Ta Mở Nông Trường Sau Khi Phi Thăng Thất Bại

Chương 139

Đương nhiên đại khái c*̉a Vân Thiêm Y là đại khái thật.

Nàng đã từng là Kiếm tu nhất phẩm, bởi vì bị đồ đệ phản bội cho nên phi thăng thất bại, sau đó chuyển thế đầu thai tới Thiên Hạc Tông, hồn nhập vào cơ thể Vân Thiêm Y, chẳng qua là tình huống lúc đó quá hỗn loạn không cách nào giải thích rõ ràng, hơn nữa còn phải đề phòng tên đồ đệ kia.

Trung gian hoàn toàn không nhắc tới Phong Bất Quy.

Phẩm cấp c*̉a đám Vân Hương Diệp vẫn còn quá thấp, không thích hợp biết tên Phong Bất Quy.

Vân Hương Diệp nghe mà sửng sốt, dường như rất nhiều chuyện trước đây không hiểu được, trong nháy mắt chợt thông suốt.

Hồng Dược lại không phản ứng lớn như Vân Hương Diệp, đối với cô bé mà nói, tiểu thư mãi mãi là tiểu thư, là sư phụ c*̉a cô bé, những cái khác không quan trọng.

Trầm mặc một hồi, Vân Hương Diệp lắc đầu.

"Không nghĩ nữa!"

"Dù sao ta đã thành Kiếm tu, chuyện Thiên Hạc Tông sau này không liên quan tới ta!”

"Ai phản bội người, người nhớ kỹ, chờ chúng con học giỏi, cùng đi báo thù với người!"

Vân Thiêm Y khen ngợi: "Hay lắm, làm tu sĩ Kiếm tu phải có tâm thế như vậy, mọi việc không cần phải suy nghĩ nhiều."

Vô Nhai chân nhân không nói gì: "Dạy đồ đệ ngáo luôn rồi."

Nhưng đúng là chỉ có Vân Thiêm Y chuyện gì c*̃ng không suy nghĩ nhiều, một lòng luyện kiếm đạt tới cảnh giới phi thăng.

Còn lại một chút thời gian, Vân Thiêm Y cẩn thận đi dạo một vòng Tàng Kinh Các, lại tới huyện Nam Bình đổi không ít tiền, tìm một cửa hàng may đặt riêng cho bốn thầy trò mỗi người một bộ trường bào.

Dù sao cũng phải thu đồ đệ, không thể ăn mặc bộ y phục xám xịt ngày thường, hành tẩu giang hồ rất tiện nhưng nhìn không khí phái.

Tục ngữ nói đúng, “Người đẹp vì lụa, ngựa hay nhờ yên”, vốn dĩ đã là môn phái mới, nếu không trang điểm tiêu sái một chút, dựa vào đâu mà tán tu người ta đến chỗ ngươi? Dựa vào Vân Thiêm Y rất xinh đẹp à? Vậy thì nàng nên thành Tình tu!

Kiếm tu không nhìn mặt! Kiếm tu phải xem có ngầu không, khí chất ngầu lòi tiêu sái!

Vân Thiêm Y đặt may trường bào, tất nhiên chọn màu chủ đạo là trắng, chỉ có màu trắng mới là màu quần áo tiêu sái nhất c*̉a kiếm khách, nhưng lại không phải trắng trơn, trắng trơn đã lỗi mốt rooif!

Trường bào màu trắng phải kèm theo đai lưng màu đen, đai lưng cũng không thể đen nhánh, bên trên dùng chỉ bạc thêu phi hạc, đồng thời trên áo bào trắng cũng phải dùng chỉ bạc thêu cảnh sơn thuỷ trăng thanh!

Đây là nội bào, ngoại bào là màu đỏ, mặt trên dùng chỉ đỏ màu đậm hơn thêu hoa văn đám mây.

Nhìn lướt qua, dường như chỉ có bộ c*̉a Vân Thiêm Y là trên đai lưng có thêu chim hạc mauf bạc tung cánh, nhưng áo bào tựa như trắng trơn mặc trên người nàng lại không có vẻ đơn điệu, chờ đến gần là có thể thấy hoa văn thêu chìm sang trọng.

