẫn dậm chân ở bát phẩm, việc thăng cấp vẫn còn rất xa vời.
Vô Nhai chân nhân phụ trách hướng dẫn đệ tử trong lúc nàng bế quan cười ha ha: "Đừng so với muội ấy làm gì."
Đừng nói bây giờ Vân Thiêm Y mang theo kiếm phách, từ lúc nàng bắt đầu tu hành vốn đã dễ dàng hơn phàm nhân bắt đầu bước vào con đường tu đạo, chỉ nói Vân Thiêm Y c*̉a năm đó chân chính là phàm nhân vào môn phái, tốc độ thăng cấp đều vượt xa những sư huynh sư tỷ bọn họ.
Vô Nhai chân nhân còn nhớ rõ thời điểm Vân Thiêm Y mới vừa vào môn phái, là một đứa nhỏ còn không cao bằng Hồng Dược, mới vài tuổi, người còn chưa quen hết nhưng đã biết cầm kiếm.
Trước đây hắn ta còn nghĩ nhất định phải chăm sóc tiểu sư muội như c*̣c bột này thật tốt.
Không ngờ chỉ mấy năm tiểu sư muội đã c*̀ng cấp với hắn ta.
Lại qua mấy năm, phẩm cấp c*̉a tiểu sư muội đã vượt qua hắn ta.
Sau đó sư môn gặp chuyện không may, các đệ tử tứ tán khắp nơi. Thời điểm Vô Nhai chân nhân gặp lại Vân Thiêm Y, tiểu sư muội nhỏ bé trước kia đã trở thành tấm gương cho toàn bộ Kiếm tu c*̉a đại lục Thần Châu.
Về sau nữa, nàng thành nhất phẩm, nàng thành Kiếm Đế tôn thượng, nàng sắp phi thăng...
Hai mươi lăm ngàn năm, nói ra thì dài, nhớ lại cũng chỉ trong chớp mắt.
Nói ngắn gọn, đừng so bì với Vân Thiêm Y, tu hành từng bước mới chắc chắn, so bì với nàng, tâm lý sẽ suy sụp đấy!
Đây là lời mỗi một vị Kiếm tu cùng thời đại với Vân Thiêm Y năm đó đều từng tự khuyên bản thân!
Tất nhiên Vân Thiêm Y biết tâm tính c*̉a đám Vân Hương Diệp thế nào, có điều loại lời này nàng không tiện khuyên, nói ra chẳng khác nào khoe khoang, may mà còn có Vô Nhai chân nhân. Vốn dĩ nàng định giao việc này cho Thố Vinh, nhưng giao cho Thú tu nói, khẳng định không hiệu quả bằng tiền bối Kiếm tu nói.
Chỉ nhìn đôi mắt những đứa nhóc này sáng lên khi nhìn nàng là biết.
Có điều, Vân Hương Diệp nhanh chóng ý thức được một vấn đề.
"Không đúng, không phải sư phụ là Trận tu mượn xác hoàn hồn à, sao đời trước vẫn tu kiếm?"
Ai ya.
Vân Thiêm Y xoa gáy.
Hình như sau khi nàng ra khỏi Thiên Hạc Tông, cho tới bây giờ vẫn chưa nói cho đám Hồng Dược biết thân phận thật của mình.
Lúc đó chỉ nghĩ đâm lao phải theo lao mà thôi.
Hiện tại không cẩn thận nói hớ.
Xem ra, có một số việc đã không thể lừa gạt nữa.
"Thật ra, ta đã sớm nhận ra." Hồng Dược chậm rãi lên tiếng: "Chỉ là sư phụ không muốn nói, nên ta không hỏi."
Vân Hương Diệp và Hạ Chí liếc nhau một cái.
Cái gì, chỉ có hai bọn họ mới nhận ra thôi á?
Lúc này đến lượt Hồng Dược giật mình: "Những chân nhân đến tìm sư phụ trước đó, có không ít người gọi sư phụ là Kiếm Đế tôn thượng, các ngươi không nghĩ gì à?"
Hạ Chí lắp bắp nói: "Ta còn tưởng rằng Kiếm Đế là tôn hiệu c*̃ c*̉a sư phụ cơ?"
Kiếm Đế chân nhân nha!
"Làm gì có Trận tu nào gọi là Kiếm Đế chân nhân..."
"Ta tưởng là Kiến trong kiến thiết, Địa trong đất đai, Kiến Địa chân nhân(*), vừa nghe chính là tôn hiệu c*̉a Trận tu!" Vân Hương Diệp mạnh miệng nói.
(*) Kiến Địa và Kiếm Đế đồng âm, đều đọc là jiàndì.
Kiến Địa chân nhân! Bọn họ nghĩ hay ghê!
Vân Thiêm Y suýt nữa cười ra tiếng, mà Vô Nhai chân nhân đã không chút nể nang cười ha ha.
Vân Thiêm Y sờ gáy Hồng Dược, suy nghĩ một hồi: "Cũng không phải vi sư muốn gạt các trò, chỉ là vẫn không tìm được cơ hội nói."
Dứt lời, nàng kể lại đại khái tình huống c*̉a mình cho các đồ đệ nghe.