Về phần ba vị đồ đệ, Vân Thiêm Y đặt cho mỗi người hai bộ, một bộ hồng phấn, một bộ lam nhạt, bao gồm cả Hạ Chí cũng vậy, có hồng có lam.

Lúc Vân Thiêm Y mặc bộ trường bào này, bọn họ sẽ phối hợp mặc bộ màu hồng nhạt, vừa nhìn đã biết là c*̀ng một tông môn, có vẻ khí phái.

Về phần tên tông môn, sau nhiều lần thảo luận với Vô Nhai chân nhân, cũng đã quyết định.

Có câu:

Bến lạnh nhạn lẻ loi, nắng chiếu ôm vạn núi.

Thuyền con như lá rụng, đi chẳng biết ngày về.

Con đường tu đạo, giống như thuyền nhỏ trên sông, như nhạn lẻ bóng trong mây, đi mà không về.

Vậy nên gọi là “Vị Hoàn Kiếm Phái”.

Ý là bắt đầu từ khi bước lên con đường tu đạo, đã không còn đường rút lui, không có khả năng quay về tiếp tục làm phàm nhân, chỉ có thể giữ vững bản tâm, một đường đi tới cùng.

Sau khi chuẩn bị xong những thứ này, Vân Thiêm Y còn cần viết một phong thư gửi cho ban tổ chức thi tuyển võ cử Thần Châu, mời bọn họ đến bản phái thẩm tra.

Dù sao nếu đối phương tổ chức cuộc thi thì kiểu gì c*̃ng phải phụ trách, ít nhất phải xác định môn phái thu đồ đệ có phải môn phái đứng đắn hay không.

Thật là đâu ra đấy.

Vân Thiêm Y không khỏi cảm thán.

Đứng đắn hơn thời nàng thu đồ đệ nhiều.

Ban tổ chức thi tuyển võ cử Thần Châu chính là thành Ti Ngân phụ trách phát bạc, đồng thời còn có thành chủ đạo cho kỳ thi tuyển lần này là thành Vô Hạ c*̉a Kiếm tu, cùng với thành Lưu Vân c*̉a Trận tu làm bên thứ ba giám sát.

Sở dĩ để thành Lưu Vân giám sát, cũng là bởi vì Trận tu có tu sĩ nhất phẩm, dù cho Kính Thành Tuyết không tham dự trong đó, thậm chí cũng không nhất định biết chuyện này, nhưng có tu sĩ nhất phẩm chính là một loại bảo đảm.

Vân Thiêm Y c*̃ng là sau khi nghe ngóng mới biết được chuyện này.

Thành Vô Hạ c*̉a Kiếm tu, thành Lưu Vân c*̉a Trận tu và thành Hải Vực c*̉a Thú tu là ba bên giám sát cố định.

Những điều này đều là bên phía chủ thành sắp xếp, có rất nhiều mục đích, một trong số đó là để xây dựng quan hệ với những môn phái nhỏ.

Có rất nhiều chuyện vặt vãnh mà các thành trì không tìm tới môn phái lớn, giống như loại môn phái lớn như Vô Tướng Kiếm Tông đều có thế lực và thành thị c*̉a mình, gần như khép kín, đương nhiên gặp chuyện lớn có thể tới nhờ, nhưng việc nhỏ thì không há miệng nổi.

Tóm lại, Vân Thiêm Y gửi thư theo yêu cầu, không bao lâu sau đã nhận được hồi âm, xác định thời gian gặp mặt với đối phương.

Tới thời gian, đối phương cử tới ba người, Vân Thiêm Y nhìn lướt qua.

Một phàm nhân, một Kiếm tu, một Trận tu.

Đúng lúc là đại biểu c*̉a ba thành.

Kiếm tu cầm đầu không tỏ vẻ gì, còn khá khách khí, Vân Thiêm Y nhìn dáng vẻ của hắn, cảm thấy hơi quen thuộc, nhưng thật sự không nhận ra người này.

Trận tu và phàm nhân đi theo sau Kiếm tu.

Vân Thiêm Y mới vừa lấy kiếm làm chìa khoá ra đã thấy tầm mắt c*̉a Kiếm tu chuyển qua: "Đây là kiếm do tôn thượng chế tạo?"

Sao hắn biết?

Vân Thiêm Y gật đầu: "Đúng vậy."

"Ừm." Kiếm tu hành lễ với thanh kiếm kia.

Lại tiến vào bí cảnh, sau khi nhìn thấy núi Mộ Kiếm, Kiếm tu suýt nữa đã không giữ nổi biểu cảm lạnh như băng, nhưng vẫn cố chống đỡ.

Vân Thiêm Y dẫn bọn họ đi một vòng, đại khái giải thích hoàn cảnh c*̉a tông môn, Trận tu không nhịn được hỏi: "Sao ngoại trừ ba vị đi theo chúng ta, chưa từng gặp được đệ tử nào khác?"

Vân Thiêm Y nói tỉnh rụi: "Ngại quá, hiện nay tông môn chỉ có ba vị đệ tử này."

Nàng không có đệ tử, nên mới muốn tham gia thi tuyển võ cử Thần Châu đấy!

Phàm nhân và Trận tu nhìn nhau.

Bọn họ đã gặp qua không ít môn phái đến thu đồ đệ, các môn phái này cũng không lớn lắm, dù sao môn phái lớn không cần phải thi tuyển võ cử, chính đệ tử sẽ tìm đến bái sư.

Nhưng cho tới bây giờ chưa từng thấy môn phái nào tính cả sư phụ đồ đệ tổng cộng chỉ có bốn người!

Tông môn thì nhìn rất là khí phái.

Kiếm tu nhìn một vòng, hỏi: "Tông môn này là các ngươi tự xây dựng?"

"Là nhờ bạn bè Trận tu c*̉a sư phụ hỗ trợ xây dựng." Vân Thiêm Y cũng không nói dối, Xung Nam chân nhân là bạn của nàng, mà nàng lại là đồ đệ của chính mình, cho nên coi như là bạn c*̉a sư phụ.

Nghe lời này, Trận tu nhướn mày, nổi hứng thú: "Là vị chân nhân nào, có thể tiết lộ cho ta biết không?"

Có thể xây dựng một tông môn lớn như vậy, chỉ có thể là chân nhân, không thể chỉ là tu sĩ.

Vân Thiêm Y cũng không giấu giếm: "Là Xung Nam chân nhân."

Trận tu hơi mở to mắt, vội vàng nhìn kỹ lại tông môn.

Xung Nam chân nhân!

Đối với Trận tu lục phẩm như hắn ta mà nói, nàng ta chính là người trên mây, chỉ nghe qua tên, chưa từng được gặp!

Vẻ mặt Kiếm tu cũng nghiêm túc hơn: "Xin hỏi tôn sư là?"

Ai ya, thật là, sao cứ hỏi mãi thế?

Nàng c*̣p mắt suy nghĩ một hồi.

Lúc này không thể không nói dối.

"Là Văn Cảnh chân nhân."

Kiếm tu trầm ngâm một lát: "Chưa từng nghe thấy tên này."

Mặc dù hắn chỉ là tu sĩ lục phẩm, nhưng vẫn biết rõ chân nhân tam phẩm nhị phẩm c*̉a bản đạo.

Chưa từng nghe thấy là đúng, đây là Vân Thiêm Y bịa ra.

"Là Vô Chỉ chân nhân từng xuất thân từ Vô Tướng Kiếm Tông."

Sau khi Cảnh Văn Tấn rời khỏi Vô Tướng Kiếm Tông, tất nhiên sẽ không tiếp tục sử dụng tôn hiệu c*̃. Không phải là không thể sử dụng, tựa như Vô Nhai chân nhân vẫn đang dùng đến nay, chỉ là chán ghét Tông Hạo nên không muốn dùng. Hắn ta chính là người như vậy, thanh cao và không chịu nhiễm chút dơ bẩn nào.

Cho nên nàng dứt khoát bịa cho hắn ta cái tên Văn Cảnh chân nhân.

Hi vọng sau khi Cảnh Văn Tấn nghe được tôn hiệu mới này có thể ý thức được, đây là Vân Thiêm Y ban cho hắn ta mà tìm tới tận cửa.

Vô Chỉ chân nhân!

Lúc này đến lượt Kiếm tu th* d*c vì kinh ngạc.

"Ngài xuất thân từ Vô Tướng Kiếm Tông?"

Vân Thiêm Y xua tay: "Không không."

Nàng là người sáng lập Vô Tướng Kiếm Tông.

"Lúc gia sư rời khỏi Vô Tướng Kiếm Tông dạo chơi đã dạy ta kiếm thuật, sau lại đi vân du, chỉ sai ta thành lập môn phái thu đệ tử."

Thì ra là thế, vậy thì nàng có Xung Nam chân nhân trợ giúp cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Nghe đến đây, gần như Kiếm tu đã không giữ được vẻ lạnh lùng nữa, hắn rút lệnh bài ra giao cho Vân Thiêm Y: "Vị Hoàn Kiếm Phái thẩm tra hợp lệ, xin hãy đến thành Ti Ngân trước năm ngày diễn ra thi tuyển võ cử Thần Châu.”

Trận tu cũng bước lên trước một bước, lấy ra trận phù: "Đây là Truyền Tống Trận và phù truyền âm đi tới thành Ti Ngân."

"Được, nhất định." Vân Thiêm Y từ biệt bọn họ, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm.

"Sư phụ hồi hộp à"

"Không." Nàng xoa đầu Hồng Dược. "Chỉ cảm thán một chút."

Thi tuyển võ cử có quy c*̉ như vậy, đối với các tu sĩ toàn bộ đại lục Thần Châu mà nói đều là một chuyện may mắn.

Tuy rằng thiên đạo sắp sụp đổ, thế đạo nhiễu loạn, nhưng ít ra còn có các tu sĩ vẫn giữ vững bản tâm dẫn đường cho người đi sau.

"A!" Hạ Chí buồn bực không lên tiếng hồi lâu, đột nhiên hô một tiếng, "Ta đã nói vị Kiếm tu kia hơi quen mà, hắn giống sư phụ!"

Vân Hương Diệp đá cậu một phát: "Giới tính còn chả giống, giống gì mà giống!"

Hạ Chí khoa tay múa chân, nói: "Chính là một loại cảm giác, kiểu lạnh lùng đó? Mặt lạnh? Hay là thản thiên? Như thể đối với mọi thứ đều thờ ơ, rất giống sư phụ! Có điều sư phụ là tự nhiên, Kiếm tu kia vừa nhìn đã biết là ra vẻ!"

"A!"

"A..."

Vân Hương Diệp và Hồng Dược đều nhìn sang Vân Thiêm Y: "Đúng là hơi..."

"Đúng vậy!"

Vân Thiêm Y ngơ ngác.

"Chính là vẻ mặt này!" Hạ Chí kêu lên: "Chỉ cần sư phụ không cười, gần như y chang vậy.."

Ban nãy nàng cũng thấy vị Kiếm tu kia hơi quen, là vậy sao?

Lại nghĩ tới việc hắn biết rõ kiếm mà Kiếm Đế để lại.

Chẳng lẽ các Kiếm tu trẻ tuổi vẫn đang bắt chước Kiếm Đế á?

Không thể không nói, điều này khiến Vân Thiêm Y cảm thấy được an ủi đôi chút.

Đạo c*̉a ta không cô độc, đây là câu mà sư phụ chân chính c*̉a nàng đã từng nói, Vân Thiêm Y chưa từng hiểu thấu đáo, thời điểm đệ tử vờn quanh bên người đúng là nàng cảm thấy không cô độc, nhưng bế quan lâu ngày các đồ đệ lại tứ tán các nơi, Vân Thiêm Y chỉ cảm thấy đứng càng cao càng rét lạnh.

Tu đạo đến cuối, chỉ có cô độc vô tận.

Đây là lời nàng đã từng nói với Vân Hương Diệp.

Có lẽ chỉ có các tu sĩ nhất phẩm mới có thể hiểu được loại cảm giác này.

Nhưng giờ khắc này, ý thức được nàng vẫn luôn sống trong lòng các tu sĩ Kiếm tu, dường như Vân Thiêm Y hiểu được cái gì là đạo c*̉a ta không cô độc.

Tuy Kiếm Đế đã không còn, nhưng vẫn luôn hiện hữu.

Bình Luận (0)
Comment